Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăng Thiếu Đường nghe từng câu một, vẻ mặt lại càng thêm nặng nề, anh ức chế đến mức siết chặt hai tay lại, tiếng khớp xương kêu rắc rắc nghe rõ mồn một.
- Cô đúng là đồ vô liêm sỉ! – Anh sải bước đến trước mặt Hoàng Phủ Ngưng, túm lấy cô ta để người cô ta dán sát vào mạn thuyền.
Hoàng Phủ Ngưng hoảng sợ, cô ta dường như đang thấy tử thần đứng trước mặt mình.
Ngọn lửa giận bừng bừng toát ra từ người Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen thâm thúy của anh cũng ngập tràn vị khát máu. Bàn tay anh mạnh mẽ như sắt thép siết chặt cổ Hoàng Phủ Ngưng dường như có thể vặn cổ cô ta ra thành mấy đoạn rồi ném xuống biển cho cá mập ăn.
Anh thật sự rất tức giận, nếu cô ta không phải là phụ nữ thì anh đã đấm cô ta vài cái cho răng rớt xuống đất từ lâu rồi.
- Anh... bỏ... bỏ tay ra! – Hoàng Phủ Ngưng mặt mày tím tái.
- Cô hẳn là cũng nên nếm thử mùi vị bị người khác ném xuống biển đi! – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nói rồi tăng thêm lực, nửa người Hoàng Phủ Ngưng đã lơ lửng ở ngoài.
- Đừng... – Hoàng Phủ Ngưng khó khăn lắm mới bật ra được một tiếng từ cổ họng.
- Thiếu Đường... – Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng bước lên, túm chặt người Lăng Thiếu Đường.
Tuy anh ta cũng rất tức giận trước chuyện em gái mình gây ra nhưng dù sao đó cũng là em gái anh ta, anh ta không thể trơ mắt nhìn Lăng Thiếu Đường ném em gái mình xuống biển được.
- Em gái làm chuyện bốc đồng là do anh trai không quản lý được, tớ sẽ thay cậu dạy nó một trận! – Lăng Thiếu Đường nhớ đến lúc Kỳ Hinh bị đẩy xuống nước, trong lòng lâm râm một nỗi đau khó diễn tả.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng biết lúc này Lăng Thiếu Đường đang rất tức giận, anh ta quen biết Lăng Thiếu Đường nhiều năm như vậy nhưng chưa từng bao giờ thấy cậu ấy bừng bừng lửa giận như thế này. May mà Kỳ Hinh không sao, chứ nếu thật sự có chuyện xảy ra thì anh ta tin rằng Lăng Thiếu Đường sẽ đánh đến tận biệt thự của Hoàng Phủ, chặt Hoàng Phủ Ngưng thành tám miếng.
- Thiếu Đường, tớ cam đoan với cậu từ giờ sẽ trông nom cô em gái này thật tốt, không để con bé gây chuyện thị phi nữa, được không? Cậu buông con bé ra đã rồi nói sau! – Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng lên tiếng.
- Thôi, anh... đừng gây khó dễ cho cô ấy nữa... – Giọng nói mỏng manh của Kỳ Hinh truyền đến.
- Anh cả... anh mau lại đây, Kỳ Hinh cô ấy... – Lăng Thiếu Nghị ở bên cạnh Kỳ Hinh la lên.
Lăng Thiếu Đường kinh sợ, anh lập tức thu tay lại, ném Hoàng Phủ Ngưng xuống đất rồi lập tức bước vài bước lại bên cạnh Kỳ Hinh.
Khụ! Khụ! Hoàng Phủ Ngưng được anh trai đỡ dậy, thở hổn hển.
- Hinh Nhi... – Lăng Thiếu Đường thấy bả vai Kỳ Hinh chảy máu, màu máu đỏ ghê người gần như nhuộm đỏ toàn bộ đầu vai cô.
Khi cứu cô lên bờ, anh không phát hiện ra trên người cô bị thương. Nhất định là lúc rơi xuống biển, cô va người vào cạnh tàu, nhưng do cô mặc bộ váy màu đen nên lúc mới cứu lên không ai để ý đến vết máu.
Trời ơi... nếu anh cứu chậm cô một chút nữa thôi... Lăng Thiếu Đường thật sự không dám nghĩ đến hậu quả!
Lăng Thiếu Đường kéo caravat xuống, quấn quanh vai Kỳ Hinh để cầm máu.
- Mau đi gọi bác sĩ! – Anh gào lên với mấy người bên cạnh.
Sau đó anh bế Kỳ Hinh lên, chạy vào căn phòng đã được chuẩn bị trước trong du thuyền.
Hoàng Phủ Ngưng vội vàng bước theo sau: “Thiếu Đường... em xin lỗi, em không cố ý!”. Cô ta nhất định phải giải thích rõ ràng với anh, cô ta tuyệt đối không phải loại người độc ác và tàn nhẫn như vậy.
Lăng Thiếu Đường hung hăng trách mắng: “Cô còn không mau cút đi? Còn để tôi nghe thấy tiếng của cô nữa thì tôi sẽ không để cho gia tộc Hoàng Phủ mấy người còn mặt mũi gì đâu!”
Anh gào lên rồi cúi xuống nhìn Kỳ Hinh, gấp gáp hỏi: “Em sao rồi? Đau lắm không?”
Chết tiệt! Vết thương sâu như vậy, sao vừa rồi anh không thấy chứ?
Kỳ Hinh yếu ớt lắc đầu. Không đau, lúc này cả người cô chẳng có chỗ nào đau cả, trái tim hình như cũng chẳng thấy đau đớn gì!
Hoàng Phủ Ngưng sợ tới mức che chặt miệng lại! Thật đáng sợ! Lăng Thiếu Đường thật đáng sợ!
Hoàng Phủ Ngạn Tước túm chặt lấy em gái, còn để con bé làm ầm ĩ nữa thì có lẽ tình bạn giữa anh ta và Lăng Thiếu Đường cũng chẳng còn nữa. Không ngờ em gái anh ta lại gây họa lớn như vậy!