Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện được cập nhật nhanh nhất trên mTruyen.net
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Mà đồng dạng Vinh Bách Vinh tham dự xử lý thi thể, sở dĩ còn có thể sống trên đời chỉ vì hắn là bà con xa thân thích với quản gia Vinh Lệ, lại quen biết với nhi tử lão đánh cá Vệ Minh Thiên.
Sau này quản gia Vinh Lệ nói nếu có người hỏi Vệ Minh Thiên đi đâu thì để Vinh Bách Vinh đến trả lời, sẽ càng dễ để người tin phục.
Nhưng khi Cao Dã hỏi Vinh Thăng An vì sao phải giết Vệ Minh Thiên thì Vinh Bách Vinh lại đáp không được.
Chỉ nói đêm ngày mười một, hơn giờ Tý lúc vài tên hộ vệ chở “Vinh Lan Thị” cùng “Bọn tỳ nữ” về nhà mẹ đẻ
Vinh Lan Thị ở Đông Lâm, Vệ Minh Thiên liền biến mất không thấy.
Mới đầu, quản gia Vinh Lệ vẫn chưa báo cho Vinh Bách Vinh chỗ Vệ Minh Thiên đi, chỉ nói hắn nói với người ta là lão phụ thân trong nhà hắn có bệnh nhẹ, Vệ Minh Thiên vì báo hiếu nên xin nghỉ về làng chăm sóc.
Bất quá, từ khi Vệ Minh Thiên bị bắt về Vinh phủ thay con trả nợ, vì có tài nên thường được khách gọi biểu diễn trước mặt mọi người nên trên dưới trong phủ đều biết hắn làm người nhạt nhẽo lạnh nhạt, hiếm khi cùng người trò chuyện nói giỡn, mặc dù hắn đã lâu không xuất hiện thì dường như cũng không cỏ người hỏi thăm,
càng không có người nghi ngờ.
Lúc sau, nếu không có Vinh Bách Vinh chính mắt nhìn thấy lão đánh cá sinh long hoạt hổ ra biển vớt cá, hắn chỉ sợ cũng sẽ cùng giống người khác chẳng hay biết gì.
Trên đường đi Lưu phủ hướng thành bắc, Cao Dã vẫn luôn suy nghĩ, Vệ Minh Thiên biến mất có liên hệ với vụ án này hay không, nếu không, vì sao quản gia Vinh Lệ sẽ không bất chấp nói lý do dễ bị vạch trần cũng muốn cho mọi người cùng Vinh Bách Vinh một lý do.
Là vì để không có người chú ý đến sự biến mất của hắn sao? Hay là còn
nguyên nhân không muốn người biết?
Tạm thời không rõ nguyên nhân trong đó, Cao Dã không có quá nhiều rối rắm.
Đoàn người tới Lưu phủ chỉ thấy cửa viện đóng chặt, vài tên môn đinh trực đêm ngẩng đầu, biểu tình buồn ngủ.
Gió đêm thổi quét, ánh đèn lắc lư, một người trong đó trộm che miệng ngáp một cái, Cao Dã, bộ khoái Tiểu Minh cùng mấy người khác đến trước cửa, nâng lệnh bài: “Nha môn làm theo việc công ban sai, mau chạy vào bẩm báo chúng ta muốn gặp Lưu phu nhân!”
Thực mau, phu nhân Lưu Nhạc Thị của Lưu Mạnh Tề mặc chỉnh tề chạy tới gặp Cao Dã.
Lúc đó đám người Cao Dã đã được quản gia mời vào trong sảnh uống một chén trà nhỏ.
Cao Dã được mời ngồi ở ghế trên, bộ khoái Tiểu Minh nắm đao đứng sau.
Lưu phu nhân vào phòng, phía sau có hai tỳ nữ đỡ vạt áo đi theo.
Nhìn thấy Cao Dã, trang dung tinh
xảo trên mặt Lưu Nhạc Thị không có chút thái độ mệt mỏi nào, chỉ hơi kinh ngạc rồi ý bảo quản gia cho người hầu lui xuống.
Quản gia nhận mệnh lệnh của Lưu Nhạc Thị lập tức phất tay cho tất cả mọi người lui xuống.
“Lưu phu nhân!” Cao Dã uống xong một chén trà, nhìn Lưu Nhạc Thị đứng dậy thi lễ, Lưu Nhạc Thị cũng hơi hơi hành lễ đáp lại.
“Không biết Cao tổng bộ đêm khuya tới đây là vì chuyện gì?”
Lưu Nhạc Thị ngồi xuống không có nói quanh co, hỏi thẳng vào chủ đề,
bất động thanh sắc nhìn đám người Cao Dã, ngôn hành cử chỉ đều bày ra vẻ đoan trang.
Cao Dã nhìn lại phụ nhân, tinh tế đánh giá một trận, ánh mắt dừng ở cổ nàng: “Xin hỏi phu nhân, gần đây cỏ nhận lễ vật nào đặc biệt ví dụ như cốt liên không?”
“Cốt liên? Đó là vật gì? Trong phủ dân phụ có các vàng bạc chuỗi ngọc thực sự không ít nhưng chưa từng nghe thấy loại đồ vật này.”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Nhạc Thị phất tay sửa sửa ống tay áo rồi đặt tay lên đầu gối, nghĩ đến lý do đám người Cao Dã đến đây không liên
quan đến phu quân nhà mình, thần sắc không khỏi càng thêm thong dong vài phần.
Đúng lúc quản gia nhận nước trà từ trong tay nha hoàn, quy củ dâng lên.