Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vong Ám
  3. Quyển 1 - Chương 31
Trước /61 Sau

Vong Ám

Quyển 1 - Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

#31

“Bác nói gì? Đào mộ? Xác mất rồi? “

Tôi bật dậy một cái mạnh mẽ, tôi tỉnh cả ngủ, tôi thấy mắt bác xưng húp, mặt mũi tèm lem, tôi biết, đây không phải là chuyện giỡn, tôi vò đầu đi qua đi lại, tôi không thể nào nghĩ đến lại có tình huống này sảy ra, tôi nhắm mắt định thần, quay qua nắm tay bác gái, bình tĩnh nói

“Bác đã báo cảnh sát chưa?”

Bác gật đầu, tôi thở ra cái mạnh, tôi ngồi xuống tại chỗ, không hiểu sao lại có chuyện này, ai đã gây ra cái chuyện tày trời này, ôi trời ơi

Tôi đứng lên dìu bác gái, kéo ghế đặt bác vào, tôi nói

“Bác ở yên đây, cháu rửa mặt xong cháu quay lại, bác đừng lo

Tôi chạy vào nhà tắm hất nước mạnh vào mặt, tôi tát tát nước vào cho tỉnh, tôi nhìn mặt mình trong gương, gương mặt không chút thần sắc này, bây giờ đang là giai đoạn căng thẳng, tôi mà gục là coi như dậy không nổi, bây giờ tôi mà không lo không biết ai sẽ là người đứng ra lo, tôi sợ, tôi gục xuống coi như các bạn tôi không bao giờ tìm được hy vọng, các bạn tôi coi như chết mà rõ lý do, tôi không chấp nhận được, tôi còn sống ngày nào, tôi quyết tìm ra nguyên nhân, tôi đã dặn lòng hứa như vậy

Tôi đi ra, bác gái thấy tôi đi ra thì nhón người dậy, đi lại gấp gáp nắm tay tôi

“Duy, bây giờ làm sao đây con?”

Tôi trấn an bác

“Bác, bác chờ con lên cục cảnh sát, bây giờ lêm đó coi họ nói làm sao?”

Tôi thấy bác gấp gáp về phòng, bác lấy cái giỏ xách, tôi quay lại giường, Thi vẫn nằm ngủ

“Thi!”

Tôi khẽ gọi, cô ấy không cựa quậy

“Thi!”

Tôi kéo mấy sợi tóc trên mặt cô ấy, vẫn gọi rất nhẹ nhàng

“Hửm…?”

Cô ấy khẽ mở mắt, tôi kéo cô ấy dậy

“Dậy nhanh nào! Chúng ta phải đi!”

“Đi đâu?”

“Dậy! Nhanh nào, có việc gấp!”

“Ừm…!”

Cô ấy đi vào phòng tắm, tôi nghe tiếng nước chảy, tôi nhìn ra cửa, bác gái đang nóng lòng đợi tôi, tôi thấy bác chờ nên ngại, tôi đi vào nhà tắm tìm cô ấy

“Thi! “

“Hmm??”

“Đi thôi!”

Cô ấy gật đầu, chắc là mệt lắm nhỉ, mặt mũi bơ phờ, tôi nói

“Nhanh lên!”

Tôi hối cô ấy, cô ấy gật đầu, tôi lại gần, lắc đầu ngán quá, tôi nắm eo cô ấy kéo thẳng lưng lên, cô ấy hơi bất ngờ nhưng vẫn đứng yên

“Sao?”

“Dây kéo tuột!”

Tôi vừa nói vừa kéo lên cho cô ấy

“Ráng đi, lát về tôi cho ngủ!”

“Được! “

Tôi kéo cô ấy ra khỏi phòng tắm, bác gái lật đật đi xuống nhà, ngoài cửa bác trai đã đợi sẵn, chúng tôi lên xe ngay lúc đó, Thi nhìn tôi rồi lại nhìn ra ngoài đường, tôi không nói gì, khá mệt, chúng tôi chẳng nói gì cả, chờ đến cục cảnh sát, tôi cũng chỉ trông chờ vào họ, bây giờ tôi không có bất kì manh mối nào, đứt hoàn toàn

Tôi vào sở cảnh sát, tôi nói với họ tôi là bạn học, họ có vẻ không để ý tôi, chắc họ nghĩ tôi còn nhỏ nên không quan tâm đến tôi

Họ tập trung hỏi hai bác, vì hai bác là hai người quan trọng liên quan tới Mi, tôi ngồi cạnh bên nghe

“Hai người có thể thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng được không ạ?”

Bác gái mếu máo nói

“Con gái chúng tôi, đêm qua hơn ba giờ sáng chúng tôi an táng, chính tôi chứng kiến mọi người đem chôn nó đàng hoàng, vậy mà sáng sớm tôi đến thăm coi người ta xây mộ, mọi người bảo là có ai đó đào hòm nó lên, cái hòm nằm trỏng trơ bên ngoài, nắp mở ra, bên trong hoàn toàn không có thi thể, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra!”

Bác gái nói tới đó lại khóc lên, cảnh sát bắt đầu hỏi bác trai

“Còn bác, bác có thể kể thêm không? “

“Lúc ấy tôi cũng tham gia vào việc canh người ta hạ huyệt, tôi có mấy ông bạn làm việc an táng, tôi yên tâm giao cho họ, thấy vợ có vẻ kích động nên tôi đưa về trước, tôi cũng về, vì có người quen ở lại giúp nên tôi đưa vợ về sớm, định sáng mai thì quay lại, mới sáng mà các ông bên an táng gọi điện ing ỏi, bảo có ai bới quan tài lên, lật nắp ra rồi, xác cũng không còn! Chúng tôi liền báo cảnh sát! “

Bác trai nói xong quay qua an ủi bác gái, anh cảnh sát hỏi lại

“Có nghĩa là trong quá trình chôn hai bác không chứng minh từ đầu tới cuối?”

“Đúng vậy!”

Họ tiếp tục nói với nhau, tôi lại suy nghĩ theo hướng khác

Tôi không nghĩ là trộm mộ cướp đồ, cướp thì lấy đồ có giá trị thôi, sao lại mất xác, mà ai lấy xác người chết để làm gì, đùa chứ nếu muốn vận chuyển cái xác đi một cách êm ấm cũng là một vấn đề nan giải, vì cái xác nó đã phân hủy, mùi xác thối lên thì làm sao mà che được, cho dù có dấu kĩ cỡ nào, tôi đứng lên bảo bác gái

“Bác cho cháu biết chỗ chôn con Mi!”

Bác nói tôi nghe, tôi đi ngay lập tức, tôi muốn đến xem thế nào, ra cửa thấy Thi ngồi chờ tôi, tôi thấy cô ấy ngủ gục trên ghế, tôi thấy tội, tôi lại gần ngồi cạnh, muốn kêu lại không nỡ, mà bây giờ đang gấp

“Thi à?”

Cô ấy giật mình rồi ngã ngang, bất ngờ tôi giơ tay ra hứng cái đầu cô ấy, xíu là đập vào tường, tôi chụp được rồi đỡ lên, cô ấy dụi mắt

“Về hả?”

“Chưa, chúng ta đi thôi!”

Tôi đưa cô ấy ra bắt xe, tôi thấy cô ấy cứ ngó ngó ra đường, nhìn lung tung, tôi nắm lại gần hơn chút, cô ấy chu mỏ lên rồi gãi đầu, tôi hỏi

“Đói à?”

Cô ấy gật đầu, chẳng hiểu từ lúc nào tôi bắt đầu hiểu cô ấy, nhìn là biết cô ấy muốn gì, hay tại cô ấy quá đơn giản nhỉ, quá dễ hiểu nên tôi mới cảm thấy dễ hiểu, tôi đang gấp nên tôi chỉ kịp mua cho ổ bánh mì, tôi giơ ra thì cô ấy mỉm cười cầm lấy, đưa ngay vào miệng cắn một cái, tôi mỉm cười, cô ấy thật dễ chịu, và dễ thương, tôi bắt xe rồi cả hai lên xe, cô ấy vẫn cắm cúi ăn, tôi nhìn ra cửa xe, tôi hỏi

“Anh ơi, còn xa không? “

“Gần đây thôi em!”

“Dạ!”

Thi bất chợt đưa ra trước mặt tôi ổ bánh mì, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cắn một cái, nhai nhoàm nhoàm, tôi bảo

“Bánh mì này ngon nhỉ? Có 10k mà nhiều thịt!”

Vừa nói xong quay qua thấy cô ấy gặm bánh mì không, chừa thịt lại một chỗ, tôi thắc mắc hỏi

“Không thích ăn thịt à?”

“Không phải, là tôi chừa cho anh!”

Tôi chợt đứng hình ba giây, cô ấy bảo là chừa cho tôi, tôi chưa nghĩ đến trường hợp này, cô ấy dễ thương thật, tuy ham ăn nhưng vẫn biết chừa cơ, tôi vừa nhai vừa bật cười, tôi bảo

“Ăn đi, không cần chừa, tôi không ăn đâu!”

“Sao vậy? Anh sợ tôi đói à?”

“Không, tôi chừa bụng lát ăn đồ ngon, không thèm ăn bánh mì!”

“Xùy…!”

Cô ta xùy cái rồi nhét hết bánh mì vào mồm, nhai nhồm nhoàm trông khiếp, tôi bật suýt thì thành tiếng, trông ngốc nghếch chả giống ai

Lát xe dừng, chúng tôi đi vào, tôi giơ tay ra nắm lấy cô ấy, chúng tôi đi vào, phía trước có một nhóm người, tuy ở nghĩa địa nhưng tôi biết chỗ của Mi, những chỗ khác đông người không nói, riêng chỗ có cảnh báo phong tỏa, chắc chắn là chỗ của nó

Tôi nắm Thi đi nhanh nhanh, chúng tôi lại gần thì người ta cản ra, không cho bất kì ai lại gần, tôi không thể lại xem đủ, ngó vào thì thấy có cái hòm nằm ngửa nằm nghiêng, lật qua một bên, thấy có mấy người cầm máy ảnh chụp chụp, chủ yếu là chụp hiện trường, tôi đứng vào xem thì bụp phát ai đó vỗ vai tôi cái mạnh

“Duy hả em?”

Tôi quay lại

“Ơ anh! Anh Hải “

“Ơ chú mày không đi học à mà làm gì ở đây?”

“Dạ…!”

Tôi ngó vào nhìn, anh ấy ngó theo

“Tò mò à nhóc?”

“Không! Bạn em ạ!”

Anh ấy hiểu ra, anh ấy hỏi

“Hóa ra bạn em à? Vụ này căng lắm em!”

Tôi gật đầu, anh ấy hồi đó sống cạnh nhà tôi, hàng xóm quen biết, sau anh ấy rời đi, bây giờ gặp lại đã làm cảnh sát rồi cơ đấy, tôi khá ngạc nhiên

“Anh cho em hỏi?”

“Ừ, chú mày cứ nói?”

“Anh phụ trách vụ này à?”

“Ừ, anh đau đầu lắm, vụ này không có mối em ạ, anh lại áp lực phía người nhà, không cung cấp được gì mà đòi tìm ra trong ba ngày nữa đấy, làm ầm lên anh cũng ngán!”

“Anh cho em vào xem chút được không ạ?”

“Không được đâu, đang trong quá trình điều tra, không cho người lạ vào, không phận sự vào là bị khiển trách! “

“Vậy em lại gần xem thôi, em hứa chỉ lại xem thôi, không động chạm cái gì đâu anh!”

Anh ấy suy nghĩ hồi tôi mới nói vô

“Bạn em, thân lắm anh ạ, em xin lại xem thôi, chứ em không động hay phá cái gì của anh đâu!”

Anh lại suy nghĩ, dù gì cũng là người quen, anh đồng ý, tôi mừng rỡ, tôi đi lại gần, tôi bảo Thi đứng đó chờ, tôi lại một chút thì ra

Tôi đi lại gần hơn, anh cũng đi theo, mấy người kia hiểu ý thì không cản lại, tôi ngồi xuống, cách cái hòm một khoảng, anh không cho tôi lại gần, anh bảo đứng xa kẻo người ta để ý, tôi nhìn một lượt, đồ chôn theo người chết thì tôi thấy bình thường, chỉ là có cái lạ, như lúc nãy đã nói, xác con Mi đang phân hủy, ấy vậy mà tôi lại gần cái hòm, nó không phát ra mùi gì kì lạ, một mùi hôi nhẹ cũng không có, tôi đi xung quanh xem một lượt, dấu đất được bới lên, nát nhàu và nhuyễn, giống mình nó được bới lên từ chó mèo, không phải do dụng cụ đào bới, cuốc xẻng, tôi lại đi xung quanh nhìn, tôi chú ý vào cái hòm nhiều nhất, tôi biết tại sao rồi, tôi quay ra, nắm tay Thi chạy một mạch, anh có gọi mà tôi không quay lại, Thi hỏi gấp

“Anh đi đâu? “

“Đi thôi!”

Chúng tôi bắt xe đi, tôi quay lại sở cảnh sát, tôi muốn báo cho họ nghe

Lúc nãy quan sát tôi nhận ra có sự kì lạ, cái hòm đó chắc chắn không phải cái hòm của con Mi, tôi có thể chắc chắn, cái hòm đó không có mùi hôi, thi thể chắc nó không nằm trong đó, tôi lại chắc chắn hơn do một chi tiết nhỏ, lúc tối cái hòm nó lật xuống nhà, tôi thấy có một góc bị trầy, nãy tôi có lại xem nhưng không có sự hiện diện của vết trầy, nó hoàn toàn là một cái hòm mới tinh, ai đó đã tráo đổi cái hòm, và chắc chắn không có vụ đào mộ nào cả, tất cả đã có người sắp đặt, kẻ tráo cái hòm chắc chắn không đơn giản, có khi kẻ đó là hung thủ đã sát hại nó, nó muốn cho tôi và ba mẹ nó biết rằng bên trong hòm đó trống, nó đã làm dấu cho tôi biết, tôi nghĩ kẻ tráo cái hòm không ngờ lại có vụ đào mộ này, hắn ta chắc hẳn nghĩ không ai kiểm tra hòm người chết nên chắc chưa hình dung ra được, tráo hòm lấy xác đi à? Ai mà có ý nghĩ biếи ŧɦái như thế? Hung thủ là hắn, hắn muốn gì?

Tôi phải nói cho bác trai bác gái biết để họ biết, chúng tôi chỉ cần cảnh sát kiểm tra camera khúc đường ấy, kiểm tra tất cả xe qua lại khúc ấy, điều tra kĩ tất cả những người ở lại đêm đó, lúc đó hơn ba giờ khuya, xe qua lại rất ít, tìm ra không quá khó, ghi được biển số xe là tra ra ngay, vụ này có hi vọng

Tôi vào trình báo ngay, nói hết tất cả, và khi nói ra thì tất cả đều hợp lý thuyết phục, chỉ là có một chút khó tin, bác trai và bác gái có vẻ khá sốc, tôi thấy bác gái không tin, nhưng bác vẫn hối thúc cảnh sát làm theo yêu cầu của tôi, kiểm tra lại camera khúc đường ấy, tôi bắt đầu căng thẳng, nếu cao tay hơn, họ cắt hết video trong camera, hay lúc ấy phá camera thì coi như công cốc, tôi căng thẳng nhìn lên camera, mọi cảnh đều được ghi lại, từ khi xe chạy vào, mọi người khiêng hòm ra, đều bình thường và không có dấu vết tráo đổi, tôi cũng không thấy chiếc xe nào qua lại ngay lúc đó, chứng tỏ điều tôi nói là không có chứng cứ xác thực, vậy không tráo ở đó, tráo ở đâu, bác gái luôn đi theo, cả bác trai, vậy tráo ở đâu, nếu không tráo ở chỗ nghĩa địa, hay là tráo tại nhà? Nếu như vậy thì chắc chắn trong nhà có nội gián, nội ứng ngoại hợp, có người hợp tác với hung thủ tráo hòm, tôi liếc qua mọi người, tôi lại không biết ai là kẻ nội gián

Tôi căng thẳng đến độ đầu nóng lên, thật sự không suy ra được, manh mối ở đâu?

Tôi nhìn ra Thi, mỗi lúc căng thẳng là tôi lại nhìn ra cô ấy, cô ấy lúc nào cũng nhìn tôi, chỉ cần tôi quay lại là thấy, cô ấy giơ tay lên

Tôi liền đi ra, cô ấy bảo

“Đói quá! “

“Mới ăn đây!”

“Nhưng đói! Anh cho tôi ăn đi, lát lên xe cho đỡ mệt! “

“Lên xe?”

Tôi hơi bất ngờ

“Tôi phải đi! Tôi không ở lại phiền anh nữa!”

“Đi đâu?”

“Tôi có một người quen ở trên Tây Nguyên, tôi lên đó ở cũng được! “

“Người quen!”

Tôi chợt nhận ra lần trước tôi và An lên Tây Nguyên, chúng tôi đi cùng xe với Thi, bây giờ mới nhớ, tôi hỏi

“Vậy lần trước gặp nhau là đi lên nhà người quen đấy à?”

“Ừ, nhưng do không có ở nhà, bây giờ tôi lên lại!”

Tôi khá buồn, không nghĩ cô ấy đi nhanh như vậy, cứ nghĩ sẽ bám lấy tôi không tha ấy chứ

“Vậy tôi chở đi ăn, rồi chở ra bắt xe!”

“Sau này quay lại tôi sẽ trả tiền lại cho anh! Tôi có ghi lại cả, tất cả tiền đã xài thời gian qua!”

Tôi thấy khá hụt hẫng, cảm giác như bị bỏ rơi vậy, không ngờ là bỏ tôi đi thật, tôi đưa cô ấy ra đón xe, tôi cứ muốn không có chiếc xe nào lại đón cho rồi, nhưng lát thì xe tới, cô ấy lên xe, quay ra vẫy tay với tôi, lúc ấy cảm xúc dâng lên dữ dội, tôi như muốn đổ gục, cảm giác khó chịu quá

“Tôi đi nhé!”

“Ừ!”

Cô ấy ngồi vào ghế, tôi móc ra hết tiền trong ví giơ ra cho cô ấy, cô ấy lắc đầu, tôi hét lên khi xe lăn bánh

“Lấy đi cái đồ ngốc này!”

Tôi nắm tay cô ấy mà nhét vào, cô ấy chui ra, nước mắt rớt cái độp nóng hổi vào tay tôi, cô ấy bảo

“Duy! Tạm biệt! “

Tôi nghe hai chữ tạm biệt mà tự nhiên nước mắt nó ứa ra, cảm giác cô gái này xa tôi là tôi lại không an tâm, tôi muốn chạy theo quá, mà xe đi mất rồi

“Đồ ngốc này, sao lại đi?”

Tôi lấy tay quẹt nước mắt mà lặng lẽ đi về, tôi về nhà mà vẫn còn buồn, tôi vào nhà, ba mẹ không có ở nhà, tôi vào tắm, đi vào tới phòng thì thấy có bức thư trên bàn

Lật đật chạy lại mở ra

“Duy! Tôi giúp anh mang cốt lên chùa, anh cứ yên tâm nhé! Tôi không làm được được gì ra hồn, nhưng việc này tôi giúp anh được! Tạm biệt!”

Tôi hơi bất ngờ, Thi làm à, tôi chạy xuống xe, mở cốp thì không thấy bộ cốt đâu, tôi biết ba mẹ không đụng vào xe tôi bao giờ, tôi lật đật chạy vào nhà xem camera, tôi thấy tối qua cô ấy có về nhà, cô ấy thật sự về nhà, vậy mà tôi ngủ không biết gì, cô ấy lấy nó giấu ở đâu mà tôi không hay, tôi thấy cô ấy lúi húi xách đi, trông tội thật sự, tôi nhìn cái video trên máy vi tính, chợt bấm nút dừng, có cái bóng sau lưng cô ấy, một người phụ nữ tóc dài, đi sau cô ấy, cầm một con dao

“Thi!”

Tôi hoảng loạn thật sự

Quảng cáo
Trước /61 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dựa Vào Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net