Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vong Ám
  3. Quyển 1 - Chương 34
Trước /61 Sau

Vong Ám

Quyển 1 - Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

#34

“Mày về nhà đi, nghe tao, mày chuẩn bị một căn phòng giống với căn của mày, phải y như đút, mày làm cái hình nộm, mày nhỏ máu vào hình nộm, đặt nằm trên giường, cái vong kia mới sinh con sẽ không thấy đường, con nó thì mới mở mắt, chưa phân biệt được nên mày cứ dụ nó vô phòng giả, mày cứ ở nhà bình thường, đừng đi đâu, miễn sao mày ráng được tới lúc tao lên

“Dạ, cháu đội ơn bác!”

“Cái duyên nó cột, tao cũng đành, mong làm ít việc thiện, con gái tao nhanh siêu thoát, tao không giúp mày không công, tao mà cứu được mày, sau này tuổi già của tao mày phải lo!”

“Dạ, miễn sao bác giúp cháu!”

“Mày đang ở đâu?”

“Cháu lên xe đi xuống bác, bây giờ vẫn đang đi!”

“Quay lại ngay, nhanh trước khi trời sụp tối!”

“Dạ!”

Tôi dạ cái rồi quay lại kêu bác tài cho tôi xuống xe, tôi không biết đã đi được bao xa chỉ thấy khúc đường này rất lạ, tôi xuống xe mà vẫn chưa hết bàng hoàng, tôi không nghĩ mọi chuyện lại có thể nghiêm trọng đến vậy, mọi chuyện như đã được lập trình sẵn, chỉ đợi nhấn nút khởi động là mọi chuyện sẽ chạy đều đều theo một vòng tròn đã định, mọi chuyện đều đã được một ai đó sắp đặt, không phải là tự nhiên

Một tên thầy bùa biếи ŧɦái nào đó, hắn ta làm việc này là vì mục đích gì, không phải chỉ đơn giản là muốn gϊếŧ người vì thú vui bệnh hoạn chứ, tôi thầm nghĩ, phải làm gì để tìm ra tên này, khi vũ khí hắn ta dùng là những âm binh, quỷ dữ, những thứ mà con người sợ hãi

Tôi vác ba lô lội bộ trên con đường lạ, mọi thứ xung quanh tôi đều là cây cối, không xe qua lại, không biết đây là đâu, tôi lẫn thẫn đi, bóng mát rượp xuống đường, gió mát mẻ, mọi thứ tôi nghe được chỉ là một vài tiếng chim, tiếng gió, và tiếng bước chân, ước gì bây giờ có một chiếc xe nào đó chạy qua, xin đi nhờ thì tốt, tôi ngó lại sau lưng, chẳng có chiếc xe nào cả, tôi lại móc điện thoại ra, mất sóng, khu rừng rậm này khó bắt sóng cũng phải, tôi chép miệng cái rồi tôi lại đi, khoảng hơn một giờ tôi mới cảm thấy mệt, tôi ngồi xuống rồi thở cho đỡ mệt, quái lạ, đi hơn một giờ mà không có bóng xe đi ngang qua, vắng thì cũng vắng vừa vừa, sao mà vắng hơn cả nghĩa địa là sao, tôi nhìn lên bầu trời, bầu trời nắng gắt, tôi chớp mắt cái rồi nheo mắt lại vì chói, tôi nhìn xuống đường chớp chớp mắt rồi giật mình té ngược lại phía sau, nãy nheo nheo mắt tự nhiên lại thấy có hai bàn chân trần ngay trước mặt, tôi hốt hoảng một chút, nhìn lại thì chả thấy gì, là do chói nắng lên mắt gây ảo giác hay sao ấy, chẳng hiểu rõ, chỉ là tim vẫn đập khá mạnh, tôi vuốt ngực cái rồi thở dài, chuyện ma quỷ nó lấn át hết đầu óc rồi hay sao mà đi đâu cũng tưởng tượng ra mấy thứ kì lạ, tôi lau mồ hôi rồi chờ xe, mệt quá đi không nổi, bây giờ chờ xe thôi chứ biết làm sao bây giờ, tôi ngồi chờ buồn chán nên mở nhạc lên nghe, đứng lên và đi từ từ, tôi vừa đi vừa nghe, điện thoại mất sóng thật là bất tiện, chả gọi được cho ai, tôi suy nghĩ tới đó thì dừng chân lại, tôi thấy hơi hoang mang, nãy ngồi trên xe cũng là đi ngang đoạn đường này tại sao bác lại gọi cho tôi được, mà bây giờ lại mất sóng, tôi cảm thấy da đầu hơi lâng lâng, cảm giác có cái gì đó không ổn, tôi liếc lại phía sau lưng, cái chỗ này quen nhỉ, hình như đi qua mấy lần, tự nhiên cái ý nghĩ tôi bị ma bịt mắt nó lóe lên trong đầu, tôi hơi hoang mang, xung quanh toàn cây cối nên tôi không để ý, bây giờ để ý mới thấy có điều vô lý, tôi nuốt nước bọt rồi đi tiếp, tôi đi hơn nửa tiếng thì tôi mới chắc chắn nãy giờ tôi suy nghĩ đúng, tôi vỗ đầu mình cái bốp, nãy giờ bị ma bịt mắt mẹ nó rồi, hèn gì đi hoài không thấy đường ra, mà bây giờ là ban ngày ban mặt, ma nó lộng hành như vậy à, mà dù sao tôi vẫn sợ, dẫu có ban ngày mà bị lạc ở chỗ toàn cây cối, không một bóng người thì vẫn sợ chứ, mà ma trêu thì coi như xong, tôi sợ hãi vạch quần ra tiểu vội tiểu vàng, tôi lấy hết can đảm hứng nướƈ ŧıểυ rồi bôi nhanh lên mặt, mùi khai nó khó chịu kinh, mà dù sao cũng là của mình, đỡ ghê, tôi bôi bôi rồi mở mắt ra, tôi giật mình hét lên khi thấy có một người phụ nữ mặc cái váy hồng phấn bị cháy xém, đứng cạnh một thằng nhóc con, nó nhoẻn miệng cười lộ ra hai cây răng nanh, trong nhếch nhác lấm lem lắm, tôi hết hồn rồi quay lại chạy thụt mạng, tôi vừa chạy vừa niệm phật, ban ngày ban mặt đấy, khiếp thật, tôi vừa chạy được một quãng thì có chiếc ô tô lái lại, bóp kèn inh ỏi vì tôi chạy giữa đường, tôi mừng mà chảy nước mắt, tôi đứng chắn giữa đường chặn xe lại, tôi hét

“Dừng xe, dừng xe!”

Tôi hét mà như đứt hơi, xe đó dừng mại rồi có người ló mặt ra, tôi hốt hoảng leo lên xe đóng cửa cái rầm, tôi bảo

“Làm ơn cho tôi đi nhờ ra đường lớn!”

Nói vừa xong tôi quay qua, thật bất ngờ, tôi và người đó chạm mặt nhau

“Ba!”

Thật kinh ngạc khi tôi nhận ra người trong xe

“Con đi đâu đây?”

“Con… Con đi có việc!”

“Con có việc gì? Chắn giữa đường thế kia?”

“Con…con…!”

Tôi ấp úng, tôi không biết trả lời thế nào, tôi hỏi

“Vậy sao ba lại ở đây?”

“Ba có việc!”

Tôi nhìn bộ đồng phục ba mặc, bộ đồ cảnh sát thường ngày, ba tôi làm bên cảnh sát hình sự, tôi biết ba rất bận, thường ngày ba không ở nhà thường xuyên lắm, vì công việc ba khá là quan trọng

“Dạ, ba về nhà luôn chưa ạ?”

“Về luôn! “

“Vậy cái việc này ba đừng nói cho mẹ nghe nha ba, con không muốn mẹ lo lắng! “

“Được thôi, đàn ông có việc quan trọng của đàn ông, không phải nói cho đàn bà nghe làm gì! “

Tôi và ba đi về nhà, chắc ba có nhận vụ án gần đây, nói chung ba tôi đi nhiều nơi, nơi nào có vụ quan trọng là ba lại đi, tôi không mấy hỏi, vì ba không thích, mẹ cũng không hỏi, nhà tôi ai làm việc người đó, nói chung là vô tâm lãnh đạm, nhàm chán lắm

Tôi đi hôm nay cũng không phải là công không, ít ra vẫn được bác gọi điện về, tôi nhìn cái điện thoại, lưu số lúc nãy bác gọi lại lac tên bác, tôi nằm thiếp đi, tôi biết ba sẽ chở về nhà nên tôi thấy an tâm, nằm nhắm mắt và chờ đến nhà ba sẽ kêu, tôi mơ màng ngủ, tôi mệt mỏi vì say nắng lúc nãy lội bộ, mệt vì chưa ăn gì, mệt vì thiếu ngủ, tôi mơ màng rồi nghe ba vặn radio, tôi nghe nhạc lại càng phiêu hơn, cảm giác thoải mái, rồi lại đến giọng nói của chị phát thanh viên, chị nói với giọng đều đều, tôi ngủ nhưng tôi vẫn nghe, tôi nghe chị nói chuyện, rồi tiếng chị cười rổn rảng, tôi hơi bực mình, đang ngủ lại nghe tiếng cười, thà là nói thì muốn nói cái gì cũng được, mà cười lại mất giấc, tôi nheo mắt thầm nghĩ, phát thanh viên gì mà vô duyên, phát thanh lên cho bao nhiêu người nghe mà cười rổn rảng như vậy, tôi thở dài rồi tôi lại ngủ, lát sau tôi thấy lạnh, tôi kêu ba

“Ba ơi, ba tắt máy lạnh!”

“Ùm!”

Rồi tôi nghe tiếng ai ùm bên tai, tôi nghe giống giọng chị phát thanh viên nói vậy, tôi nghe có mấy người nói chuyện với nhau, chứ không riêng gì chị phát thanh viên, hình như là bốn hay năm người, nói chuyện ồn ào vô cùng

“Ba ơi, ba tắt cái radio!”

Rồi không nghe ba trả lời, tôi mở mắt ra xem, tôi hốt hoảng giật mình đập mạnh người ra phía sau, có một người phụ nữ tóc dài mặt đen ngồi chỗ của ba tôi, mặt hướng về phía tôi làm tôi giật mình, tôi thấy rõ ràng nhưng chưa đầy một giây sau lại không thấy gì, tôi chớp mắt rồi vuốt mặt, vừa vuốt xuống đã giật mình tiếp, tôi thấy mẹ lại gõ vào cửa kính xe, ra hiệu là ra khỏi xe, tôi gật đầu một cách hoảng hốt lúc ấy tôi sợ thật sự, cảm giác nó chán thực lắm, không phải là ảo giác bình thường, tôi biết, tôi thấy thật, tôi mở cửa xe ra, đã đến nhà từ lâu, chắc ba thấy tôi ngủ nên bs không gọi, mẹ thấy tôi thì mới hỏi

“Con đi với ba à?”

“Dạ vâng mẹ, con đi học thêm thì thấy ba đang về, con đi nhờ!”

“Thấy ở đâu?”

“Vô tình ngoài đường mẹ ạ!”

Tôi quay mặt đi chỗ khác, mẹ tôi chỉ cần nhìn vào mắt tôi là biết tôi nói thật hay nói dối, tôi nhanh nhảo nói

“Thôi mình vào nhà!”

Tôi thúc mẹ vào nhà, chúng tôi đi vào, vào đã thấy ba, tôi nhăn mặt với ba, ba liền quay qua nhìn mẹ, mẹ liền điều tra tôi, may mà ba hiểu ý, nói y chang tôi, không mẹ lại chửi cho

Tôi ăn cơm với ba mẹ, ăn xong thì lên phòng, tôi nằm xuống và nhớ đến lời bác dặn lúc sáng, tôi móc điện thoại ra gọi lại số đó, tôi chờ chuông của bác, mãi mới nghe bác trả lời

“Alo!”

“Cháu đây ạ!”

“Tao biết rồi! Làm sao đấy?”

“Cái chuyện bác nói, cháu…!”

“Mày lại quên rồi à?”

“Dạ không, cháu nhớ, mà cháu muốn gọi bác nói chuyện khác!”

“Nói đi! Tao bận lắm!”

“Bác bận cái gì ạ?”

“Cháu gái tao mới vào thăm, còn đang bận bắt gà cho nó ăn đây!”

“Vậy ạ, cháu muốn báo bác biết chuyện này!”

“Cái gì? “

“Thì là lúc cháu đang lên bác, cháu xuống xe ấy, cháu bị ma bịt mắt không cho đi, mà cháu thấy có hai mẹ con nó đi theo cháu, là cái đứa mà theo cháu hồi trước đấy bác, bây giờ nó sinh con ra, dẫn theo nữa bác ạ!”

“Thì tao cũng biết rồi, bây giờ tao chẳng lên được, mày ráng vài hôm, cứ bố trí như tao đã dặn, mày yên tâm, nó theo vì đánh hơi được mày, chứ nó không thấy mày được đâu, nó mới sinh con ra còn yếu, nó chưa dám gϊếŧ người đâu!”

“Cháu vẫn còn việc muốn nói bác nghe! Chuyện là hồi trước có anh tài xế xe bị cây đè ấy bác, trước đó có một chị bế theo một đứa con, chị ấy thấy được vong, lên xe buýt con chị ấy khóc quấy nên chị ấy xuống xe, không may hai mẹ con đều chết, mà chết nước, cháu nghi lắm, có khi nào nó bắt người đủ ngũ hành cho nó và cả con nó không bác, tại có mạng của một trẻ sơ sinh, hai người chết nước rồi, cháu chưa chắc nhưng cháu lo!”

“Nếu vậy thì căng lắm mày! Tao nói thật tao cũng theo sư phụ tao học lõm được một ít, tao có phải thầy bùa gì đâu, tao cũng không biết cách hóa giải, chỉ nói sơ sơ mấy cái tao biết cho mày, mà nếu là thật như vậy, tao nghĩ chỉ có cách tìm ra chủ nhân đã luyện ra chúng nó, thì mới giải quyết được vấn đề”

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, tôi bảo

“Hôm cháu qua nhà bác, chị đối diện nhà bác hay gửi chìa khóa đấy ạ, chị ấy mất rồi bác, để lại đứa con nhỏ tội nghiệp lắm, bác có về thì bác để ý nha, cháu thấy chị ấy uất ức hay vấn vương cái gì ấy, chị ấy vẫn đi lại trong nhà, cháu gặp mà cháu ớn!”

Bác chép miệng cái rồi bảo

“Con bé đó nó khổ, chồng vũ phu, rượu chè cờ bạc, con bé nó chết coi như là giải thoát!”

Tôi nghe mà cũng buồn lây, tôi bảo

“Thôi, cháu báo bác biết, cháu cúp máy đây ạ!”

Rồi bác ừ, tôi tắt máy, tôi quay ra chuẩn bị đồ, chuẩn bị một căn phòng y hệt như vậy thì làm sao được, thế là tôi quyết định để y thin căn phòng ấy như vậy, tôi lấy cái gối ôm, cái gối nằm, cột cái chăn vào làm tay chân, tôi nhắm mắt nhắm mũi cắt ngón tay rỉ máu ra, nhiễu vào cái gối, tôi suýt xoa vì đau, đêm nay không biết sẽ ngủ ở đâu, tôi nhìn cái gối hình nhân nằm trên giường mà cảm thán

Mong là cái gối này sẽ cứu được tôi, tôi vừa nói xong nhìn lên đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, tôi nghe tiếng gõ cửa, tôi ra mở cửa, tôi không thấy ai, tưởng là mẹ chứ, tôi ngó ra nhìn, tôi thấy mẹ từ dưới cầu thang nhìn lên, tôi hét lên

“Giật mình, mẹ làm gì vậy? “

Rồi mẹ tôi không trả lời, lát sau mẹ tôi mở cửa phòng kế bên ra và nhìn tôi, mẹ bảo

“Con cần cái gì à?”

Tôi nhìn mẹ mà á khẩu, tôi hỏi

“Mẹ, nãy giờ mẹ ở trong phòng à?”

“Ừ, mẹ nghe con nói chuyện nên ra, mà con cần cái gì?”

Tôi lắc đầu, tôi cười gượng, vậy là cái ý nghĩ ngủ phòng khách bị bát bỏ, tôi biết, dưới phòng khách có cái gì đó, giống hệt mẹ tôi, tôi thấy có cái gì đó không ổn rồi, tôi quay lại phòng, tôi chợt thấy có một thằng nhóc ngồi trên đầu giường của tôi, nó ngồi ánh mắt vô hồn, tay nó xoa xoa lên cái gối, giống như cái đêm nó xoa lên đầu của tôi vậy, nó đang đo đầu tôi, nếu chỗ đó không phải là cái gối, mà là tôi đang nằm đó, thề là nó ớn, tôi không dám đi đâu, đứng yên tại chỗ, nó xoa mà nó chảy nước dãi khắp gối, chắc nó thèm lắm à, tôi sợ vả cả mồ hôi

Quảng cáo
Trước /61 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thú Phi Thiên Hạ - Thần Y Đại Tiểu Thư

Copyright © 2022 - MTruyện.net