Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
#36
Tôi nằm ngủ tiếp, lát tôi nghe tiếng xe chạy, chạy được một quảng thì xe tự nhiên lách loạn xạ, tôi nghe anh tài xế chửi thề, tôi bật lên thì thấy có một chiếc xe hơi lách giành đường của chúng tôi, tôi nghe anh tài xế chửi liên hồi, quá ghê, chút thì coi như ăn chuối xanh, tôi chép miệng rồi nằm xuống ngủ tiếp, chưa chết thì coi như chưa tới số, không việc gì phải sợ, tôi nhắm mắt chờ xe chạy, tôi ngẫm nghĩ một hồi lại không ngủ được nữa, tôi thức luôn
Tôi nằm thì có nghe mấy người bên cạnh nói chuyện với nhau, đại khái là
“Cái xe đó biển số thành phố!”
“Ừ, chạy xe như điên vậy, chả hiểu làm sao mà chạy ghê thế?”
“Người thành phố ấy à, ngông!”
“Ngông à?”
“Ừ, tụi nó ỷ dân sống trên thành phố nên tụi nó hách dịch lắm, tôi làm trên ấy bao nhiêu năm, chả mấy khi gặp người hiền lành chân chất, nói chung dân trên đó tánh kì!”
Tôi bật cười, tánh kì à, nói chuyện nghe buồn cười vãi, tôi che miệng lại rồi nhắm mắt, họ nói gì ấy nhỉ, nói rất nhiều, tôi nghe không kịp, lát anh tài xế tức quá nên lái xe vọt lên trên, tôi bật người suýt thì té xuống giường nằm, tôi mở choàng mắt ra rồi mấy người trong xe cũng bị giật mình, anh tài xế lái vọt chặn xe hơi lúc nãy, tôi nhìn ra bên ngoài, xe hơi khá là đẹp, coi bộ là dân có tiền, tôi ngó ra nhìn qua xe, tôi thấy có năm hay sáu người, tôi nhìn anh tài xế hả hê mà tôi sợ, sợ cho chúng tôi ăn chuối xanh, tôi rùng mình cái rồi quay qua bên kia, chợt tôi giật mình, tự nhiên tôi thấy trong xe hơi đó có một thằng con trai mặt lạnh ngắt, đẹp trai thì có mà mặt mũi âm u như người chết ấy, tôi thấy nó, nó cũng thấy tôi, nó mỉm mà óc ác tôi nổi lên từng cơn
Tôi xuống xe sau một đêm một ngày, tôi bước chân xuống, mảnh đất này hoàn toàn xa lạ, tôi quay qua quay lại một lượt, có vài ba người chạy xe máy tới hỏi thăm, chắc họ kiếm khách, họ hỏi khách trên xe muốn đi đâu, họ chở đi, bàn bác giá cả xong thì mạnh ai nấy đi, có một bác trung niên cũng chạy cái xe máy cũ lại phía tôi, bác ấy hỏi điềm đạm
“Cháu đi đâu? Cần đi xe ôm không cháu?”
Tôi gật đầu chào bác rồi tôi bảo
“Bác là dân ở đây sao ạ?”
“Ừ, chỗ nào bác cũng biết hết, bác chạy đường tắt vừa nhanh vừa rẻ ấy, cháu đi đâu?”
Tôi móc trong túi ra cái lá thư, tôi đưa cho bác coi
“Chỗ này bác!”
Bác ngó ngó rồi bác bảo
“Nhà cháu hay nhà người quen?”
“Nhà người quen!”
“Chỗ này khó đi xe vô lắm, mà chỗ đó vắng, thôi bác không chở được! “
“Ủa sao vậy bác, bác chở cháu ngoài đường lớn, cháu lội bộ vô cũng được! “
“Mà chỗ này nghe nói vắng tanh, mà bây giờ bác già rồi, gặp cướp thì…!”
“Hay cháu trả gấp đôi! Bác chở cháu đi nhé!”
“Ơ thế leo lên xe!”
Nhanh như một cơn gió, bác ấy gật đầu luôn, tôi hơi giật mình, bác bảo lấy 50k, bây giờ gấp đôi là 100k, nói thật chứ so với tôi 100k chẳng đáng là bao, nhưng so với người dân còn nghèo ở đây chắc là nhiều, tôi lặng lẽ ngồi trên chiếc xe cũ của bác, từ nhỏ tới lớn tôi chưa đi loại xe này bao giờ, thấy cũng ngộ, tôi ngó xung quanh, nơi đây toàn cây với cây, cao su với cà phê là nhiều, còn có loáng thoáng mấy mảnh trồng tiêu, lâu lâu lại thấy có vườn rau xanh mướt, đường ở đây đổ đá to, không trơn láng như trên thành phố, tôi ngồi xe mà như cởi ngựa ấy, ‘ông mê’ cực
Đến một lúc thì bác dừng xe, bác bảo
“Thôi chở mày tới đây thôi, đêm qua mới mưa, đường sình lầy lắm, xe vào là không ra được đâu, mày cho bác xin bảy chục là được”
Tôi thấy bác mặt mũi đen nhẻm khắc khổ, tôi lại mủi lòng, biết lúc nãy bác kì kèo để moi thêm tiền, tôi vẫn không mấy khó chịu, tôi biết bác khó khăn nên mới như thế, tôi móc ví ra rồi đưa bác 200, tôi thấy bác móc túi ra mấy tờ tiền lẻ, tôi thấy nhăn nhúm lại, đếm sơ qua cũng chưa tới trăm ngàn, tôi thấy bác nhăn mặt
“Mày có tiền lẻ không? Tao chả có tiền thối lại! “
Bác móc cái ví da ra, cũ và rách, tôi thấy bác móc ra thêm ít tiền, tôi để ý có thấy tấm ảnh của hai đứa trẻ, chắc con của bác, hay cháu gì đấy, tôi mỉm cười nhét tờ tiền vào tay bác
“Bác cứ giữ đi, cháu không có tiền lẻ đâu ạ!”
“Thôi, mày đợi ở đây, tao đi đổi!”
Bác nói rồi bác nhanh nhảo lên xe, tôi lại nhét vào tay bác
“Thôi, chạy ra chạy vô tốn xăng, với lại cháu cần đi gấp, bác cứ giữ, cháu biếu bác uống cà phê! “
Tôi nói rồi vẫy tay chào bác, tôi chạy nhanh trên con đường đầy sình, tôi né mấy vũng nước, tôi vẫn nghe bác ới theo
“Cảm ơn mày nhé, sau này gặp lại tao trả! “
Tôi mỉm cười rồi quay lại vẫy tay
“Dạ!”
Nói vậy chứ chả biết khi nào mới gặp lại, tôi dạ cho bác yên tâm, bác bớt ngại, chả hiểu sao tôi thấy thương mấy người có hoàn cảnh như vậy, khó khăn quá nên cũng không trách người ta được
Tôi đi bộ sâu vào bên trong, tôi chả thấy cái nhà nào để hỏi thăm, tôi đi mãi đi mãi, tôi gọi điện cho bác, xem bác có ra đón được không, chứ cũng không biết nhà, tôi nghe chuông đổ một hồi
“Bác ơi con ra tới rồi! “
“Tao có ở nhà đâu, tao có việc tao lên nhà người ta rồi, mày lên tới khi nào?”
“Dạ mới tới!”
“Ủa tao tưởng tối mày mới tới, tao định chiều tao về! Thôi mày vô trước tao về liền, tao có để cái chìa khóa nhà ngay cái đốt tre, để trên nóc cửa, mò tay lên là thấy!”.
“Dạ, tại anh tài xế chạy đua với anh xe hơi nên mới tới nhanh đó bác, cháu đợi bác!”
Tôi đi hơn chục phút thì mới thấy nhà, tôi thấy có mấy chị làm nương, tôi lại hỏi thăm, mọi người cũng nhiệt tình chỉ tôi, tôi đi theo lát thì tới nơi, tôi gọi bác cho chắc chắn
“Nhà bác nó như thế nào vậy bác?”
“Có cái lu trước cửa, có hàng rào bằng tre nữa, mày vô đi, tao sắp về rồi, có đứa cháu gái tao nó đi chợ rồi, mày chờ nó về rồi nó mở cửa cho, tao dặn nó rồi!”
Tôi tắt máy lau mồ hôi cái rồi tiến lại gần cái nhà giống bác nói, tôi đẩy tay nhẹ cái hàng rào liền mở ra, tôi vào múc một gáo nước lạnh rửa mặt, tôi giơ tay lên nóc cửa, có ống tre chẻ làm đôi lật lên, có cái chìa khóa thật, tôi hớn hở lấy xuống, đúng đây là nhà bác rồi, tôi lấy xuống thì tuột tay, nó văng ra khỏi tay, tôi nhìn theo thì chép miệng cái vì tức, nó văng mẹ vô nhà rồi, sao mà lấy
Tôi ngó ngó coi nó đâu, tôi nhìn vào mấy cái kẻ hở, tôi thấy bên trong có thắp nến, tôi nhìn nhìn lên, có một cái bàn thờ để trước nhà, một tấm ảnh để ở giữa, tôi bàng hoàng vì thấy người trong tấm ảnh rất quen, tôi nheo mắt rồi nhìn lại lần nữa, là Thi mà, tôi trợn mắt lên kinh hoàng, tôi đứng hình ngay lúc ấy
Tôi há hốc mồm, tôi đang thấy cái gì thế này, tôi ngồi mộp xuống, tâm trạng lúc ấy phải nói là rối như tơ, tôi ôm tim rồi thở mạnh ra, không hiểu từ lúc nào nước mắt tôi chảy ra, tôi lau nước mắt rồi tôi nấc lên, tôi ngồi dựa đầu vô gối mà khóc, tôi không biết sao lúc ấy khóc ngon lành cành đào, tự nhiên đâu lù lu ra hai bàn chân lù lù xuất hiện, mặc dù nghe tiếng chân rồi nhưng vẫn giật mình, tôi ngã về phía sau lau lau nước mắt, tôi ngước lên mà còn nấc lên hai cái, tôi thấy Thi đứng trước mặt thì tôi mới đơ người tập hai, tôi nhìn cô ấy không chớp mắt, cô ấy cũng nhìn tôi y như vậy, rồi cô ấy quăng hết mấy cái trên tay xuống đất, cô ấy ôm cô nhảy cẫng lên
“Anh Duy, sao anh ở đây? Anh xuống kiếm em hả?”
Tôi còn chưa hiểu cái mô tê gì, tôi nhìn ra thì thấy bác chống nạnh lên nhìn hai đứa tôi, tôi giật mình đẩy cô ấy ra, ba chúng tôi nhìn nhau ái ngại
Bác lấy chìa khóa của Thi mở cửa, Thi làm đồ ăn dưới bếp, tôi và bác ngồi ở trên nói chuyện, bác uống ngụm trà rồi bác nói
“Nó là con Chi, chị của con Thi đó, hai đứa nó là chị em sinh đôi, tao nhận nuôi con Chi, còn con Thi thì Chú nó nhận!”
Tôi liếc qua tấm di ảnh, nhìn kĩ thì có nét khác, mặt Thi kiểu thông minh lanh lợi, còn cô gái này kiểu dịu dàng hiền thục, nhìn sơ thấy giống thật, kĩ lại không giống lắm, tôi chép miệng cái rồi lắc đầu
“Bác dạo này gầy quá!”
Bác nói tiếp
“Con Chi nó chết làm bác buồn quá, nó tuy là con nuôi nhưng bác thương như con ruột, bác đi lên thành phố làm dành dụm tiền bạc cho nó chữa bệnh, vậy mà chưa kịp chở nó đi mổ tim thì nó chết, bác thương nó đứt ruột, nó chết bác chẳng có sức nữa, cũng may sao con Thi nó về mấy hôm nay, bác nhìn nó mà đỡ nhớ con Chi!”
Tôi ngó ra sau, Thi đang cặm cụi nấu nướng, tôi mỉm cười
Bác thấy tôi cười thì bác hỏi
“Mày quen cái Thi nhà bác à?”
“Dạ? À dạ có biết sơ sơ! “
Thi tự nhiên đâu vọt ra
“Cháu ở chung với anh Duy mấy hôm nay bác ạ, ăn chung ngủ chung nữa, anh ấy xuống đây chắc tìm cháu ấy!”
“Này…!”
Tôi ngượng chả biết làm gì nên tôi hét lên, Thi cười khúc khích
“Bác ơi, sau này bác gả con cho anh Duy nha, con thích anh Duy!”
Bác hỏi
“Sao? Mày lấy cái Thi nhà bác không kìa?”
“Thôi, ai có phước thì hưởng, cháu nhường!”
Tôi đỏ mặt liếc qua bác, bác cười khúc khích rồi uống ngụm trà, bác không nhịn được nên sặc luôn
Tôi bĩu môi liếc cô ấy, cô ấy lè lưỡi rồi cười, tôi cũng cười, tôi cũng thấy vui, chỉ là hơi ngại một chút
Tôi uống ngụm trà rồi cô ấy bảo
“Con đi xin ít ớt đã, kho cá mà thiếu ớt là hết ngon!”
Cô ấy phủi tay rồi ra ngoài, tôi liếc theo, cô ấy đi lâu sau mà không thấy quay lại, tôi hỏi
“Đi xin ớt ở đâu mà xa quá bác?”
“Gần đây mà!”
Tôi giả bộ đi vòng vòng rồi tôi ra ngoài, tôi đi xung quanh xem có thấy cô ấy không, tôi đi ra thì nghe ai đó hét lên, tôi nghe rành rành tiếng Thi, chạy về phía ấy, tôi thấy hai người phụ nữ và một người đàn ông nắm cô ấy đi, về phía cái xe hơi lấm lem bùn sình, tôi nhận ra cái xe hơi đó, là cái đã tạt đầu xe khách của tôi, tôi nhìn biển số, là biển số thành phố, một phần nữa là tôi nhận ra thằng con trai trên xe, nó ngồi đưa mắt ra nhìn, tôi chạy lại kéo cô ấy lại
“Các nngười làm gì vậy?”
“Mày là thằng nào? Nó là con gái tao!”
“Tôi…!”
Họ nắm đầu Thi kéo mạnh, tôi sợ cô ấy đau nên tôi buông ra, cô ấy bị lôi sền sệt, tôi bảo
“Tôi báo Công an đấy!”
“Mày báo đi, nó là con tao, mày có tư cách gì? “
“Bà buông ra, bà bắt tôi về để bán chứ gì, tôi thà chết cũng không theo bà về!”
“Cái gì con ranh”
Bà tát Thi mấy cái, tôi chạy lại ôm cô ấy, bà tát luôn cả tôi, chát chát mấy cái, móng tay cào vào mặt tôi, tôi nhắm mắt lại mà chịu đòn, bà vẫn cấu, cô ấy thì ôm chặt tôi khóc nức lên
“Duy, mẹ đừng đánh nữa! “
“Con theo mẹ về!”.
Tôi bất ngờ nhìn lên cô ấy, tôi giật mình nắm cô ấy lại, bác lúc ấy chạy ra, tôi nhìn bác rồi bác lắc đầu, tôi biết bác kêu tôi buông tay, nhưng tôi không buông, cô ấy mếu máo mà tôi đau lòng khôn nguôi, cô ấy gở tay tôi ra, cô ấy bảo
“Con về với mẹ, mẹ đừng đánh anh Duy!”.
Tôi nghe mà như sét đánh, cô ấy cực khổ chạy trốn người nhà, ấy vậy mà sợ tôi bị đánh nên cô ấy chịu về, tôi không hiểu, rồi bác lại nắm tôi kéo lại, họ nắm cô ấy kéo lên xe, cô ấy đấm vào cái kính xe, cô ấy thét lên
“Anh hài lòng chưa?”
Cô ấy căm phẫn nhìn vào thằng con trai trên xe, hai người phụ nữ nhìn nhau ngạc nhiên, họ nói
“Đấy, tôi nói con gái tôi thấy vong, nó thấy con trai của chị kìa!”
“Tốt quá tốt quá!”
Thế thằng đó là ma à? Tôi nhìn kĩ hơn, không thể để cô ấy lấy ma được, tôi quay lại nhìn bác, bác bảo
“Để nó đi, sau này chúng ta tính, giành lại không được đâu mày!”
Tôi thấy cô ấy lên xe họ lái xe đi, tôi chạy theo mà như vô vọng, cô ấy ngó ra mà khóc như mưa
“Thi ơi!”
Cô ấy mếu máo lau nước mắt, tôi thấy mẹ cô ấy giơ tay ra nắm đầu cô ấy lôi vào, tôi nhìn theo mà sót xa