Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chap 9
Đêm tại bệnh viện
“Xác tao ở dưới! “
Tôi nín thở, nép sát vào đằng sau, bác quay mặt lại nhìn tôi, mặt bác trắng bệt, tôi nhắm mắt lại rồi ting cái cửa mở ra, tôi mở mắt ra thì thấy bác đi ra, mà nếu lúc nãy để ý tôi đã biết rồi, chân đi có chạm đất đâu, nếu nãy để ý đã không vào rồi, sợ khiếp, tìm cái nhà xác đã nghi nghi rồi, bây giờ sợ quá chân nó run run, cứng đơ đi không nổi, tôi dựa tay vào tường mà lết ra, tôi thở cái rồi đập tay vô ngực mình thở, thật sự muốn xỉu, hên lên có tầng bốn, chứ lên tầng cao hơn với cái chú kia, mà chú kia là ma nữa là chết luôn, khiếp quá
Ra đến thang máy mà vẫn sợ, đi ngang mấy cái phòng bệnh kế bên, đóng kín cửa lại hết cả rồi, đi ngang mà cả tiếng nói chuyện cũng không nghe thấy, tôi cố đi chậm xem xem có nghe được tiếng ai hoặc gặp anh bác sĩ chị y tá nào không, nhưng sao vắng quá, đi mà nghe mỗi tiếng bước chân của tôi, lẹp xẹp tiếng dép, đều đều mà đi, lát cũng tới phòng, cái phòng không to lắm nhưng nhìn vào vẫn thấy hút kiểu gì, giống như hơi sâu, hơi lạnh nên không dám bước vào, lát nghe bên ngoài có cái gì cọc cạch nên thôi phóng vô phòng luôn, mà vô cái là lạnh toàn thân, mấy lời của bác nãy dặn cứ âm ỉ trong đầu, bác dặn đừng vào phòng cuối, mà lỡ vô rồi sao giờ, tôi lại mở cửa ra, có gì là chạy nhanh, nhanh nhanh mới được
Tôi lên gường lấy cái màn giăng ra bốn góc, bây giờ chỉ có thể vô mùng ngồi, ngồi ngoài đây chắc chết, tôi vừa giăng vừa run, chỉ muốn giăng nhanh nhanh, các bác tưởng tượng như này đi, đi ngang cái nghĩa địa mà đi một mình buổi tối xem, mà cảm giác chạy ngang nó càng muốn chạy nhanh nhanh lên càng tốt ý, quéo cả chân chứ giởn, mà bây giờ tôi quéo cả tay, giăng xong cái màn rồi tôi nhanh chân chạy vào trốn, tôi thở cái mạnh thiệt mạnh, mồ hôi rớt ra tạch tạch, mà hình như là quên cái gì, quên rải cốt lên nóc màn rồi, bây giờ đang phân vân xem có nên chui ra không, mà đang phân vân thì nghe có tiếng bước chân ngoài kia, đâu ấy nhỉ, phải người không? Bây giờ mà có chị y tá hay anh bác sĩ vô là sướng lắm, bây giờ chỉ ước là bác sĩ vô, hay bác vô nhanh nhanh, nhưng lát sau nhìn ra cửa lại không thấy ai đi ngang, mà tiếng gót chân cạch cạch vẫn kêu đều đều, lát lại nghe có ai đó hét lên, tôi giật mình, cả mấy người chạy qua chạy lại, họ inh ỏi hét
“Trời ơi có người nhảy lầu, có người nhảy lầu nè!”
Tôi ngồi im trong mùng ngó ra, có mấy anh mấy chị qua lại rồi la lớn
Lát sau nghe có tiếng xe cảnh sát, mà có người nhảy lầu thật à? Tự nhiên tôi nghĩ tới tiếng gót chân lúc nãy, đó là phụ nữ à? Tôi cảm thấy có một chút ghê ghê, vậy là ngay cái ban công cạnh phòng tôi đã có người nhảy xuống, là phụ nữ, là giày cao gót, là phụ nữ mang giày cao gót, tự nhiên tôi hốt hoảng, tôi lẩm nhẩm một lát rồi tưởng tượng ra chị y tá, tôi tốc mùng chạy ra, tôi chạy ra khỏi phòng, tôi không chần chừ gì mà leo xuống bốn tầng lầu, nghĩ thử mà xem, nhảy từ đây xuống thì thân xác còn gì nữa, nếu tôi thông minh hơn, tôi nghe thấy tiếng gót chân đi ngang, nhưng lát lại biến mất, tôi phải nghĩ tới có người leo ban công ngay từ đầu rồi chứ, như vậy chạy ra cứu người ta vẫn còn kịp, trách bản thân nhúc nhác quá nên mới thành ra cớ sự éo le như vầy, tôi thề lúc ấy tôi chỉ nghĩ tới chị y tá tôi gặp lúc ăn cháo, tôi bay nhanh như gió xuống, lúc xuống tới đất đã thấy người ta bê xác chị lên băng ca, tôi nhận ra cái váy của chị, cái đôi giày cao gót của chị, người ta đẩy chị vô bệnh viện luôn, biết là không cứu được nhưng chắc vô khám nghiệm tử thi, hiện trường thu dọn một cách nhanh chóng, thoáng cái đã dọn sạch sẽ không một vết máu, nhanh hơn bao giờ hết, để làm gì tôi nghĩ chắc cho bệnh nhân đỡ sợ, càng ít người nhìn thấy càng tốt
Tôi chạy theo nhìn, tôi muốn biết thực ra có chính xác là chị không, họ lấy vải trắng che mặt chị lại, tôi chạy theo nhưng họ không cho nhìn gần, tôi thấy cái tay chị rớt ra, rớt từ băng ca rớt xuống, tay chị ngoẹo qua một bên gãy lộ ra cả cái khúc xuống trắng hếu, trên cổ tay chị có đeo cái vòng, mà cái vòng đó tôi nhận ra, đó chắc chắn là chị rồi, chiều chị cầm muỗng cháo đút tôi, tôi thấy, tôi nhớ ra rồi chết chân tại chỗ, tôi muốn chửi thề ngay lập tức, tôi va chạm tiếp xúc với ai người ta lại chết, tức mà tôi bật khóc, tôi gọi điện cho bác, tôi mếu máo nghe tiếng đổ chuông, bác alo mà tôi chỉ khóc thôi, tôi không nói được, bác biết có chuyện nên bác trấn an
“Mày lên phòng khóa cửa lại rồi làm y như tao dặn lúc nãy, tao chở thằng bạn mày tới rồi nè!”
“Dạ!”
Tôi chạy lên lầu, tôi không dám đi thang máy nữa, thôi đi bằng chân nó lại hay hơn, tôi chạy, chạy nhanh nhanh, miệng lầm bầm trấn an bản thân
“Duy ơi có bốn tầng thôi Duy, nhanh lắm là tới, bác sắp tới rồi, bác sắp tới!”
Tôi chạy lên được ba tầng mệt đứt mẹ nó hơi, tôi nhắm còn tý nữa là tới, đứng thở cái, tôi thở mà mồ hôi nó rớt, tôi chống tay lên gối đi từ từ lên, tự nhiên trên kia rớt xuống cái giày cao gót kêu lộp cộp, đậu xanh thiệt nhìn mà muốn đái ra quần, cái giày này của chị y tá
Tôi quay lại rồi chạy, chạy ngược lại xuống dưới, bây giờ có chết không, chạy xuống được một lầu lại thấy cái bóng đen chận ngay cái cầu thang xuống, cái bóng dính vô tường đen thui, mà nhìn sơ qua như vết lửa nám vào tường vậy, mà vết này ma trêu hay sao mà in ra nguyên hình người ta, mặc cái đầm, đen thui
Tôi lùi lại phía sau, bây giờ chỉ muốn bản thân ngất đi cho xong, mà đâu phải muốn là được, tôi lùi lại tiến thoái lưỡng nan, tôi nắm trong tay gói vải thề là không dám buông ra, nắm chặt mà tay đổ cả mồ hôi ướt hết, tôi quay lại, bây giờ không dám xuống nữa, thôi thì đi lên, cái chiếc giày cao gót chưa ghê bằng cái bóng đó đâu, tôi leo lên mà đi lùi lại, sợ sơ hở ra khỏi tầm mắt là cái bóng đen kia nó chạy theo, tôi phải lùi, từ từ mất khuất mới chạy lên, lên tới tôi thấy cái chiếc giày cao gót lúc nãy nằm ngang dọc bây giờ nó dứng giữ đường, giữa cầu thang, chỉ mỏ về hướng tôi, tôi hét lên
“Chị ơi đừng nhát em! Em lạy chị em sợ lắm!”
Tự nhiên đôi giày dậm xuống sàn cộp cộp, rồi bóng chị xuất hiện đứng trên đôi giày cao gót đó, chị cười
“Ăn cháo không em?”