Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ô, mệt chết.” Trên chiếc giường nhỏ trong gian phòng hẹp đơn sơ có một đống bùn nhão, còn không ngừng phát ra tiếng kêu rên. Nguyên lại là Kỳ Kỳ đã mệt muốn chết rồi. Sáng sớm sau khi bị Minh Phong kéo đi “quan hệ hữu nghị”, hắn đã bị bắt ép bỏ tiết cả ngày, mấy người kéo nhau ra ngoài chơi điên cuồng, lúc này mới kiến thức được cái gì gọi là kẻ có tiền, nhìn bọn Hoàng Phượng Minh không thèm quan tâm đem tiền ném ra ngoài, trái tim Kỳ Kỳ thực sự đau nhức a, hận không thể tự mình đi thay bọn họ phục vụ, vì cái gì khi hắn làm thuê lại không gặp được khách hàng tốt như vậy chứ.Kỳ Kỳ trong lúc miên man suy nghĩ bất tri bất giác cảm thấy mệt nhọc, mí mắt chậm rãi khép lại, bất thình lình lại nhảy dựng lên, nhớ tới Hoàng Phượng Minh khi đưa hắn về hết lần này đến lần khác nhắc hắn phải login, lúc đầu Kỳ Kỳ không tính nghe, có điều hiện tại ngay cả vị trí hang ổ đều cũng đã bị đưa ra ánh sáng, trốn cũng không trốn được, vẫn là ngoan ngoãn nghe lời vậy. Thế là sau đó liền mạnh mẽ lấy lại tinh thần, tắm rửa một cái rồi sau đó mới sung mãn mà login.
Login xong mới phát giác tiêu rồi, bởi vì lần trước logout quá sung mãn, hiện tại đăng nhập ngay chỗ nguy hiểm, bên cạnh đều là Tà Nhãn Ma cao hơn hắn vượt quá hai mươi cấp, số lượng ước chừng có 5,6 con, mặc dù bọn chúng không di chuyển, nhưng lại có thể từ ánh mắt phát ra xạ tuyến, mà cách đó không xa, đang có không ít Huyệt Cư Nhân (tên quái) hướng hắn đi tới.
“A yêu ~~~ cứu mạng a ~~~” đừng hoài nghi, tiếng kêu thảm thiết này đương nhiên đến từ Khí Nhi, vừa không cẩn thận mới bị xạ tuyến quét tới, đi không ít máu. Khí Nhi vừa uống bình huyết, vừa ở trong đoàn quái điên cuồng kêu cứu mạng. Không có biện pháp không ở khu an toàn, không thể sử dụng quyển trục, bị công kích lại không có cách nào logout. Chính mình lại không hề có năng lực phản kích, hiện tại chỉ có thể vừa tiêu hao bình huyết vừa chờ người khác tới cứu hắn thôi. May mắn là Minh Phong bọn họ không để hắn chờ lâu, chắc là mọi người vốn cũng cách đó không xa, ngay tại lúc trước khi Khí Nhi bị giết sắp treo chạy tới cứu hắn. Chỉ thấy Hình Thiên bọn họ đơn giản giải quyết Tà Nhãn Ma và Huyệt Cư Nhân, xung quanh liền rõ ràng hiện ra một mảnh đất trống, Khí Nhi lúc này mới có thời gian hảo hảo trị liệu cho bản thân.
“Ngươi thật đúng là vừa lên đã rước lấy phiền phức a.” Minh Phong vừa nói vừa đưa mấy bình huyết cho hắn. Nhìn Khí Nhi vừa nãy chật vật thì biết, bình huyết của hắn còn không được bao nhiêu. “Đánh không lại ngươi còn không biết chạy trốn sao. Khu an toàn cách đây không xa.”
“Mẫn tiệp (nhanh nhẹn) của ta thấp a ~~~” Khí Nhi nức nở. Hắn là hệ thực vật a, mẫn tiệp thấp là bình thường không thể trách hắn.
“Được rồi, không cần nói nữa. Dù sao đi vào trong chỗ kia cũng phải trải qua những thứ này, chúng ta đi thôi.” Nhã Lạc Khắc thay Khí Nhi nói.
“Chỗ kia? Nơi nào?” Khí Nhi nhìn mấy người, trong hai mắt tràn ngập dấu chấm hỏi.
“Chỗ kia chính là chỗ kia, đi theo là được.” Minh Phong láu cá kéo Khí Nhi đi, dọc đường còn có thể nghe thấy Khí Nhi không ngừng hỏi nơi đó là chỗ nào, những người khác cũng đi theo.
“Nơi đó rốt cuộc là chỗ nào a?” Khí Nhi theo mọi người xuyên qua rừng bóng tối, đi tới cung điện lời nguyền, ở phía sau nhìn thấy Hình Thiên đi tuốt ở đằng trước xoay xoay một cái giá cắm nến nào đó, một khối nền nhà ở giữa cung điện lõm vào, hiện ra một cái cầu thang thật dài.
“Ngươi phiền muốn chết.” Minh Phong bị bộ dáng dài dòng của hắn triệt để làm cho bực bội. “Ngươi không xem trên trang chủ sao? Thiên sứ đã xuất hiện.” Thấy Khí Nhi vẫn như cũ một bộ biểu tình không hiểu gì, Minh Phong không thể không nói lại tỉ mỉ rõ ràng. ” Trong Anh hùng vô địch phương tiện giao thông từ đại lục khác đến Anh hùng đại lục thăm quan du lịch đều là hình dạng BOSS mạnh nhất của đại lục đó, Cốt Long của Tử vong đại lục, Khôi Lỗi Long của Trật tự đại lục, Phượng Hoàng của Tự nhiên đại lục, Hắc Long của Hỗn loạn đại lục, Cự Thú của Lực lượng đại lục, chỉ có phương tiện của Sinh mệnh đại lục là xe ngựa bình thường, đây là bởi vì, BOSS lớn nhất của Sinh mệnh đại lục cho tới giờ chưa từng xuất hiện. Mãi cho đến hôm qua, có người ở trên diễn đàn post một cái topic, nói mình ở Sinh mệnh đại lục thấy được Quang minh thánh đàn, đó là sơ nguyên của trò chơi này, phía nhà phát hành công bố nơi ra đời của Thiên sứ, nghe nói thu phục được thiên sứ sẽ sở hữu được lực lượng xua đuổi ngăn cản được hắc ám, cho nên mọi người đều hướng nơi đó chạy đến.”
“Đại BOSS sau cùng nào có dễ đánh như vậy a, đi tới đó có thể làm gì chứ?” Khí Nhi rất khinh thường nói.
“Cái này ngươi không biết đâu.” Ái Nhĩ Ngu Ngốc xen vào: “Nghe nói phương pháp thu phục thiên sứ không phải thông qua vũ lực, nhưng cụ thể làm thế nào thu phục được hắn thì ai cũng không biết, cho nên tất cả mọi người đều đi thử thời vận.”
“Nga.”
“Các ngươi còn không mau lên a.” Sát và Hình Thiên đi tuốt ở phía trước kêu lên, mấy người phía sau khẩn trương cước bộ.
“Ở đây làm gì a?” Khí Nhi lại có vấn đề.
“Nơi này là lối tắt đi thông tới Lực lượng đại lục, hơn nữa quan trọng nhất chính là sau khi từ đường hầm này đi ra, đi một lúc có thể tìm được một cái lối tắt đi tới Sinh mệnh đại lục. Ngươi hẳn là biết Tử vong đại lục và Sinh mệnh đại lục đối nghịch lẫn nhau, cho nên không hề có con đường liên hệ nào đi?” Ma Tây giải thích cho Khí Nhi.
“Ân. Minh Phong có nói qua.”
Tiếp thep tất cả mọi người không nói gì nữa, tăng nhanh cước bộ đi vào đường hầm, sau khi đi ra, Khí Nhi còn không kịp nhìn xem phong cảnh Lực lượng đại lục thế nào, đã bị kéo vào một gian tửu quán gần đó, chỉ thấy Ma Tây cầm tới mấy kim tệ đưa cho người phục vụ bề ngoài xấu xí, người này liền đem bọn họ vào trong hầm rượu, mở nắp một cái thùng rượu thật to ra, Hình Thiên đứng đầu, tiên phong bò vào, Khí Nhi đi thứ tư sau khi tiến vào được một lúc, mới phản ứng lại được đường mà mọi người đang bò nửa ngày này chính là lối tắt từ Lực lượng đại lục đến Sinh mệnh đại lục, thật đúng là….
Nếu cửa vào là thùng rượu, thì cửa ra là lò sưởi trong hốc tường cũng không có ngạc nhiên gì. Từ trong lò sưởi bụi bặm bò ra, ho khan mấy cái, Khí Nhi lúc này mới phát hiện mình hiện tại đang ở một gian phòng mới nhìn cũng đã biết thật lâu chưa từng có người ở, tiếp theo mọi người sau khi chín rẽ mười ngoặt đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn, nguyên lai là một cái trang viên bị bỏ hoang.
“Sắc trời đã không còn sớm nữa, không bằng chúng ta ở chỗ này một đêm, ngày mai lại hành động đi.” Hình Thiên ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, rồi mới đề nghị.
“Cũng tốt.” Tất cả mọi người đã mệt mỏi, mặc dù tiến vào trò chơi không lâu, nhưng bởi vì lúc vào đã là xế chiều, sau khi đi nhiều đường như vậy, trời cũng đã tối sầm xuống rồi, đối với Sinh mạng đại lục lại không quen, cho nên nghỉ ngơi một đêm cũng tốt. Chỉ có điều…..
“Vì cái gì ta phải cùng ngươi một gian?” Sát đối với Hình Thiên ở bên kia giường rống lên.
“Ở đây bỏ hoang lâu như vậy, ai biết có thể có cái chuyện quái dị gì xảy ra hay không, dù sao cũng chưa ai từng tới. Để an toàn, tốt nhất là hai người một phòng.”
“Vậy vì sao là ta cùng ngươi? Ta muốn cùng Khí Nhi một phòng.”
“Minh Phong sẽ không đồng ý, ngươi thông minh như vậy lại không rõ sao?” Hình Thiên vừa cởi khôi giáp, vừa cười nói. Cái đồ này thật đúng là nặng. (L: ý chỉ cái áo giáp đó +. +)
“Ta đây cùng Ma Tây bọn họ chen chúc.”
“Bên kia ba người đã đủ loạn rồi, ngươi sẽ không nhã ý mà vô giúp vui đấy chứ.” Cuối cùng cũng cởi xong áo giáp nặng nề, Hình Thiên nằm ngã xuống giường lớn, mặc dù sau khi dọn dẹp ăn không ít bụi, nhưng nằm ở trên vẫn thật là thoải mái a.
“Ngươi…..” Sát thấy Hình Thiên đã nằm xuống, trong lòng bực bội, giật cửa đi ra ngoài. Dù sao ở đây nhìn qua phòng cũng không ít, hắn cũng không tin tìm không được phòng trống.