Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sát, ngươi có cảm thấy kỳ quái không a?” Dọc đường đi tới phương bắc, Khí Nhi vừa tỉ mỉ tìm kiếm vừa cùng Sát nói chuyện.
“Có chút. Trò chơi chỉ có 5 vòng, nếu như nói một vòng một người, vậy còn dư một người làm sao đây?” (Chính là mấy bạn nhỏ bị làm tế phẩm đó, có Minh Phong, Hành Thiên, Ma Tây, 2 anh em ngu ngốc, còn có bạn nhỏ Tạp Lộ nữa, tổng cộng 6 đứa, mà chỉ có 5 vòng chơi vậy là thừa ra một chú…)
“Có thể nào liên quan tới nhiệm vụ ‘thiên sứ xin giúp đỡ’ mà hắn nói cuối cùng kia không a?”
“Thế nhưng, ở trên viết chính là ‘có khả năng’ gây ra. Nói cho đúng chính là dù cho chúng ta hoàn thành toàn bộ cũng không nhất định có thể làm cái nhiệm vụ kia.”
“Đúng nga. Thực sự là thiết định khó hiểu. Nếu chúng ta cứu không được, bọn họ có phải sẽ thực sự từ số 0 bắt đầu lại hay không a.” Khí Nhi như là đang hỏi lại như là tự độc thoại lẩm bẩm một mình. Khi hai người vẫn đang nói chuyện đã đi đến một nơi kỳ quái. Nói nó kỳ quái là bởi vì bốn phía đều là cây cối cao ngất, chỉ có bụi cỏ ở nơi đây là một mảnh cao đến nửa người. “Sát, ngươi nói nơi đây có thể chính là nơi cất giấu Hành lộ chi ngoa hay không?”
“Có khả năng. Chúng ta tìm xem đi.” Nói xong hai người khom người tiến vào lùm cỏ. “Nơi này không lớn, nhưng cây cỏ lại rất dày đặc, quả nhiên là trò chơi. Ta còn chưa từng thấy cây cỏ nào cao đến thế này đâu. Dinh dưỡng thật tốt a.”
Vốn còn tưởng sẽ tìm tới nửa ngày, không nghĩ tới có phải là hai người bọn hắn vận khí quá tốt hay chính là nhiệm vụ đặt ra quá đơn giản. Trên thực tế, bọn họ vừa mới tìm kiếm không tới 3 phút, Khí Nhi đã bị vấp phải một đồ vật mà té ngã, nhìn kỹ lại, dĩ nhiên lại là một đôi giày lục sắc. Khỏi cần phải nói, đây chính là bảo vật thứ nhất bọn họ phải tìm kiếm. Hai người vì ra trận thắng lợi mà vỗ tay chúc mừng, sau đó nhanh chóng chạy tới nơi tiếp nhận nhiệm vụ.
“Mộc bài, mau ra đây, chúng ta tìm được giày rồi.” Hai người lớn tiếng gọi vào.
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi. Đừng kêu nữa.” Chỉ thấy mộc bài kỳ quái kia từ dưới lòng đất chậm rãi chui ra “Đồ đâu?”
Khí Nhi nắm lấy giày đặt vào tay mộc bài, mộc bài cầm đồ nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Không sai, chúc mừng các ngươi,qua cửa đầu tiên. Có điều cửa thứ nhất này chẳng qua chỉ là cho các ngươi tập luyện chút thôi, phía sau mới là cửa ải khó khăn.” Nói xong mộc bài thu lại tàng bào đồ lúc trước đã cho bọn hắn, lại vứt cho bọn họ một tấm khác. “Tiếp theo các ngươi phải tìm chính là Đại pháp sư chi mạo (mũ của đại pháp sư). Còn nữa trước khi đi tìm đừng quên đến phía bắc tế đàn, đem bằng hữu của các ngươi đón ra.” Nói xong lại đã biến mất tới nơi nào rồi.
Gần như là đồng thời, hạt cát lục sắc lúc trước chảy hết, khoảnh khắc khi bọn hắn cùng Tạp Lộ Tạp Lộ chạm mặt kia, hạt cát màu tím bắt đầu chảy xuống.
“Sao, sao lại quay lại rồi a?” Tạp Lộ Tạp Lộ vẻ mặt khó hiểu hỏi. Thời điểm khi Minh Phong bước vào, bên trong đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, con mắt đều không thể mở ra, chờ gió dừng, hắn phát hiện bản thân lâm vào một mảnh bóng tối, kêu hai tiếng cũng không ai trả lời, kênh nói chuyện cũng không cách nào mở ra. Không chỉ như thế, cảm thấy bản thân mình giống như bị trói lên một thứ gì đó giống như cây thánh giá, không thể nhúc nhích. Không biết đã ở bên trong bao lâu, đột nhiên một trận ánh sáng rực rỡ, sau đó hắn đã bị truyền tống ra, rồi sau đó thì chính là đụng phải Khí Nhi bọn họ tới tìm hắn.
“Vừa đi vừa giải thích lý do cho ngươi, chúng ta phải nắm chắc thời gian tìm bảo vật.” Vuốt vuốt tàng bảo đồ trên tay, Khí Nhi kéo Tạp Lộ Tạp Lộ hướng phía Nam đi, Sát ở phía trước dẫn đường. Trong 3 người thì đẳng cấp hắn là cao nhất. Đi một hồi, một cây đại thụ xuất hiện trước mặt, trên cây có một cái động rất lớn, mơ hồ còn có thể nghe thấy một loại thanh âm kỳ quái.
“Đây là tiếng gì a?” Khí Nhi hỏi hai người bọn họ. Sát khoát khoát tay, ý bảo mình cũng không biết. Tạp Lộ Tạp Lộ nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, không xác định nói: “hình như là tiếng hít thở.” Ba người lại đi tới phía trước, tiếng động càng ngày càng rõ ràng, quả nhiên giống như tiếng hít thở. Sát để hai người bọn họ tìm một chỗ trốn, còn mình thì lẳng lặng đi ra phía trước dò xét. Chỉ thấy hắn chậm rãi tiêu sái đi đến trước mặt động cây, thò đầu vào bên trong —— một con hắc hùng to lớn đang ở bên trong ngủ say sưa, cái âm thanh kỳ quái kia chính là tiếng ngáy vang rung trời của nó. Sát nhẹ nhàng ly khai khỏi động, sau đó bước nhanh tới chỗ của Khí Nhi và Tạp Lộ Tạp Lộ, đem tình huống chứng kiến nói cho bọn hắn.
“Vậy mũ đâu? Có trông thấy mũ hay không?” Khí Nhi lo lắng hỏi.
“Vừa nãy hình như không thấy được. Có thể không ở chỗ nó, chúng ta tiếp tục đi tới phía trước tìm xem.” Sát nhớ lại một chút, trong động rất nhỏ, hắn không phát hiện có bất cứ cái gì giống như cái mũ cả.
“Vậy mau chút, thời gian không nhiều.” Tạp Lộ Tạp Lộ chỉ chỉ đồng hồ cát to lớn trên bầu trời, hạt cát màu tím đã muốn chảy được một nửa rồi.
“Ân.” Khí Nhi theo sau đi tới phía trước, lại không cẩn thận bị vấp vào tảng đá một cái, nặng nề ngã trên mặt đất. “Ai ui.”
“Không có việc gì chứ?” Tạp Lộ Tạp Lộ ở gần hắn vội vàng nâng hắn dậy.
“Không có việc gì.” Nói vừa dứt, chợi nghe thấy tiếng vang rất lớn, mặt đất cũng rung lên. “Động đất?”
“Không, là gấu bị đánh thức rồi.” Sát chỉ phía trước,nơi đó là nơi tiếng vang phát ra. Vài tiếng gầm vang lên, một con gấu đen cao bằng hai người chậm rãi chui ra, đối với nó mà nói động cây lộ ra vẻ nhỏ hẹp.
“Mau nhìn trên đâu nó.” Khí Nhi chỉ đầu gấu đen nói. Thực ra hắn không nói hai người kia cũng đã sớm thấy được. Trên đầu gấu đen đội một cái mũ cao cao nhọn nhọn, mũ màu tím phía trên có vô số sao nhỏ, phối trên đầu gấu đen to lớn kia, vô cùng tức cười.
“Cái kia sẽ không phải là Đại pháp sư chi mạo chứ?” Kiểu dáng thật tức cười. Câu phía sau Tạp Lộ Tạp Lộ không nói ra. “Hiện tại làm sao đây?”
“Còn làm cái gì nữa.Đánh thôi.” Sát nói. Hắc hùng tựa hồ đối với việc đi ngủ bị đánh thức này vô cùng mất hứng, đang hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, giống như giây tiếp theo sẽ bắt đầu xông lên, đem bọn họ nuốt vào bụng. Sự tình tính đến lúc này bất kể là vì mũ hay chính là vì mạng nhỏ, cũng chỉ có cách đánh thôi.
“Nga.” Tạp Lộ Tạp Lộ cùng Khí Nhi cùng kêu một tiếng, sau đó cực kỳ ăn ý mà cùng lui về phía sau, nhìn Sát.
“Các ngươi? Sẽ không phải là muốn ta một mình công kích đi?” Sát nói. Hắn là chuyên công kích tầm xa, phòng ngự cũng không cao.
“Hắc hùng này là cấp 60, đối với ngươi chỉ là tiểu CASE a, ta cùng Tạp Lộ Tạp Lộ cao hơn so với nó chỉ một hai cấp thôi.” Trong lúc đang nói, hắc hùng đã đánh tới, Sát không còn cách nào, vội vàng ném một cái tia chớp, Tạp Lộ Tạp Lộ bởi vì đạt được sổ tay học đồ, cho nên chỉ có nhất cấp ma pháp, hắn cũng vội vã đem một lời nguyền cho hắc hùng, hạ thấp lực công kích của nó, sau đó đem toàn bộ ma pháp chúc phúc đã biết quăng lên người Sát, Khí Nhi cũng không quên ra một cái Hoa lộ trạch thế, tiếp đó là hồi máu..vv. Ba người sau một phen luống ca luống cuống, cuối cùng đánh chết được hắc hùng, thuận lợi lấy được đại pháp sư chi mạo. Tạp Lộ Tạp Lộ còn không quên cắt vài khối thịt gấu mang đi. Chờ khi hắn vội vội vàng vàng chạy về, mộc bài đã ở đó đứng chờ rồi. Nhìn thấy bọn họ từ xa đã bắt đầu gọi.
“Các ngươi lần này sao lại chậm như vậy a. Mệt ta còn trước thời hạn chờ các ngươi, thật là.” Cằn nhằn rồi lại cằn nhằn, sau khi nhận Đại pháp sư chi mạo, thu hồi tàng bào đồ cũ, đưa tấm mới, sau đó chỉ dẫn bọn họ đi phía nam đón đội hữu