Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Để có gì anh một mình tìm Trình Đại Hổ nói chuyện này.
Thời gian đi đường không ngắn, lúc đầu Tiểu Ngư còn hào hứng dạt dào nói chuyện phiếm với Kiều Lân, nhưng xe vừa lên đường cao tốc, khung cảnh bên ngoài toàn bộ đều là những tường cây và những biển quảng cáo lớn, cậu liền chẳng buồn nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng nghe Kiều Lân đề nghị, Tiểu Ngư cũng cho rằng đội mũ giáp chơi game một chút thì hay hơn, kỹ năng nấu nướng của cậu còn những 500 điểm là có thể up lên cấp Đại sư rồi. Hôm qua onl game về môn phái một chuyến, Đoạn lão nhân có nói, chờ cậu lên cấp Đại sư, cậu có thể học cách làm bốn loại thực đơn cùng hai loại đồ uống chỗ lão rồi.
Xét thấy loại NPC AI siêu cao như Đoạn lão nhân đây tuyệt đối không thể tiết lộ tin tức thực đơn trước, Tiểu Ngư khó tránh khỏi tò mò. Đương nhiên đây cũng là động lực để cậu cố gắng thăng cấp kỹ năng.
Vào trò chơi, Tiểu Ngư phát hiện Hồng Điệp Tri Thu thế mà đang onl, liền vội chào hỏi.
Ngư Tiểu Ngư: Khâu đại ca, anh giờ còn onl à?
Hồng Điệp Tri Thu: Tiểu Lân Tử không phải bảo hai người đang trên đường sao? Em onl game trong xe?
Ngư Tiểu Ngư: Vâng. Nhìn ảnh lái xe chẳng thú vị gì hết, không bằng onl luyện kỹ năng một tí. Em còn thiếu hơn 500 điểm mới lên được cấp Đại sư. Sư phụ em bảo đến lúc đó sẽ dạy em thực đơn mới.
Hồng Điệp Tri Thu: Đoạn lão nhân là cấp Tông sự, học món mới xong nhất định có thể bán được giá tốt nhất. Em có đủ tài liệu thăng cấp chưa? Còn thiếu gì không?
Ngư Tiểu Ngư: Lân chuẩn bị cho em hết rồi. Em cũng tự mình đánh một đống lớn, hẳn là đủ. Đúng rồi, anh sao giờ còn onl vậy?
Hồng Điệp Tri Thu: Hôm qua Trình Đại Hổ đã đặt xong chỗ rồi, anh cũng không thể cứ ngâm trong nước được. Onl chơi một chút. Sao rồi, Tiểu Lân Tử tốt với em không?
Ngư Tiểu Ngư: Hả?
Hồng Điệp Tri Thu: Đừng ngại. Anh đây là người từng trải, lần đầu cũng không tốt lắm, có điều trong lòng em có nó, chuyện này cũng chẳng có gì lớn lao. Đau đau thì rồi thôi, dù gì thì đau xong em có thể ra sức đánh nó. Bảo đảm nó còn cười hề hề.
Ngư Tiểu Ngư: Sao tự nhiên nói chuyện này! Hai tụi em còn chưa…
Hồng Điệp Tri Thu: Vậy mà còn chưa làm? Úi chà, Tiểu Lân Tử quả là nhịn đến vất vả.
Ngư Tiểu Ngư: Lân rất tốt.
Hồng Điệp Tri Thu: Thế suối nước nóng lần này, có tính mở rộng cửa lòng, nghênh đón ôm ấp của Tiểu Lân Tử nhà em không?
Ngư Tiểu Ngư: |||||||| Em sao phải đáp anh về vấn đề này!
Hồng Điệp Tri Thu:Anh đây là có ý tốt mà. Anh còn chờ uống rượu mừng hai người đây.
Ngư Tiểu Ngư: Vì sao không phải là uống của anh và Trình Đại Hổ trước?
Hồng Điệp Tri Thu: Hắn còn đang trong quá trình thử việc. Nói thật, anh hiểu rõ Tiểu Lân lắm, anh tin nó sẽ thương em cả đời. Biểu hiện của Trình Đại Hổ cực kỳ khiến anh cảm động, nhưng chúng ta vẫn chưa hiểu nhau đủ. Sản nghiệp nhà hắn nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng có một ít vấn đề cần giải quyết. Anh không muốn Trình Đại Hổ khó xử, nhưng lại càng không muốn vì thế mà làm khổ mình. Em nói đúng không?
Ngư Tiểu Ngư: Vâng. Đại sự cả đời mà, càng cẩn thận càng tốt. Nhưng em cảm thấy Trình Đại Hổ thích anh thật đó.
Hồng Điệp Tri Thu: Tất nhiên. Nếu không anh sao tại đồng ý quen Này đương nhiên. Bằng không ta như thế nào hội đáp ứng hắn a. Bất quá kết hôn cũng không phải là chỉ có hai người sự. Ngươi hòa Tiểu Lân như vậy , đắc nhượng rất nhiều người hâm mộ.
Dong da dong dài với Hồng Điệp Tri Thu chừng nửa ngày, Tiểu Ngư mới tắt chưởng cơ bắt đầu thăng cấp nấu nướng.
Hiện giờ món cấp cao nhất kinh nghiệm nhiều nhất là chè hạch đào. Gạo thì thu từ đồng ruộng trong lãnh địa bang hội, giá mua nhân hạch đào cũng không quá rẻ gì, cũng may có Gia Tử ở đó, dựa theo lời Kiều Lân mà mua 2/3 giá thị trường. Còn táo đỏ thì ổn thỏa cả, số lượng xuất phẩm bên ngoài rất nhiều, giá tự nhiên tiện nghi. Còn đường trắng gì đó lại mua ở chỗ NPC, giá cũng không gọi là đắt đỏ gì.
Tuy phương pháp làm món trong menu hệ thống là chỉ cần đem nguyên liệu dựa theo số lượng quy định đặt trong hành trang, sau đó trực tiếp mở trang menu bên cạnh bếp lò, trực tiếp chọn “chế tác” là được. Nhưng mỗi một menu đều có một hàng giới thiệu nội dung cách làm chi tiết. Đại khái là để dễ dàng cho người chơi học trong trò chơi quay về hiện thực tự tay làm thử đi.
Tỉ mỉ đọc cách làm chè hạch đào. Thoạt nhìn thì không quá phức tạp. Ngâm gạo vo sạch mười hai canh giờ, sau đó nghiền nát táo đỏ đã bỏ hạt lột vỏ nấu chín, lại đập vỡ nhân hạch đào lột vỏ, cho vào chung với gạo và táo đánh thành tương. Tiếp đó thì cho tương vào nồi nước bắt đầu nấu. Vừa nấu vừa khuấy, chờ nước tương đặc lại thêm đường trắng là có thể ăn. Tuy không quá tỉnh lược, nhưng Tiểu Ngư cảm thấy bản thân vẫn có thể làm xong. Dẫu không hứng thú với đồ ngọt mấy, nhưng lâu lâu ăn một tí cũng không tồi. Đặc biệt là Lân thích vị hạch đào, hồi trước ăn hạch đào hổ phách còn nhiều hơn cả mình, xem ra món chè hạch đào anh ấy hẳn cũng sẽ thích ăn.
Vì thế Tiểu Ngư đồng học vừa đứng bên bếp vừa chọn kỹ năng ‘làm chè hạch đào’, trong đầu vừa nghĩ đến làng du lịch nước nóng xong có viết gì đó làm gì đó. Vốn cậu còn tưởng chỉ là cởi quần áo ngâm nước mà thôi, ai dè Kiều Lân giới thiệu làng du lịch mà Trình Đại Hổ quen biết kia không khác gì với nông trường nhà mình cho lắm. Đó là nơi bao hàm suối nước nóng, đi câu, leo núi, nhặt nhạnh dã ngoại và buffet chung một chỗ. Tuy chỗ ấy không thể ngắt hái nguyên liệu tại chỗ như nông trường, nhưng vẫn có thể tới siêu thị mua trái cây rau củ rồi tự nấu. Nghe nói quán trọ nhiều tầng ở làng du lịch nọ, mỗi tầng đều có một phòng bếp công cộng lớn.
Đương nhiên, cấp bậc dừng chân không giống, thiết bị đồng bộ liền khác nhau rất lớn. Kiều Lân đồng chí bảo, Trình Đại Hổ đặt chính là hai khu suối nước nóng hai người sang trọng trên đỉnh núi, đắt hơn hai chỗ suối nước nóng nhiều người nhiều. Giá cả quá mắc, Tiểu Ngư nghe xong đau người vô cùng. Nhưng vừa nghĩ phí ở là do Trình Đại Hổ trả, cậu liền bình tĩnh vỗ vỗ bờ vai Kiều Lân, khen một câu: “Làm tốt lắm.”
Mà ông chủ Kiều lúc đó trả lời thế này: “Bà xã yên tâm! Đến nơi rồi, anh nhất định sẽ ‘làm’ tốt hơn!” Nhìn xem đáng khinh đến cỡ nào, cũng khinh Tiểu Ngư không nghe hiểu được.
Hơn một giờ sang, hai người vào nội thành phố Z. Nhưng đến làng du lịch còn phải mất ba giờ đi xe. Cho nên hai người lựa chọn một quán ăn Trung ăn cơm trưa.
Kiều Lân biết Tiểu Ngư không thích nhà hàng sang trọng, cho nên bọn họ chọn một quán dù là diện tích hay giá hay mảng trang trí đều ở bậc trung. Hai người ngồi bàn gần cửa sổ, không hề có hành động nhún nhường gì, Tiểu Ngư bắt đầu cầm menu gọi món ăn. Phải biết, nếu mà để Kiều Lân gọi món, anh ta nhất định sẽ gọi món đắt tiền!
Cá chép giấm tiêu, hàu tráng trứng, bao tử heo chiên dầu, canh măng Phượng Vĩ, lại thêm hai chén cơm lớn. Tiểu Ngư gọi hết món xong, Kiều Lân nghe tên mà đói bụng. Quả nhiên vẫn là vợ nhà mình tốt, xem các món này. Đều là món ngon ăn phối với cơm. Thức ăn nồng canh đạm, có mặn có chay, mấy thứ trong sông trên núi, biết bay biết chạy đều không có. Hừ hừ, để đám không có phúc hâm mộ đi thôi! “Thêm một bình trà hoa dành dành.” Anh còn nhớ trong trò chơi, Tiểu Ngư luôn thích làm cái này.
Dựa theo lượng cơm ăn của hai người, ba món một canh bấy nhiêu chỉ còn lại một ít. Đây chủ yếu là do kích thước chén dĩa quán này dùng, cũng may chỉ cần một chén cơm, ăn hết măng chừa lại nửa chén canh hẳn không quá lãng phí ha [- -].
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sắp giải quyết chiến đấu xong, đột nhiên Kiều Lân sửng sốt một chốc, sau đó liền mặt nhăn mày nhó, Tiểu Ngư cảm giác gì đó không đúng, lập tức quay đầu nhìn, đúng lúc trông thấy một người đàn ông cũng đang nhìn về phía Kiều Lân.
“Anh quen à?” Tiểu Ngư xoay mặt hỏi.
Kiều Lân buông đũa xuống, không trả lời Tiểu Ngư ngay, mà lại ngồi thẳng lưng tựa người lên ghế, tiện tay kéo hai bên tay áo mình, vẻ giận dữ trên mặt càng lúc càng đậm. Dọa Tiểu Ngư sợ một hồi. “Lân, ai thế?” Nhìn thế nào cũng giống muốn nhào vô đánh lộn.
Người đàn ông phía bên kia thấy tư thế Kiều Lân như sẽ lập tức đứng dậy chém mình liền kéo thiếu niên bên cạnh qua một bên nói hai ba câu, sau đó thiếu niên nọ mặt mày không muốn bị gã lôi đi, rời khỏi quán ăn.
Trông thấy hai người rời đi, cơn tức của Kiều Lân còn chưa dứt. Chỉ là thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Ngư, anh hít một hơi thật sâu. “Vừa nãy chính là cái thằng rác rưỡi Tiểu Thu quen hồi trước. Má nó! Anh mẹ nó còn tưởng nó chuyển sang phú bà thì thôi, lại còn vụng trộm nuôi một thằng trai bao! Thiệt con mẹ nó ghê tởm!”
Tiểu Ngư nghe xong cũng nhíu mày. “Chuyện này không nên nói cho Khâu đại ca biết, mắc công anh ấy không thoải mái trong lòng.”
Kiều Lân gật đầu: “Tất nhiên rồi. Mất hết cả khẩu vị! Đang một bữa trưa cũng đụng phải loại rác rưởi này. Xúi quẩy thật, không an phận núp trong khu Đông ở W, chạy tới phố Z để ghê tởm người khác!” Nếu không phải cố kỵ Tiểu Ngư ở đây, anh đã sớm kéo thằng cặn bã kia thảnh thơi đập một trận rồi. Năm đó anh đã nói với gã trước, gặp một lần đập một lần!
Tiểu Ngư cũng chẳng còn khẩu vị gì. “Thôi thôi, tính tiền đi vậy. Mặc kệ họ, người như thế chắc chắn không có kết cục tốt.”
Kiều Lân nhìn Hứa Tân bộ dạng săn sóc mở cửa cho thiếu niên kia bước vào ngoài cửa sổ, hận đến ngứa răng. Cũng may tên này thức thời, lên xe chạy đi. Gã nếu dám ở đây thêm 10 giây 8 giây nữa, chính anh có lẽ nhịn không được. “Thôi, nghe lời vợ, anh đi tính tiền.”
Lại mất ba tiếng lộ trình, Kiều Lân và Tiểu Ngư hàn huyên rất nhiều chuyện trường học ngày trước. Tiểu Ngư càng lúc càng hiểu Lân vì sao lại hận người đàn ông tên Hứa Tân kia. Nếu Phùng Tiếu gặp phải loại người này, chị ấy chắc cũng nổi sùng lên như Kiều Lân vậy. Nhưng, bọn họ lại căn bản không thể giảm bớt được chua xót trong lòng bạn bè.
Chính là bởi vì lúc đầu quá mức chiều chuộng và che chở, khiến người ta quá mức trân trọng những thứ giả dối, sau khi giả dối tan biến, thương tổn để lại mới có thể khắc sâu. Trăm phương ngàn kế theo đuổi người khác rồi lại dùng thủ đoạn xấu xa để ích lợi bản thân mà hãm hại người yêu tin tưởng mình đến thế, huống hồ phần “yêu” kia đã sớm thay đổi bản chất rồi, dối trá như thế đâu chỉ khiến người khác chán ghét và đau lòng chứ.
“Khâu đại ca giờ chỉ có thể đồng ý Trình Đại hổ, hai người họ hẵn sẽ hạnh phúc.” Tiểu Ngư thở dài.
Kiều Lân mỉm cười: “Có lẽ. Thật ra, anh thấy Trình Đại Hổ người này rất được, thằng Hứa Tân nọ căn bản không thể so sánh. Anh cũng đã trộm nhờ bạn bè bên Z tìm hiểu chuyện gia đình họ Trình. Trình Đại Hổ không nói dối, người này hẳn đáng để tin cậy. Cái chính là anh thấy chuyện tình trường của tên cao to ngốc nghếch kia không quá nảy nở, cũng không có ý định mưu đồ xấu xa trên cảm tình gì. Nhưng Tiểu Thu còn ám ảnh trong lòng, không muốn có bất kì vấn đề nào tồn tại trong tình cảm bọn họ, nếu Trình Đại Hổ có thể mở công ty con ở thành phố W chúng ta, vậy là ổn rồi.
“Lại nói, chúng ta có nên nói chuyện tình cờ gặp người nọ cho Trình Đại Hổ biết? Tôi thấy chúng ta ăn một bữa cơm còn gặp được, Khâu đại ca tạm thời còn phải ở Z, lại còn đi chơi với chúng ta, Trình Đại Hổ gì cũng không biết không phải quá bị động?”
Tròng mắt Kiều Lân chuyển hai vòng, sau đó cầm tay Tiểu Ngư kéo qua, hôn lên môi một cái choc: “Vợ anh thật thông minh. Được rồi, để có gì anh một mình tìm Trình Đại Hổ nói chuyện này.”
Tác giả có lời muốn nói: Gặp phải cặn bã rồi. Ảnh hưởng tâm tình chỉ là thứ yếu. Để Đại Hổ huynh đập gã một trận mới là trọng yếu. [hất tóc!]