Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán Trà
  3. Chương 4
Trước /13 Sau

Võng Du Kiếm Tam Chi Nhiệm Vụ Quán Trà

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chỉ trong chớp mắt, Diệp Thần Tiêu đã đi theo Lục Vô Thi lăn lộn được hơn nửa tháng, phụ bản năm tiểu cũng tốt nghiệp, Thục Phong cũng mua, tổng điểm nghĩa hiệp (*) đều có thể mua được đồ xi linh. Nếu không phải bang hội của Lục Vô Thi chủ yếu là PVP, sợ là hiện tại đã mang đoàn đội đi lấy trang bị.

Vì thế Lục Vô Thi lại bắt đầu cân nhắc để cho Diệp Thần Tiêu vào trận doanh, dẫn hắn chải quét cấp chiến giới (**), bất quá cũng cần hỏi trước ý tứ của đối phương một phen, có lẽ người ta chỉ muốn đánh ma cô a! (làm một cây nấm yên ổn sống qua ngày)

Vì thế hôm nay khi Diệp Thần Tiêu vừa mới login, khó có được dịp Lục Vô Thi chủ động tổ đội trước.

“Đệ tử, ngươi có muốn ngoạn trận doanh không?” Lục Vô Thi nói thẳng.

“Trận doanh? Sư phụ ta không muốn đánh nhau a, ngoạn trận doanh có phải hay không mỗi ngày bị chặt chém thành thất linh bát lạc a~” Diệp Thần Tiêu không chút nghĩ ngợi đáp.

“Ngươi nếu nguyện ý, sư phụ vẫn có thể bảo vệ ngươi.” Lục Vô Thi sử dụng từ ngữ cực kỳ phổ thông, nhưng vẫn loáng thoáng lộ ra cảm giác tự hào.

“Nhưng ta không muốn vướng chân sư phụ, đặc biệt vạn nhất sư phụ vì bảo hộ ta mà chết, ta sẽ phi thường phi thường áy náy!” Diệp Thần Tiêu nói.

Lục Vô Thi nghe thấy thế đầu liền đầy hắc tuyến, cũng không phải chết thật nha, hỗn trận doanh nào giờ có ai mà không nằm úp đâu, bất quá theo như câu trả lời của Diệp Thần Tiêu thì đại khái hắn lúc mới chơi đã không muốn tham gia vào trận doanh, vì thế nhân tiện nói: “Quyết định như vậy đi, ngươi muốn đánh bản sao đoàn đội nào? Ngươi nếu muốn đánh ta có thể cho ngươi tiến vào đoàn đội của bằng hữu ta.”

Không cần đâu sư phụ ~ hiện tại mỗi ngày đánh phó bản nhỏ, luyện luyện kỹ năng sinh hoạt, chủ yếu là có thể cùng sư phụ trò chuyện là ta cảm thấy cự kỳ vui vẻ rồi, đánh phó bản đoàn đội chắc khó đi, như vậy sẽ không thể nói chuyện phiếm với sư phụ.” Diệp Thần Tiêu nhu thuận đáp.

Lục Vô Thi đối với cái này cực kỳ hưởng thụ, đồng thời cậu cũng có chút nghi hoặc, Diệp Thần Tiêu như thế nào lại đối với người không quen biết mà quyết một lòng như vậy a?

“Đệ tử, ngươi vì sao lại thích đi theo ta vậy?” Lục Vô Thi cân nhắc một chút hỏi.

“Sư phụ ngươi thế nào bây giờ còn nói vấn đề này, chúng ta tại quán trà không phải là nhất kiến chung tình sao?” Diệp Thần Tiêu đương nhiên trả lời.

Vừa vặn lúc này Diệp Thần Tiêu cũng một đường từ Lạc Dương chạy qua Trường An đứng bên cạnh Lục Vô Thi, lại nhìn Diệp Thần Tiêu trước sau như một, kinh sợ nghĩ rằng có phải hay không đầu óc cậu bị Chính Khí làm hỏng rồi mới có thể thật sự hỏi ra vấn đề này.

“Sư phụ, sư phụ ngươi sao lại không nói~?”

“Sư phụ bỗng nhiên có phần đau tim, nói không ra lời.” Lục Vô Thi thuận miệng bịa chuyện.

“-0- sư phụ ngươi không sao chứ! Có phải chơi đến quá mệt mỏi hay không? Có muốn logout nghỉ ngơi không? Sư phụ ngươi ở thành phố nào?” Diệp Thần Tiêu liên tiếp hỏi vài vấn đề cùng một lúc.

“Không có việc gì, hỏi thành phố ta ở làm gì, ngươi cũng không phải bác sĩ.” Lục Vô Thi đối với việc Diệp Thần Tiêu vội vàng như vậy có phần dở khóc dở cười.

“Nếu là cùng một thành phố, ta có thể đi qua gặp sư phụ a, còn có thể mang cơm cho ngươi~ “ Diệp Thần Tiêu tự nhiên nói.

“Đồ đệ, ngươi tới cùng …là nam hay nữ?” Lục Vô Thi cuối cùng không chút xấu hổ hỏi ra vấn đề làm cậu xoắn xuýt khó xử này.

“Đương nhiên là nam a ~ sư phụ ngươi không phải là ghét bỏ ta không phải muội tử chứ T^T…” Diệp Thần Tiêu- đường đường một nam ngũ độc rất phối hợp với tình huống hiện tại mà ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn. (trong game có động tác này á, ngồi xổm vẽ vòng tròn như tự kỷ, ảnh đây nè, kic vao để phóng to)sfsdfdf

“Khụ, không bàn vấn đề này nữa.” Không biết vì sao sau khi xác định Diệp Thần Tiêu là nam, Lục Vô Thi lại cảm thấy có cảm giác nhẹ nhàng.

“Đi thôi, sư phụ mang ngươi đi làm nhiệm vụ quán trà.” Lục Vô Thi chỉ đạo.

“Sư phụ ta nghe nói hiện tại có thể bái sư phụ trân truyền, sư phụ có thân truyền đệ tử không?” kỳ thật Diệp Thần Tiêu đã sớm lặng lẽ xem xét qua, biết Lục Vô Thi chưa thu nhận đệ tử thân truyền.

“…Không có, bất quá ta tạm thời không muốn nhận.” Lục Vô Thi không phải không muốn thu, mà là sợ đối phương lại bỗng nhiên mất hút.

“Nhưng mà ta nghe nói làm sư phụ thân truyền có nhiều lợi ích, sư phụ nếu ngươi muốn thu thì liền thu ta đi ~” Diệp Thần Tiêu bắt đầu đeo bám dai dẳng. “Như vậy ta có thể truyền tống sư phụ rồi.”

“Nghe nói hệ thống này đối với đồ đệ không quá công bằng.” Lục Vô Thi nói sự thật.

“Không quan hệ a, dù sao ta cũng không tính toán chơi đùa có nhiều lợi ích hay không, có thể cho sư phụ nhiều lợi ích khen thưởng ta đều vui vẻ~” Diệp Thần Tiêu phát ra một cái thỉnh cầu bái sư.

Lục Vô Thi do dự mốt chút vẫn là tiếp nhận, không thể không thừa nhận trong nháy mắt vừa rồi cậu bị Diệp Thần Tiêu làm cảm động. Theo nhận thức lúc mới bắt đầu, đồ đệ này đối với cậu thật tốt, mặc dù có chút mạc danh kì diệu nhưng lại không ngăn cản được.

Mỹ nhân đồ (***) là nhiệm vụ hàng ngày ở phái Đường Môn, phải qua mấy cửa khẩu tiến vào Bạch Đế Thành mới có thể làm nhiệm vụ, trong quá trình làm nhiệm vụ người chơi biến thân thành hình tượng mỹ nhân, nếu bị cẩu thị vệ phát hiện thì sẽ bị tóm vào trong ***g. Không khó khăn lắm nhưng là cần rất nhiều thời gian, không thể khinh thường. Diệp Thần Tiêu đối với nhiệm vụ này căm thù đến tận xương tủy (Gu: ta cũng phi thường căm hận =)) ), bởi vì hắn luôn bị phát hiện, mặt khác mộc nhân kia một cửa cũng chưa từng đi qua thành công, cho nên vài ngày gần đây Lục Vô Thi đều cùng Diệp Thần Tiêu làm nhiệm vụ mỹ nhân đồ.

“Sư phụ, hôm nay không làm mỹ nhân đồ được không T^T ta không cần điểm nghĩa hiệp đó.” Diệp Thần Tiêu đáng thương tội nghiệp nói.

“Không được, một lần không làm nhiều lần sau đó ngươi sẽ không làm.” Lục Vô Thi từ chối quyết đoán.

“Kia vậy ta có thể đi theo sư phụ sao? T^T”

“Được.” Ngươi không phải là vẫn đi theo ta sao, Lục Vô Thi trong lòng châm chọc.

“Sư phụ tốt nhất ~” Diệp Thần Tiêu hoan hô nói.

Vì thế kế tiếp, Lục Vô Thi cơ hồ bỏ ra một giờ mang Diệp Thần Tiêu làm mỹ nhân đồ, bởi vì có đôi khi chỉ còn một bước chân nữa thôi là tới thì bị bắt, cho nên so với thời điểm làm một mình còn phiền toái hơn.

“Sư phụ vất vả ~ ta đấm vai cho sư phụ a!” Xong nhiệm vụ, Diệp Thần Tiêu lấy lòng.

“Đệ tử, ngươi chậm rãi chơi đi, ta logout trước!” Lục Vô Thi đã chơi cả ngày, quyết định thời gian cơm chiều logout nghỉ ngơi.

“Ừm, sư phụ đi thong thả, buổi tối ta chờ ngươi ~~”

Lục Vô Thi không biết là sau khi cậu logout, Diệp Thần Tiêu cũng liền out nốt.

—————–

Tác Giả:╭(╯3╰)╮ các cô nương cảm ơn đã đọc.~

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bầu Trời Sụp Đổ

Copyright © 2022 - MTruyện.net