Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Vô Thi thật không ngờ hắn logout, bang hội của mình hiện tại đang đánh nhau với người của Trà Lâu, nghe nói là bởi vì có xung đột về nhiệm vụ hằng ngày, Vưu Bán Tà mang theo một đám bang chúng chậm rãi giết tới tận nơi, bởi vì là thời gian cơm chiều, người của Gió Thổi Mây Trôi lúc ấy online rất ít, bị giết tới trở tay không kịp, lại thêm bang chủ Lục Vô Thi vắng mặt, trên cở bản là lâm vào thế hạ phong.
Vừa vặn điện thoại Lục Vô Thi lại tắt, sau khi ăn cơm chiều lại bị “thái hậu đại nhân” (mẹ) lôi kéo quở trách một hồi, thế nên sau khi cậu login trận chiến đã kết thúc, các cô nương trong bang hội tức giận đầy mình trách cứ Vưu Bán Tà lợi dụng lúc người ta khó khăn, đúng là một kẻ tiểu nhân, nguỵ quân tử.
Lục Vô Thi nghe thấy thế đầu đầy hắc tuyến, an ủi vài câu, bảo đảm lần sau nhất định sẽ đem Vưu Bán Tà giết đến bò không nổi, lúc này mới làm cho bọn họ an tâm lại.
Lục Vô Thi mở danh sách hảo hữu phát hiện Diệp Thần Tiêu không có ở tuyến, chạy đến quầy tạp hoá thành Trường An giao dịch, kết quả liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên đầu sỏ Vưu Bán Tà cũng ở đây. Đúng là cừu nhân gặp mặt tức đến không nói nên lời, nếu không phải trong khu an toàn, Vưu Bán Tà sớm đã bị Lục Vô Thi dùng cây Bút Nhạc (Vũ khí của Vạn Hoa) đâm chết ==!
Nhưng đối phương lại không biết điều, hưng trí bừng bừng tới chào hỏi Lục Vô Thi: “Tướng bại trận.”
Lục Vô Thi kìm nén một hơi, thấy Vưu Bán Tà tự động lên tiếng trước cho nên cũng không khách khí với hắn nữa, lập tức nói: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chọn thời điểm ta không có mặt, còn muốn người khác nể mặt?”
Vưu Bán Tà vòng quanh Lục Vô Thi đáp: “Ta là không để ngươi mất mặt trước bang chúng của ngươi, ngươi nên cảm ơn ta!”
Động tác xoay quanh này lại làm cho Lục Vô Thi nhớ tới Diệp Thần Tiêu, bất quá cho dù cùng một hành động, nhưng Diệp Thần Tiêu không có ác tâm, còn Vưu Bán Tà lại là kẻ gây phiền toái cho người khác: “Lần trước cắp mông đi tìm vú em để trị liệu là kẻ nào? Ngươi làm người khác chê cười Chính Khí, thật là xấu hổ khi xem ngươi là đối thủ của ta.”
Vưu Bán Tà khiêu khích nói: “Hiện tại treo cờ tỷ thí, ngươi có dám đánh hay không?”
Lục Vô Thi biết mình hiện tại không thể đánh lại, tự nhiên sẽ không đáp ứng, chỉ nói: “Lão tử mới lười xuất thủ tránh cho ngươi phải đổ máu, ngươi Thiên Sách hiện tại có thể lăn qua Lạc Dương đi, chướng mắt.”
Vưu Bán Tà như biết được nguyên nhân cự tuyệt của Lục Vô Thi. Càng vui vẻ thêm: “Nghe nói ngươi gần đây đổi nghề chuyển qua thành bảo mẫu?”
Lục Vô Thi mặt không chút thay đổi gõ bàn phím: “Ghen tị với ta có đồ đệ hiếu thuận?”
Vưu Bán Tà lành lạnh nói: “Ta là sợ ngươi đắm chìm trong tình nghĩa thầy trò mà quên bổn phận của mình.”
Lục Vô Thi buồn cười: “Bổn phận gì? Ta như thế nào không biết.”
Vưu Bán Tà đương nhiên đáp: “Ngươi là đối thủ của ta, không có việc gì thì đi luyện kỹ năng PK đi.”
Lục Vô Thi Nghĩ muốn vỗ bàn cười lớn: “Làm sao, gần đây có phải ngươi cô đơn? Trong lòng không thoải mái? Yên tâm, bất luận thời điểm nào, gia thứ nhất vẫn là muốn đá ngươi rớt xuống đất.”
“Xem ra lâu rồi chưa có ai đánh ngươi, tịch mịch sao?”
“Lần trước chẳng phải gia đánh ngươi đó sao, làm gì mới chín giờ đã nằm mơ.”
“Ngươi chính là dùng miệng lưỡi cũng có thể chiếm tiện nghi của người khác.” Vưu Bán Tà khinh thường nói, “Đối với đồ nhi ngoan hiền của ngươi cũng là như vậy? Ngươi cũng đem cái danh sư phụ đá bay?”
Lục Vô Thi nhớ tới Diệp Thần Tiêu, nhịn không được khoé miệng khẽ cười: “Thật là chua, ta như thế nào không biết ngươi cư nhiên thầm mến ta? Ha ha ha ngươi quỳ xuống cầu ta a, cầu ta cũng không cần ngươi.” Gửi đi những lơi này, Lục Vô Thi cảm thấy tinh thần thực sảng khoái, cậu cơ hồ có thể tưởng tượng đến vẻ mặt xám ngắt của Vưu Bán Tà.
Lục Vô Thi nói xong, liền chú ý tới kênh hệ thống báo ‘đồ nhi của các hạ Diệp Thần Tiêu login’, nhất thời cảm thấy Diệp Thần Tiêu ba chữ kia thật thuận mắt dễ nhìn.
Bên này Vưu Bán Tà hồi lâu không thấy nhúc nhích, đại khái là tức tới tay chân run rẩy đi, Lục Vô Thi bên cạnh ác độc gọi Diệp Thần Tiêu: “Đồ nhi đến đây.”
“Sư phụ~~ ngươi dang chờ ta à? Hôm nay có chút việc nên tới chậm, sư phụ không nên tức giận~!” Diệp Thần Tiêu trả lời, tiếp theo ném cái lời mời tổ đội.
Lục Vô Thi nhấn tiếp nhận, ngay sau đó lại nhận được tin mật của Vưu Bán Tà, chỉ đơn giản mấy chữ: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”. Tiếp theo thấy Vưu Bán Tà rời đi.
Lục Vô Thi hài lòng cười, cư nhiên đều là tức giận bỏ đi, đã báo được thù hồi chiều.
“Sư phụ, sư phụ, buổi tối chúng ta làm gì đây?” Diệp Thần Tiêu từ lưng núi Cù Đường thần hành tới Trường An, khinh công vài cái liền đến bên người Lục Vô Thi.
Lục Vô Thi cẩn thận nhích gần tới màn hình cẩn thận nghiên cứu mặt của Diêp Thần Tiêu một phen, cảm thấy so với trước kia đẹp hơn nhiều.
“Ngươi muốn làm gì? Ngồi xuống truyền công.” Bởi vì ban ngày đã làm xong phụ bản hằng ngày, Lục Vô Thi bình thường sẽ đến chiến trường, nhưng hiện tại mang theo Diệp Thần Tiêu trái lại là không đi.”
“Sư phụ chúng ta đi chụp ảnh đi!” Diệp Thần Tiêu ngồi xuống nói.
“Chụp ảnh? Lục Vô Thi nhíu nhíu mày, “Như vậy…. chính là một mặt văn nhã khác của trò chơi, sư phụ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới?” Sinh hoạt thường ngày trong trò chơi của Lục Vô Thi đều là đánh đánh giết giết.
“Sư phụ sư phụ đi thôi đi thôi, như vậy nếu vạn nhất sư phụ không cần ta, ta có thể nhìn ảnh để hoài niệm cũng được.”
Lục Vô Thi thần tình hắc tuyến: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá….” Sau khi nói xong bỗng nhiên nhớ tới những lời vừa nãy Vưu Bán Tà nói với mình.
“Sư phụ đi thôi, cầu ngươi~” Diệp Thần Tiêu đứng lên, theo thường lệ chạy vòng quanh Lục Vô Thi đẩy tới đẩy lui, giống như đang làm nũng.
Lục Vô Thi nghĩ tới từ ‘làm nũng’ này nhịn không được rùng mình một cái, cuối cùng thoả hiệp nói: “Được rồi, đi nơi nào?”
“Đi vạn hoa đi, nghe người ta nói vạn hoa rất đẹp, bất quá ta cũng chưa hảo hảo xem qua.”
Lục Vô Thi đối với vạn hoa cốc vô cùng quen thuộc, tự nhiên không chút suy nghĩ, vì thế Lục Vô Thi thần hành qua trước, sau đó kéo Diệp Thần Tiêu qua.
Hai người không có chủ ý gì sáng tạo, vẫn là chọn nơi mà mà người người thường gọi “nơi nổi tiếng nhất để chụp ảnh và quay phim trong kiếm tam”- Hoa Hải
Lục Vô Thi trừ bỏ một lần cùng bang hội chụp tập thể cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng người khác chụp qua, lúc này tứ chi có chút cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên bày ra động tác nào.
Diệp Thần Tiêu nói: “Sư phụ, tới múa nào, ta trước tiên chụp cho ngươi một tấm.”
Lục Vô Thi vì thế bắt đầu tịnh tâm tĩnh khí, sau vài lần không thấy Diệp Thần Tiêu nói lời nào, cứ tiếp tục phóng, mãi cho đến khi lam không còn đủ để thi triển skill mới thôi.
“Được không?” Lục Vô Thi hỏi.
“Hảo hảo~ sư phụ đẹp trai nán lại một chút, chúng ta tới cùng chụp chung đi.” Diệp Thần Tiêu nói xong đi đến bên cạnh Lục Vô Thi.
Diệp Thần Tiêu hồi lâu không có nói chuyện, Lục Vô Thi biết hắn đang nhấn Print Screen (nút chụp ảnh trên bàn phím), cũng không có động đậy, hai nhân vật đứng chung một chổ, trái lại càng xem càng thấy hài hoà.
Lại qua một lúc sau, Diệp Thần Tiêu mới mở miệng nói chuyện: “Sư phụ, chúng ta tới làm việc tà ác đi~~” ==!
“Hửm?” Lục Vô Thi thật tình đặt dấu chấm hỏi.
“Thì là ngươi nằm xuống, sau đó ta nằm lên trên, làm bộ như ta đang đẩy ngươi ngã~”
“Không chụp.” Lục Vô Thi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Tới thôi sư phụ, vui mà, hiện tại đang lưu hành cái này, ngươi đi dạo diễn đàn là biết~” Diệp Thần Tiêu đeo bám dai dẳng.
“Ngươi nghĩ sư phụ ngươi bị đần độn a, muốn chụp cũng là ngươi nằm xuống.” Lục Vô Thi nói.
“Ta nằm xuống khó coi, sư phụ ngươi cũng thấy đấy ta chọn mặt có vẻ thô kệch.” Diệp Thần Tiêu giải thích.
Đâu chỉ là thô kệch, quả thực còn hung dữ kìa, Lục Vô Thi trong lòng châm chọc.
Tuy Diệp Thần Tiêu công phu quấn người rất cao, nhưng nề hà Lục Vô Thi kiên quyết không theo, vì thế đành phải từ bỏ. Diệp Thần Tiêu lùi mà tiến, tiếp theo đề nghị chụp lưỡng lưỡng tương vọng.
Tuy nhiên trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút quái dị, Lục Vô Thi dựa vào vị trí Diệp Thần Tiêu chỉ định đứng vững, nghênh đón là Diệp Thần Tiêu nam ngũ độc, hai người ước chừng cách nhau mười bước, tương hỗ chăm chú nhìn.
Có lẽ có liên quan đến cảnh sắc, Lục Vô Thi cũng mơ hồ cảm thấy có chút thương cảm, giống như đứng trước mặt cậu là người yêu chia cắt mười năm gặp lại, tuy khoảng cách rất gần nhưng tâm lại thật xa.
Mãi đến khi Diệp Thần Tiêu động đậy, Lục Vô Thi mới từ trong vọng tưởng phục hồi tinh thần lại, có chút thẹn thùng.
Mặt sau Diệp Thần Tiêu lại đề nghị đổi cảnh, Lục Vô Thi chiếu theo làm.
Sau khi chụp xong, Lục Vô Thi cảm thấy so với đánh một trận còn mệt hơn, đại khái là quá khẩn trương, căng đến eo có chút mỏi lưng đau.
“Sư phụ, số QQ của ngươi là gì a?” Diệp Thần Tiêu hỏi.
“Hỏi cái này làm gì?” Mới vừa nói xong, Lục Vô Thi bỗng nhiên ý thức được còn chưa cho Diệp Thần Tiêu vào khấu đoàn bang hội, “A, quên thêm ngươi tiến vào đoàn.”
“Sư phụ thêm ta ~ ta chỉnh ảnh xong sẽ gửi cho ngươi ~” Diệp Thần Tiêu nói.
Vì thế Lục Vô Thi treo acc một bên, lăn qua lăn lại ở QQ, trước hết thêm Diệp Thần Tiêu làm hảo hữu, sau đó kéo hắn tiến vào nhóm Gió Nổi Mây Trôi.
Diệp Thần Tiêu chào mọi người một tiếng, rồi quay lại game.
“Đã trễ rồi, sư phụ đi ngủ đi ~”
“Ừ, ngươi vẫn còn không ngủ sao?” Lục Vô Thi mới từ trong cảm giác khẩn trương thoát ra, quả thật cảm thấy mệt nhọc.
“Ta trước tiên sửa đồ này nọ, ngày mai có thể gửi cho sư phụ ~” Diệp Thần Tiêu vui vẻ nói.
Lục Vô Thi mỉm cười: “Đừng thức muộn, ngủ ngon.”