Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa đêm, phương hướng nhà kho cạnh sân thể dục, đột nhiên vang lên âm thanh súng đạn.
Từ Nghĩa đang ngủ như bị một người tát mạnh, ‘Sượt’ từ trên giường nhảy cẫng lên, chờ hắn ta mặc quần áo chạy đến nơi đó, mới thấy lão đại đang đứng bên ngoài nhà kho, trong tay nhấc theo một người.
Ban đầu, Từ nghĩa không nhìn kỹ lắm nhưng thấy dáng người kia nhìn khá quen mắt. Đến khi nhìn kỹ lại, bắp chân hằn đều muốn run rẩy. Người bị lão đại nhấc theo kia, không phải Đinh Vĩ thì là ai?!
Cũng khó trách Từ Nghĩa không nhận ra Đinh Vĩ, trên người hắn là từng đạo từng đạo vết roi đánh, da tróc thịt bong. Mí mắt cũng sưng đỏ nghiêm trọng, không nhìn rõ đây là ai được.
Có một vài người lén lút nhìn ra ngoài, nhưng cũng không dám tới gần. Theo quy củ của sân thể dục, phàm là người không có bốn sao trở lên thì không được vào khu chủ đạo này. Từ Nghĩa bởi vì tìm ra tung tích của đám người Lăng Ba, còn đem được lượng lớn thức ăn về nên mới được đề bật.
Tới gần lão đại hắn chính là tâm phúc, là một người lực lớn, nặng ngàn cân.
Tâm phúc hiện giờ cũng mang nét mặt sợ sệt, hắn nhìn Đinh Vĩ một chút liền hỏi: “Lão đại…”
Lão đại liếc nhìn tâm phúc một chút, sau đó nhìn những người ở bên ngoài kia. Những cái đầu đưa ra hóng chuyện từng cái đều rúc trở lại. Lão đại nhếch miệng nở nụ cười, quay về đoàn người hô lớn: “Người này thông đồng ngoại địch, cùng thông đồng với bọn chúng vạch mưu tấn công chúng ta. Cũng may tôi có thể nhìn thấu được gian kế của hắn, đồng thời cũng bắt được tòng phạm.”
Từ Nghĩa nhìn theo lão đại, há mồm kinh ngạc khi nhìn mấy người bị treo phía trên kia.
Trường Đức Thuận, Giang Văn Lôi, Đan Hán.. Hắn nhìn mặt từng người từng người một, đều là người dưới trướng của Đinh Vĩ.
Sau khi Zombie bùng phát, bởi vì trạm xe lửa bạo phát Zombie mà bọn họ không có đường thoát, trong tình hình lộn xộn đó, bọn họ đều theo Đinh Vĩ đi đến đây.
Lão đại tức đến nổ phổi, quát: “Người này tự coi chính mình có quan hệ rộng, rất đáng gờm, hắn đã gài người vào trong sân thể dục của chúng ta. Tối nay, tuy tôi đã cố bắt nhóm người kia nhưng lại có người thông báo trước cho bọn chúng, vừa nãy các người nghe được tiếng súng, chính là có người có ý đồ muốn cướp lương thực trong kho hàng của chúng ta! Đinh Vĩ này căn bản không muốn cùng chúng ta chiến đấu, hắn muốn hại chết chúng ta! Đối với người như vậy chúng ta nên làm như thế nào?”
“Giết!”- Quần chúng ở bên dưới kích động.
Hai tay Từ Nghĩa đang run rẩy. Đúng, khi Lăng Ba và anh trai rời đi, hắn đã không muốn đi cùng bọn họ. Trong lòng hắn thấy bọn họ đã đi mới là cơ hội trời cho đối với hắn, là hắn tự dựa vào hai bàn tay mình thu được vinh dự.
Từ Nghĩa đã từng giết người, thậm chí đối mặt với bạn bè cũ, cha mẹ anh em gì, hắn cũng sẽ không chút do dự nào.
Nhưng khi hắn nhìn thấy lão đại điên cuồng hai mắt đỏ như máu, nhìn thấy Đinh Vĩ bị trói lên đánh đến da tróc thịt bong, nhìn những gương mặt kia cũng bị treo lên, hai chân hắn nhịn không được mà nặng nề hơn.
“Hắn cũng là người của Đinh Vĩ, đem hắn trói lên!”- Lão đại ở trên đài hô lớn.
Thời điểm mọi người ba chân bốn cẳng chạy đến bên người Từ Nghĩa, hắn cũng không cảm thấy được gì đã bị lôi lên đài, cũng không biết bọn họ đem mình trói lên khi nào. Hắn lấy lại tinh thần khi nghe được tiếng súng, hơn nữa tiếng súng kia còn ngay bên tai hắn.
Súng trong tay lão đại bốc khói, Trương Đức Thuận cúi đầu, trên đất được máu tươi nhuộm đỏ.
“Ầm!”- Bởi vì tâm tình kích động, súng không bắn trúng Giang Văn Lôi mà bắn trúng vào xi măng bên ngoài.
Giang Văn Lôi bị trói liền vặn vẹo, hắn liếc nhìn Từ Nghĩa, sau đó_____
“Ầm!”
Con mắt Giang Văn Lôi mất đi ánh sáng, ánh mắt vẫn còn nhìn về Từ Nghĩa.
Khát vọng cầu sinh sống sót trở lại bên người Từ Nghĩa, hắn dùng hai chân đạp vào mặt tường, muốn lợi dụng lực để thoát khỏi ràng buộc dưới chân. Dùng miệng cắn miếng vải trong miệng, vải vóc ma sát với khóe miệng, máu đều thẩm thấu vào trong vải, dính nhơm nhớp, máu thịt be bét một mảnh.
Nòng súng nhắm ngay Từ Nghĩa, Từ Nghĩa ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt của lão đại, cặp mắt kia lãnh khốc khiến hắn thấy lạnh cả người.
Có một người đi đến bên cạnh, đem bốn sao trên ngực của Từ Nghĩa lấy xuống, hắn phẫn hận phun một ngụm nước bọt về phía Từ Nghĩa.
Thời điểm lão đại nhìn Từ nghĩa giống như nhìn một đống rác rưởi không bằng.
“Ầm___”- Thời gian như ngắt quãng hình ảnh trước mắt hắn, Từ Nghĩa như bị một bóng đen nuốt chửng. Lỗ tai hắn ong ong, cuối cùng, khi nhìn về phía Đinh Vĩ, thấy trong ánh mắt Đinh Vĩ mang theo sự đồng tình.
Một loạt người bị treo lên, máu nhuộm đỏ mặt tường cùng sàn nhà. Trên đầu Từ Nghĩa có một lỗ thủng to, bởi vì bị bắn ở khoảng cách gần, viên đạn tiến vào, xuyên thấu toàn bộ não bộ, cuối cùng ở phía sau tạo thành một lỗ hổng.
Lão đại nhìn Đinh Vĩ, hắn ta muốn nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ hay tuyệt vọng của Đinh Vĩ. Nhưng con mắt của Đinh Vĩ bị vết sẹo che đậy, lão đại nhìn một hồi lâu. Hắn ta nhìn bộ đàm trên tay của thuộc hạ, cầm lên, sau đó đập xuống đất.
“Đinh Vĩ, mạng chó của mày trước tiên tao sẽ giữ lại, tao muốn cho Lăng Ba tận mắt nhìn thấy, để cho nó biết đắc tội tao sẽ có kết cục như thế nào. Nếu như trong các người có ý muốn phản loạn như hắn, các người có thể thử xem.”- Lão đại quét một vòng: “Đương nhiên nếu người có công báo cáo, tôi sẽ khen thưởng. Người đêm nay tiến vào nhà kho của chúng ta, hắn đã bị người của chúng ta bắn bị thương, nếu như có người phát hiện ra thân phận của hắn, phải lập tức báo cáo.”
Sân thể dục chưa bao giờ có không khí sốt sắng đến như thế, một mặt là Đinh Vĩ bị bắt, mặc khác là vì sân thể dục này còn có nội gian chưa bị bắt.
Sau khi Zombie bạo phát, bọn họ đều tập trung bên trong sân thể dục này làm việc. Nơi này cũng có không ít người không có nhà để về, người nhà bọn họ đều ở trong này ra sức làm việc, không có cơ hội tiếp xúc bên ngoài. Dưới sự tuyên truyền của lão đại, bọn họ đều cho rằng thế lực của Lăng Ba là thế lực cực ác, không chuyện ác nào không làm.
Khi Địch Hạo Tuấn tới gần cửa đưa tin, thấy rất nhiều người tụ tập xung quanh quảng trường, anh xếp hàng đợi kiểm tra. Địch Hạo Tuấn nghiêng người thông qua một người kiểm tra, sau đó đi qua đoàn người ba sao.
Đội trưởng liếc mắt nhìn Địch Hạo Tuấn, sau đó hắn vỗ vỗ ngực nói rằng: “Một nhóm người đã chết rồi, cấp trên sẽ đề bạt cậu, bất quá phải đợi thêm một thời gian. Đêm nay chúng ta có việc trọng yếu khác.”
Ánh mắt của đội trưởng nhìn Địch Hạo Tuấn không bình thường, thừa dịp mọi người đang chen chúc, hắn lén lút nặn nặn mông của Địch Hạo Tuấn, sau đó mới đi tới đầu đội ngũ.
Những thành viên trong đội ngũ này đều được người đề bạt. Bởi vì người của Đinh Vĩ bị diệt, chức vị hiện giờ của bọn họ đều bỏ trống. Đội trưởng nhìn đội ngũ của mình, những người này là từ hai sao được đề bạt lên, ngoại trừ một bộ phận tinh anh như Địch Hạo Tuấn thì phần lớn đều biếng nhác.
Đội trưởng lắc đầu một cái, sau đó ho khan một tiếng, nói với mọi người: “Người bên ngoài có thể đánh lén vào buổi tối, các cậu đêm nay sẽ phân tán quanh những con phố gần đây, nhìn thấy người khả nghi, bất cứ người nào cũng có quyền đánh gục. Lát nữa sẽ được phân phát vũ khí, mỗi người cứ theo sở trường của mình mà lựa chọn vũ khí phù hợp.”
“Đội…Đội trưởng… Tại sao chúng ta phải ra ngoài đó…Bên ngoài quá…Quá nguy hiểm.”- Một người sắc mặt nhợt nhạt lên tiếng.
Đội trưởng đi tới trước mặt hắn, liếc mắt hồi lâu. Sau đó một quyền đánh vào bụng người kia, người kia đau đến gập người.
Đội trưởng quét mắt nhìn bọn họ: “Chỉ có cửa chính của chúng ta là được kiến tạo vững chắc, những nơi còn lại thì không được như vậy. Những nơi này đều có góc chết. Phái các cậu ra ngoài là muốn dùng các cậu canh các góc chết ấy! Trên tay các cậu đều có súng, khi nghe thấy tiếng súng những người khác bên trong sẽ chạy đến tiếp viện! Nhân số của bọn họ ít hơn chúng ta! Không có vũ khí trang bị! Sợ cái gì?!”
Phần lớn bọn họ đều dùng đao, súng, đến lượt Địch Hạo Tuấn chỉ còn lại một bộ côn nhị khúc. Người chung quanh đồng tình nhìn anh, thuận tiện rời xa anh một chút. Địch Hạo Tuấn biết rõ bọn họ thấy mình không có súng đều cho rằng mình là người trói buộc, anh cười cợt, sau đó đi lấy côn nhị khúc.
“Xuất phát!”- Đội trưởng đưa tay ra hiệu.
Cửa lớn nặng nề được mở ra. Ánh sáng bên trong chiếu rọi, mấy người họ nhìn ra ngoài, đều là một mảng hắc ám.
“Đi nhanh lên!”- Đội trưởng ở một bên giục.
Phần lớn những người ba sao này đều không có xe đi ra ngoài, mấy người họ nơm nớp lo sợ bước đi, sau đó đội ngũ chậm rãi biến mất trong bóng tối.
Lúc rời đi, Địch Hạo Tuấn nhìn thấy phía sau chậm rãi đóng lại, cánh cửa bình thường kia phảng phất ngày càng xa bọn họ.
“Đều phân tán ra đi, tìm trong các con hẻm nhỏ.”- Đội trưởng ra lệnh, “Cậu, cậu, cậu, ba người một tổ, đi phía đông. Cậu, cậu, cậu, ba người các cậu đi về phía sau…”
Địch Hạo Tuấn có gương mặt tuấn tú, hơn nữa trên tay không có vũ khí tiện lợi, không ai nguyện ý cùng tổ với anh. Đội trưởng liếc mắt nhìn anh, sau đó nói: “Địch Hạo Tuấn, cậu cùng một tổ với tôi.”
Người chung quanh oán niệm phân tán ra, đi vào trong đêm tối…