Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lăng Ba mang theo đoàn người khó khăn vượt qua lũ Zombie, đi tới sân thể dục. Những người bên trong sân thể dục nỗ lực sửa chữa, dựng lên một đài quan sát, trên đó có hai người cảnh vệ.
Không nhìn thấy Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn, lòng Lăng Ba hoang mang cực độ. Nếu như trong nhà không phát sinh một chuyện trọng đại như thế, bọn họ sẽ ở nhà mà chờ Mạc Phỉ trở về.
Ba mẹ Trần chết rồi, còn có những đứa trẻ trong phòng.
Thời điểm mở được cánh cửa ra, Đường Sĩ Miễn triệt để tan vỡ. Đối mặt với khuôn mặt đã mục nát của ba mẹ Trần, Đường Sĩ Miễn té trên đất, mà Lăng Ba cũng không thể nào tự mình giết hết những con Zombie trong phòng.
Trong nhà đã bị người phá hủy, ngay cả năng lượng mặt trời mà Mạc Phỉ sửa chữa cũng bị người khác phá hỏng.
Trên tường còn lưu lại một chữ ‘Z’ viết bằng máu.
Khi người bên trong sân thể dục nghe tới tên của Lăng Ba, bọn họ không khỏi trưng thái độ tràn ngập địch ý với cậu ta. Bởi vì chuyện này là do sự xuất hiện của Lăng Ba mà tạo thành, bọn họ hoài nghi Lăng Ba là người đem Zombie kéo tới đây. Kỳ thực, suy đoán như vậy cũng không sai.
Địch Hạo Tuấn kêu người mở cửa, đối mặt với người đã giúp đỡ mọi chuyện này, bọn họ thương lượng hồi lâu cuối cùng cũng mở cửa. Cửa từ từ mở ra, nhóm người Lăng Ba tiến vào.
Mới qua một ngày, sao bọn họ lại biến thành bộ dạng như vậy? Mạc Phỉ ngờ vực.
Rất nhanh Lăng Ba đã mở miệng: “Nhà mình bị người khác đánh trộm.”
“Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra? Ba mẹ Trần đâu? Còn bọn Tiểu Thiên đâu?”- Mạc Phỉ hỏi.
Sắc mặt Đường Sĩ Miễn âm u, âm thanh của hắn khàn khàn. Hắn đột nhiên nở nụ cười.
Lăng Ba cũng không thể để người đưa Đường Sĩ Miễn đi, đợi người mang Đinh Vĩ đang bị thương đến phòng nghỉ ngơi xong, hai mắt Lăng Ba đột nhiên tuôn lệ.
Mạc Phỉ từ miệng Lăng Ba biết được người Z kia đã theo dõi bọn họ từ lâu. Lăng Ba khi đi thu thập đồ đạc cũng đã từng tìm được tung tích của người kia, Lăng Ba thấy hắn ta không có gì khác người, hắn ta cũng chỉ là một người vì sinh tồn mà thôi.
Ai cũng không lường trước được, ngay khi bọn họ đi cứu Đinh Vĩ, người tên Z kia liền lẻn vào nhà của bọn họ. Hắn ta cũng không trực tiếp động thủ, chỉ dẫn một con Zombie vào, sau đó mở rộng đỉnh nắp.
Để cho an toàn, Mạc phỉ cũng đã khóa kỹ cửa sau, dặn ba mẹ Trần nếu không có chuyện gì nguy cấp thì không cần đi bằng cửa sau.
Nhưng cũng vì vậy mà đã giết đi cơ hội chạy trốn của mấy người bọn họ.
Người trong phòng, từ già đến trẻ đều bị con Zombie kia giết chết.
“Trong nhà thức ăn vẫn còn, người kia cũng không lấy đi.”- Lăng Ba khóc lóc: “Đều do tôi.”
Dù biểu hiện rất thành thục, nhưng Lăng Ba dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Mạc Phỉ cũng không trách cứ gì, xoa xoa đầu cậu ấy, nói: ” Đừng khóc, không ai biết mình có thể sống tới khi nào. Ba mẹ Trần mất đi cũng tính là khá thoải mái, nếu để cho hai người biết tin tức Trần Tứ đã bị giết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh càng thêm thống khổ.
Hải Thiên đến đưa đồ ăn cho Mạc Phỉ, thời điểm thấy Lăng Ba gào khóc, hắn ta dừng lại một chút, sau đó hỏi Mạc Phỉ: “Người mới làm sao bây giờ? Phải cho ăn sao?”
Mạc Phỉ suy nghĩ một chút, liền nói: “Cậu đi triệu tập mọi người lại đây, tôi có chuyện muốn nói.”
Bên trong sân thể dục còn một người ba sao, mười người hai sao, còn lại đều là người một sao chưa từng được bước chân ra ngoài. Những người này sau khi được lão đại thu nhận, cơ bản đều bị phán định thành ‘Rác rưởi’, vì vậy ở bên trong làm những công việc chân tay nặng nề.
Hải Thiên là một người trong số đó.
Ngoại trừ những người một sao, những người có hai sao có tuổi đời hơn. Hơn nữa bọn họ có nhiều người không phục Mạc Phỉ, bị triệu tập đến, bọn họ đều hùng hùng hổ hổ: “Làm gì vậy, lão tử rất mệt, ngủ một giấc còn bị người khác quản. Cậu là mẹ tôi à?”
Hải Thiên nói với Mạc Phỉ trong khi chờ đợi: “Ngoại trừ những người ở ngoài, tất cả đều sẽ đến. Kim đại ca còn ở ngoài trực, anh ấy không vào.”
Kim đại ca chính là người ba sao sống sót, trong những người này, thân phận của hắn là cao nhất. Trong trí nhớ của cậu, người kia đối với cậu và Địch Hạo Tuấn cũng không tệ lắm, đương nhiên, là vì hắn biết cậu là bạn của Lăng Ba.
Mạc Phỉ gật đầu, quét ánh mắt nhìn trong phòng một chút, đặc biệt dừng lại rất lâu trên người hai sao không phục kia.
Rất nhanh trong phòng xuất hiện ánh mắt thứ hai, so với Mạc Phỉ, hai mắt Địch Hạo Tuấn có thần hơn. Khi nhìn đến ánh mắt của Địch Hạo Tuấn, mấy người hai sao đều nhanh chóng cúi thấp đầu. Ánh mắt của Địch Hạo Tuấn khiến bọn họ e ngại, đó là ánh mắt của một sát thủ đã giết qua rất nhiều người mới có được.
“Đều ngồi đi.”- Mạc Phỉ tùy ý phất phất tay, thấy mọi người đã ngồi xuống, cậu liền lên tiếng: “Cảm ơn mọi người đã chấp nhận tôi làm thành viên ở đây. Mọi người đều là người sống trong sân thể dục này, vốn đi theo lão đại lăn lộn. Nhưng hiện tại, lão đại đã chết rồi, chúng ta đã có đầy đủ thức ăn, cũng có pháo đài kiên cố. Ngày hôm nay, tôi triệu tập mọi người tới đây, chính là muốn thảo luận một chút chuyện sau này.”
Có hai người hai sao không quan tâm lắm, một trong hai người đó cà lơ phất phơ lên tiếng: “Đây là địa bàn của chúng tôi, không đến lượt cậu lên tiếng! Đừng tưởng rằng xuất ra chút lực là đã ghê gớm lắm, các vị ngồi đây ai cũng góp sức, không phải sao?”
Địch Hạo Tuấn dùng ánh mắt như chim ưng đảo qua, người lên tiếng kia vừa nhìn đến ánh mắt như thế, sợ đến ngã ngửa ra sau.
Trên người Lăng Ba mang theo súng, họng súng đen ngòm như có như không chỉ vào mọi người, những người hai sao ngồi đấy cả người liền tuôn mồ hôi lạnh.
Vào lúc này Mạc Phỉ liền nói: “Chúng tôi và các vị ngồi với nhau ở nơi này, đều là vì sự sống của mình. Hiện tại bên trong sân thể dục chỉ có ngần ấy người, bên ngoài sân thể dục cũng không thiếu người còn sống sót đâu! Lúc trước các người đối xử với bọn họ như thế nào, hiện tại, bọn họ có thể đối xử như thế ấy với các ngươci. Các người không phải muốn làm rùa rụt cổ ở trong này chứ? Các người phần lớn đều chưa từng sinh hoạt ở bên ngoài qua, làm sao có thể hiểu rõ được bên ngoài như thế nào như bọn họ?”
Mạc Phỉ nói có lý, đây cũng là chuyện bọn họ đang lo lắng.
Lúc trước khi còn lão đại, bọn họ đều kết bè kết phái đi ra ngoài, còn có vũ khí đầy đủ, cái gì cũng không sợ. Nhưng hiện tại, người bên trong sân thể dục đã ít hơn một nửa, đều được giữ lại để bảo vệ sân thể dục, nếu mang nhiều người như trước ra ngoài, hiển nhiên là không được thích hợp lắm.
Đối với bọn họ mà nói, thiếu nhân lực, đặc biệt là thiếu đi Địch Hạo Tuấn, bọn họ cũng không có lá gan mà đối địch với Zombie!!!
Người hai sao kia bị Mạc Phỉ chặn nghẹn. Khi còn lão đại, hắn cũng từng làm không ít việc xấu. Bây giờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn người còn sống quanh đây khẳng định cũng sẽ biết. Nếu như bọn người ở ngoài làm phản nhào tới, mình cùng những người này có thể chống lại hay không?
Mạc Phỉ nhìn thấy sự sợ sệt trong mắt của bọn họ, đây chính là điều mà cậu muốn. Ngữ khí của cậu thoáng buông lỏng: “Zombie không phải là thứ đáng sợ nhất, mà chính là con người mới đúng. Nơi ở của chúng tôi bị người khác công chiến, còn lưu lại chữ bằng máu trên tường. Sân thể dục này lớn như vậy, mục tiêu rõ ràng như vậy, nếu như có một ngày, những người kia cũng đến trong sân thể dục, mọi người có lòng tin có thể bảo vệ nơi này không?”
Lời nói này như gợn lên sóng to gió lớn, trên mặt mọi người đều có vẻ rất khó chịu, bọn họ bắt đầu nghị luận. Đặc biệt là những người một sao, sự sợ hãi trên mặt càng thêm rõ ràng. So với những người khác, bọn họ cũng chưa từng ra ngoài giết người, cũng không hiểu dưới bóng tối của tận thế này, nội tâm con người âm u đến mức nào.
Mạc Phỉ nhìn bọn họ, không nói lời nào. Địch Hạo Tuấn cũng đang đợi bọn họ trả lời.
Rốt cuộc cũng có một người hai sao đứng lên hỏi: “Mạc Phỉ, cậu nói nhiều như vậy, đến cuối cùng cậu muốn nói gì? Cậu muốn làm như thế nào?”
Khóe mắt Mạc Phỉ toát ra một tia hưng phấn không dễ dàng nhìn thấy. Cậu rất nhanh áp chế lại tâm tình của mình: “Chẳng phải chúng ta có câu ‘Nhiều người sức mạnh càng lớn’ không phải sao, tôi muốn mọi người đều cùng nhau ra sức, cố gắng bảo vệ một vùng trời này. Chúng ta sẽ lập kế hoạch nhận thêm nhiều người vào, đồng thời, quan trọng nhất phải nên củng cố sức mạnh của mình, chỉ có như vậy mới có thể chống lại áp lực ngoài kia. Đây là một nơi tốt, tôi muốn lập thành một nơi dành cho người sống sót, có một nơi để cho những người còn sống có thể yên tâm mà sống.”
Cả phòng bỗng chốc yên lặng, Mạc Phỉ biết mình đã thắng lợi. Cậu nhìn lướt qua lần thứ hai, cho mọi người trong phòng tự thảo luận với nhau, cậu lui ra khỏi phòng.
“Cậu không ở lại nhìn kết quả sao?”- Địch Hạo Tuấn ở phía sau hỏi.
Mạc Phỉ cũng không dừng lại, nhìn thấy chung quanh không có ai, cậu mới nhỏ giọng nói: “Đã dao động được bọn họ rồi, hơn nữa giữ bọn họ ở bên trong này mới có thể tìm được huyết thanh. Làm sao? Anh đã thăm dò bên phía Lăng Ba chưa?”
“Không có.”- Địch Hạo Tuấn lắc đầu một cái, sau đó anh lại nói: “Tôi đã lục soát bọn họ một chút, cơ bản có thể bài trừ hiềm nghi. Hơn nữa, buổi tối ngày hôm ấy tình hình như vậy, bọn họ căn bản không có thời gian để tìm kiếm huyết thanh.
“Đúng đấy, bọn họ chỉ có ở trong sân này chưa đến một tiếng đồng hồ, hơn nữa ai cũng có nhiệm vụ của mình, thời gian cũng không kị. Nói tới việc này, chúng ta phải đem chỗ bị nổ tung sửa lại, bằng không những người khác từ nhà kho đi vào trong này càng thêm phiền phức. Còn có các nóc nhà kia nữa, phải nhanh chóng sửa chữa.”
Địch Hạo Tuấn hứng thú nhìn Mạc Phỉ: “Nhìn cậu giống như cô dâu nhỏ chuẩn bị làm việc nhà, sao vậy, tính ở lại nơi này dài lâu à?”
Mạc Phỉ không để ý đến anh, hào phóng quăng cho anh một cái liếc mắt.