Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người kia, một trước một sau chạy về hướng của trường đại học.
Đường Sĩ Miễn thấy mọi người đều tập trung vào sân thể dục, liền nhanh chóng lấy súng, đến nơi không ai nhìn thấy mà bắn.
Một phát đạn đầu tiên trúng vào chân của người ở sau. Người đấy ngã nhào trên đất, còn người kia bị thương ở đùi nhưng vẫn cứ liều mạng chạy.
Đường Sĩ Miễn bĩu môi, hắn dùng tay trái điều khiển, tay phải xả súng. Lực đàn hồi khiến bả vai của hắn thoáng động, người kia chỉ chạy được vài bước, sau đó ngã nhào trên mặt đất.
Trong bộ đàm vang lên âm thanh: “Mạc Phỉ, có người bắn hai người đó, nhưng tôi không thể xác định được vị trí.”
Mạc Phỉ nhíu nhíu mày, khi một trong hai người kia bị trúng đạn, cậu liền quan sát tình hình ở đối diện. Nhưng hai người kia rất nhanh liền bị bắn thêm vài phát nữa. Cậu chỉ mơ hồ thấy được đó là vị trí ở chỗ Hải Thiên, đại khái là ở tầng năm.
Địch Hạo Tuấn nói qua bộ đàm: “Hai người kia chết trên đường đi tới trường đại học, cũng không phải là nơi chúng ta tàng trữ đồ vật. Ngày hôm qua chúng ta mất đi một lượng vũ khí lớn, tôi nghĩ những thứ này chắc sẽ nằm trong tay bọn họ.”
Mạc Phỉ nắm chặt bộ đàm, ngữ khí tỉnh táo nói với Địch Hạo Tuấn: “Đối phương đã giết người diệt khẩu, vậy hai người này đã vi phạm sự lựa chọn của hắn ta. Hắn ta bây giờ sẽ không muốn rời khỏi chúng ta, chắc chắn sẽ còn kế hoạch khác.”
“Mạc Phỉ! Mạc Phỉ! Cậu mau nhìn!”- Ngữ khí của Kim Thuần đột nhiên hoang mang.
Mạc Phỉ nhìn theo tay hắn chỉ, đột nhiên xa xa nhìn thấy một đàn Zombie đang cuộn trào.
Có một tiểu đoàn Zombie thoát ly nhóm lớn, chúng nó không mù quáng đâm đầu vào biển lửa mà từ từ tụ tập lại.
Mạc Phỉ nhận kính viễn vọng trên tay Kim Thuần, đem tiêu điểm tập trung lại hướng đó.
Ở một đám Zombie như vậy tìm một tiểu đoàn lạc bước cũng hơi khó, chờ khi tiêu điểm tập trung lại chỗ khác thường kia, một màn này liền đập vào mắt cậu.
Có một con Zombie không ngừng lôi kéo những con Zombie xung quanh lại, nó mở ra một cái miệng lớn như chậu máu, cắn vào thân thể của đồng loại mình. Mà những Zombie xung quanh cũng không chạy trốn hoặc chống lại, chúng nó từ từ xếp hàng, như đang chờ được triệu lại.
Con Zombie kia như cảm ứng được gì đó, nó ngẩng đầu lên, quay về phương hướng của Mạc Phỉ, nở nụ cười.
Sắc mặt của Mạc Phỉ trắng bệch. Kim Thuần đoạt lấy kính viễn vọng, thấy được cảnh này, sợ đến xém chút nữa ném hỏng mặt kính.
“Cái kia….Nó là thứ quái quỷ nào vậy? Nó còn đang nhìn tôi!”- Tay Kim Thuần đang run rẩy.
Mạc Phỉ suy nghĩ một ít, sau đó khẳng định nói: “Con mắt của nó là màu đỏ, nó là Zombie biến dị. Nó có dị năng ra sao thì tôi không biết. Nhưng linh trí của nó tựa hồ lớn hơn Zombie phổ thông nhiều. Nổ súng, ném lựu đạn đi, đừng cho nó có cơ hội ra khỏi đó.”
“Xả súng! Xả súng! Ngay trước chỗ lầu 121!”- Kim Thuần vội vội vàng vàng nói với những người xung quanh.
Sau khi Đường Sĩ Miễn giết chết hai người phản đồ kia, khi quan sát xung quanh, hắn mới đi ra khỏi nơi ẩn núp, chuẩn bị đi đến nơi cao nhất để xem tình hình.
Vào lúc này, hắn gặp phải Hải Thiên.
Hải Thiên là người trẻ tuổi trong sân thể dục, tài bắn súng khá tốt, tính cách cũng khá tích cực. Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Đường Miễn Sĩ mới phát hiện được một việc, tìm người không khó, nhưng tìm người có thể tin tưởng được thì quá khó khăn. Hắn đem ánh mắt nhìn về Hải Thiên, có lúc hắn không thể hiểu được những người này sao có thể nói gì nghe nấy, ai cũng nghe Mạc Phỉ.
“Đường Sĩ Miễn, thì ra anh ở đây!Nhanh đi lên lầu với chúng tôi, chúng tôi đang cần người là hạt nhân chiến đấu như anh!”- Hải Thiên sốt ruột nói, “Anh biết không? Thì ra Zombie biến dị là do Zombie bình thường biến thành, vậy mà trước giờ tôi cứ tưởng ban đầu bọn chúng đã là Zombie biến dị rồi. Hiện tại có một con Zombie đang biến dị, chúng ta phải giết nó trước khi nó biến dị hoàn toàn.”
Với số lượng Zombie lớn như vậy, xuất hiện Zombie biến dị cũng không phải chuyện lạ gì.
Nhưng Đường Sĩ Miễn lại không ngờ nó xuất hiện muộn như vậy.
“Thật sao? Các cậu đều coi tôi là hạt nhân chiến đấu sao? Nghĩa của từ hạt nhân là, các cậu đều hy vọng dựa vào tôi, các cậu vẫn cần tôi trong chiến đấu?”- Đường Sĩ Miễn đứng sau lưng Hải Thiên lên tiếng hỏi.
Tính cách Hải Thiên lẫm lẫm liệt liệt: “Cũng không khác biệt gì, chúng tôi cần anh như cần có Mạc Phỉ chỉ huy, cần Địch Hạo Tuấn dũng cảm. Các anh đều là sức mạnh trung kiên của chúng tôi.”
Đường Sĩ Miễn cân nhắc nhìn đối phương, Đường Sĩ Miễn thu hồi đao, nói: “Nói không sai. Cậu yên tâm, nếu như chúng ta không thể ở sân thể dục nữa, chúng ta sẽ xây dựng lại một căn nhà mới. Chỉ cần có người, xây dựng lên một nơi mới cũng không có vấn đề gì.”
“Có câu nói của Đường đại ca tôi yên tâm rồi.”- Hải Thiên nói.
Đường Sĩ Miễn là một trong những người đáng nghi nhất, nhưng khi thấy hắn hộ tống Hải Thiên lên tầng cao nhất ở phía đối diện, khi cùng nhau chiến đấu với Zombie xung quanh, hoài nghi trong lòng Mạc Phỉ dần dần suy yếu.
Có thể là Kim Thuần hay không? Mạc Phỉ thầm nghĩ. Bởi vì cậu và Địch Hạo Tuấn đã lập nên đại công, cậu thuận lý thành chương trở làm thủ lĩnh. Nếu hắn muốn phản bội mọi người, bắt đầu từ số không, ngược lại cũng không quá khó.
Mạc Phỉ liếc ra đằng sau, Diệp Tiểu Vân, người phụ nữ kia. Từ khi chị ta xuất hiện, bên trong sân thể dục liền xuất hiện những vận rủi. Chị ta là người ở bên ngoài đến, liệu có liên hệ gì với Z bí ẩn kia không?
Trong đầu Mạc Phỉ hiện giờ loạn cực kỳ, cậu căn bản không phát hiện có một người không nên xuất hiện vào thời điểm này lại ở dưới lầu.
Khi mọi người đều tập trung hỏa lực vào con biến dị kia, Diệp Tiểu Vân chạy đến gần Mạc Phỉ đang đứng trên sân thượng. Hai chân chị ta run run, hô lớn với Kim Thuần: “Không hay rồi, Hồng tỷ đang chạy xuống dưới lầu.”
Mạc Phỉ còn đang lâm vào suy nghĩ, trên mắt có chút mê man hỏi: “Hồng tỷ? Cô ấy xuống lầu làm gì?”
Diệp Tiểu Vân xoa xoa bụng lớn, sắc mặt trắng bệch: “Tôi với em ấy ẩn nấp trong một căn phòng, tôi vừa đi vệ sinh xong, đã không thấy tăm hơi của em ấy, hình như em ấy đã mang theo một bao đạn.”
“Cô ấy không phải muốn báo thù cho Từ Trung chứ? Nhiều Zombie như vậy, phải báo thù con nào bây giờ? Đây là đi chịu chết!”- Kim Thuần đang cầm kính viễn vọng la lớn.
Mạc Phỉ nhìn xuống phía dưới. Một lúc lâu sau, trong một đám Zombie xuất hiện một thân ảnh buộc tóc đuôi ngựa.
Phần lớn Zombie đều bị ánh lửa bên sân thể dục hấp dẫn tới, vẫn chưa tụ tập nhiều ở nơi của bọn người Mạc Phỉ. Zombie dưới lầu đều là những con thoát ly đàn, số lượng cũng không nhiều.
Hồng tỷ chỉ có một mình, trong tay cầm súng cùng đao, gian nan cất bước trong đám Zombie.
Những con Zombie kia chú ý đến tình huống bên này, liền tụ tập lại chỗ của Hồng tỷ.
“Đoành!”- Địch Hạo Tuấn ở tòa nhà đối diện, xả súng hết sức chăm chú. Tài bắn của anh rất chuẩn xác, lại còn rất nhanh.
Mạc Phỉ suy nghĩ một chút, cầm bộ đàm nói với mấy người bên Địch Hạo Tuấn: “Tất cả ai có súng liền nhắm vào con Zombie biến dị kia, hãy bắn vào đầu của nó. Đường Sĩ Miễn, anh theo tôi xuống lầu cứu người.”
Đường Sĩ Miễn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Phỉ, hắn sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng mỉm cười.
“Phải cẩn thận, áo da này tôi cho anh mượn, có thể tránh được phần nào những móng cào của Zombie.”- Hải Thiên sau khi nghe Mạc Phỉ chỉ huy, liền vỗ vỗ vai của Đường Sĩ Miễn, chuẩn bị đem áo da của mình cởi ra.
Đường Sĩ Miễn xoay người đi xuống lầu, cũng không quay đầu lại mà nói: “Yên tâm, tôi có trời cao che chở mà.”
Mạc Phỉ chọn Đường Sĩ Miễn cũng không phải không có lý do. Trong nhiều người như vậy, cậu cảm thấy Đường Sĩ Miễn là người quái lạ nhất.
Hơn nữa trước khi khai chiến, cậu đã cố tình sắp xếp hắn đứng cùng một tòa nhà với cậu, nhưng không ngờ hắn lại lén lén lút lút đổi chỗ với Diệp Tiểu VÂn.
Mạc Phỉ đi xuống lầu nhìn xung quanh. Hành lang ở cầu thang chất đầy thi thể của Zombie lít nha lít nhít.
Mạc Phỉ dùng ống tay áo che mũi, che đi mùi gay nồng khó chịu kia.
Một lượng lớn thi thể Zombie, máu chảy lênh láng trên sàn, cậu bị trượt tí nữa đã té chổng vó lên người của một Zombie chưa chết.
Zombie há to mồm gầm gừ với Mạc Phỉ, cậu giẫm lên nó, lấy trọng tâm, tiếp tục đi tiếp.
Đi qua một đống đó, cuối cùng Mạc Phỉ cũng ra đến ngoài hiên, Đường Sĩ Miễn đang đấu giết với Zombie.
Hai con Zombie một bên thấy người sống lập tức bỏ mục tiêu Đường Sĩ Miễn, hướng về phía Mạc Phỉ.
Mạc Phỉ dùng đao chém vào đầu của một con Zombie đã mục nát, sau đó lại bị kẹt đao vào đầu của một con khác.
Con Zombie kia là nhân viên phòng cháy, vóc người tương đối to lớn. Nó há mồm muốn cắn Mạc Phỉ, cậu dùng sức đẩy ngã nó, dưới chân lại không vững, ngã trên mặt đất.
Con Zombie kia đánh về phía Mạc Phỉ, tiếng gầm gừ của nó cũng hấp dẫn vài con Zombie xung quanh bu lại.
Mạc Phỉ chống lại sức nặng của thân thể kia, tay trái dùng sức đâm vào hốc mắt của con Zombie đó. Thịt rơi ra, nửa mặt bên bị mất thịt nhưng hàm răng vẫn còn động.
Đột nhiên có một cây đao xuất hiện trước mặt Mạc Phỉ, bổ nửa đầu của con Zombie kia, kéo Mạc Phỉ đứng lên: “Hồng tỷ đang đi về hướng của sân thể dục, bên đó có nhiều Zombie hơn chỗ này, cậu có muốn gọi thêm vài người không?”
Mạc Phỉ sợ hãi không thôi, nhưng cậu lại lắc đầu, nói với Đường Sĩ Miễn: “Chúng ta không có bao nhiêu nhân thủ.”
“Vậy cậu phải cẩn thận một chút, đừng để bị ngã sấp xuống nữa.”- Đường Sĩ Miễn cười cợt, quay đầu đi đến nơi có Zombie nhiều nhất.