Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lại Quang rời đi, Địch Hạo Tuấn rất để ý đến người này.
Mạc Phỉ bất đắc dĩ nói: “Chúng ta chỉ có hai người, để hắn ở bên người vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Thả hắn ra sẽ tốt hơn, làm nhiều công đức biết đâu sau này sẽ hữu dụng?”
“Nói đến nói đi, cậu vẫn là người lương thiện.”- Địch Hạo Tuấn lắc đầu một cái, lại nói: “Đài truyền hình này chắc không còn ai khác, tôi thấy ba lô của người kia, nhìn rất nặng, chắc là thiết bị từ nơi này.”
Mạc Phỉ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chuyến này thu hoạch không lớn, nhưng chí ít chúng ta đã biết được tình hình trong thành phố. Bọn họ tựa hồ là một đoàn đội rất lớn, chúng ta tốt nhất không quan hệ với nhóm người nào cả. Chúng ta nên về sớm để còn nhắc nhở những người khác.”
“Thành phố B sao lại biến thành dạng này? Nơi này không phải là thủ đô sao?”- Địch Hạo Tuấn cảm khái nói.
Mạc Phỉ cũng không ngờ thành phố B sẽ thành như thế này, nhưng từ thông tin mà Lại Quang đã nói, mấy ngày trước còn có một nhóm bộ đội đến để hộ tống những người sống sót đến nơi tị nạn. Những người sống sót chắc cũng biết nơi đó, nếu như có thể thuận lợi tìm đến nơi tị nạn, vậy có thể sẽ gặp nhóm của Thích Tâm lúc trước.
Trên đường trở về, bọn họ không gặp phải người trong đại viện, đường về rất thuận lợi. Sau khi trở lại nơi đóng quân của nhóm bọn họ, lại phát hiện trong đội ngũ của bọn họ xuất hiện vài khuôn mặt xa lạ.
Đường Sĩ Miễn thấy hai người đi tới, hắn đi ra từ đám người mới, ý cười dịu dàng nói: “Xin lỗi đã làm mất xe của tôi, nhưng tôi đã đem nhiều người đến đây.”
Mạc Phỉ đi tới đội ngũ, đảo quanh từng khuôn mặt xa lạ.
Những người này cao to hơn, chắc là người từ nơi khác đến.
Người mới tới nhìn thấy hai người Mạc Phỉ, bọn họ đều dừng lại hành động bắt chuyện, lẳng lặng nhìn, cũng không có người đứng lên.
Kim Thuần nói với Mạc Phỉ: “Đường Sĩ Miễn đã tìm thấy năm người này trong thành phố B, bọn họ nói mình đến từ một đại viện, một lát sau tôi sẽ nói tình huống cụ thể với các cậu.”
Địch Hạo Tuấn không cẩn thận như Mạc Phỉ, anh đi tới trước mặt bọn họ, hào phóng đưa vài điếu thuốc: “Cực khổ rồi, hút điếu thuốc đi.”
Những người kia cũng không dám nhúc nhích, một người trong bọn họ đứng lên, nhận lấy điếu thuốc, đưa lên mũi, ngửi ngửi, hít một hơi thật dài, nói: “Các anh còn có thuốc hút. Nghe nói các anh đánh bại thi triều, đội ngũ các các chỉ có nhiêu đây?”
Mạc Phỉ lén lén kéo Kim Thuần qua một bên: “Hiện tại trong thành phố B có nhiều thành phần phức tạp, tôi trở về là muốn nói về việc này. Sao các anh có thể gấp gáp như vậy, sao có thể lôi người lạ vào!?”
Kim Thuần nói: “Đường Sĩ Miễn dẫn người vào gia nhập cũng là có lòng tốt. Lại nói, nhiều người thì sức mạnh càng lớn, mọi người cùng nhau đoàn kết. Lúc trước nếu tôi không nhận các cậu, vậy chúng ta sẽ sống không nổi, đúng không?”
“…”- Mạc Phỉ muốn nói gì đó, lại bị Kim Thuần vỗ vỗ vai, nói: “Bọn họ cũng đem rất nhiều tin tức bổ ích cho chúng ta.”
Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn nhìn nhau, hai người đi đến khu cắm trại.
Khi đi khỏi thành phố C, đa số sẽ mang theo nhiều xe. Trong xe chất chứa vật phẩm, bọn họ mang xe đỗ thành một vòng tròn, mọi người đều ở trong xe, dựng lều vải ở phía sau.
Kim Thuần nói với Mạc Phỉ: “Quân đội đã đến nơi tị nạn, kiến trúc của những nơi tị nạn đều nằm trong lòng đất. Người bên ngoài rất khó tìm được. Đám người kia, bọn họ biết chỗ tị nạn, Đông Phương Độ nói có thể dẫn chúng ta đến đó xem.”
Mạc Phỉ nhìn Địch Hạo Tuấn, rất nhanh lên tiếng: “Điều này cũng tương tự với tình huống chúng tôi thăm dò được. Nhưng anh có từng nghĩ bọn họ có thể lừa chúng ta hay không? Chúng ta không chỉ có xe và vũ khí, mà còn có phụ nữ. Chúng ta không thể bắt các cô ấy đi mạo hiểm tính mạng.”
“Ngài phóng viên, chúng tôi khác với cậu, chúng tôi chỉ cần sống sót, không quan tâm nhiều câu hỏi như vậy.”- Mạc Phỉ đột nhiên bị một người ngắt lời.
Đường Sĩ Miễn chen vào hai người, hắn đưa một tấm bản đồ cho Kim Thuần: “Đây là địa đồ mà bọn họ đã vẽ ra, có chú thích rất rõ chu vi của đại viện. Nơi của chúng ta cũng rất gần với nơi đó, chúng ta có thể phái ra mấy người đi theo bọn họ, tìm hiểu tình huống một chút. Nếu như thật sự thích hợp, vậy thành phố B này sẽ là điểm dừng chân của chúng ta.”
Địch Hạo Tuấn mắt lạnh nhìn bản đồ, hỏi hắn: “Như vậy, ai sẽ chấp hành nhiệm vụ này? Vạn nhất xảy ra chuyện, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm?”
Đường Sĩ Miễn nhìn Mạc Phỉ, hắn cười nói: “Tôi biết mọi người thấy tôi đang muốn cướp quyền lãnh đạo, nhưng trên thực tế, tôi chỉ muốn tranh thủ nhiều lợi ích cho người của chúng ta. Các cậu cũng đã thấy tình huống ở thành phố C rồi, nếu như bây giờ gặp phải thi triều lần nữa, mà chúng ta lại không có căn cứ để phòng ngự, chắc chắn chúng ta sẽ chết.”
Kim Thuần cau mày, thở dài nói: “Mọi người đều là anh em, đừng nói tới lãnh đạo hay không lãnh đạo. Đường Sĩ Miễn, anh nói chúng ta nên làm gì? “
Địch Hạo Tuấn ôm cánh tay, cau mày nhìn Đường Sĩ Miễn.
Đường Sĩ Miễn xuất hiện ý cười rất khó phát hiện, hắn cúi người nhìn bản đồ: “Bọn họ đã đánh dấu cho chúng ta nơi có thể phòng ngự, một phần hãy rút khỏi nơi này, một phần tinh anh còn lại sẽ tiến vào thăm dò thực hư…Các cậu xem nơi này…”
Xe được xếp trong một bãi đất trống, Mạc Phỉ và Địch Hạo Tuấn đứng cạnh xe. Cậu phiền muộn đi tới đi lui, sau đó với tay lấy điếu thuốc của Địch Hạo Tuấn.
Địch Hạo Tuấn chưa kịp mở miệng, Mạc Phỉ nói: “Suy nghĩ của hắn đều là giả thuyết, quả thực quá nguy hiểm. Chúng ta còn không biết rõ những người mới kia đến từ đâu.”
Địch Hạo Tuấn lúc này mới mở miệng: “Hiện tại cậu nói cái gì cũng không thể, hắn đã nhận được rất nhiều tán đồng từ mấy người bọn họ. Mọi người đã quen cuộc sống sung sướng ở sân thể dục, sống như đầu đường xó chợ như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không tình nguyện, huống chi có thể sẽ xuất hiện thi triều. Không thể không nói, nếu chúng ta có thể vào nơi tị nạn, xác suất sống sót sẽ tăng lên nhiều.”
Mạc Phỉ cau mày: “Điều tôi lo lắng nhất chính là vật tư của chúng ta. Những người kia có thân phận không rõ ràng. Tôi thấy chúng ta nên phân nửa vật tư ra. Anh và tôi chắc chắn sẽ bị yêu cầu gia nhập, anh nói xem còn người nào mà chúng ta có thể tín nhiệm.”
Địch Hạo Tuấn dụi tắt tàn thuốc: “Không biết bắt đầu từ khi nào mà tôi đã thành lao động giá rẻ như vậy.”
Mạc Phỉ cười xán lạn, cậu nói tiếp vào câu ban nãy: “Đáng tiếc rằng mình lại không có người nào có thể tín nhiệm. Kỳ thật tôi vẫn rất tin tưởng hai người Lăng Ba và Đinh Vĩ. Nhưng hiện tại không biết đầu đuôi ra sao, không riêng gì Đinh Vĩ không nói chuyện với tôi, Lăng Ba còn muốn trốn tôi.”
“Một đôi tình lữ như thế, hai người bọn họ đang hưởng thụ thế giới của mình. Thật ước ao a, không biết chừng nào tôi mới được như vậy.”- Địch Hạo Tuấn lộ ra nụ cười nhạt.
Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn lén lút chuồn khỏi khu vực trung tâm, đi tới gần nơi đóng quân. Ở đây toàn là người của bọn họ.
Sau tất cả những chuyện đã phát sinh, Đinh Vĩ cùng Lăng Ba luôn luôn biết điều. Vì không muốn gặp phải phiền phức không đáng có, bọn họ đỗ xe ở nơi xa nhất, đảm nhiệm việc canh gác.
Khi thấy Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn đi tới chỗ mình, sắc mặt Đinh Vĩ hơi sốt sắng. Y liếc mắt nhìn Lăng Ba đã ngủ say, phủ áo khoác lên người cậu, sau đó ra đứng cạnh xe.
Mạc Phỉ liếc mắt nhìn cây cối xung quanh, cậu nói với Đinh Vĩ: “Sao hai người các anh không tới gần tổ đội? Xung quanh nơi này toàn là cây cối, vạn nhất có Zombie sẽ rất khó để phát hiện.”
“Luôn có người canh gác mà.”- Đinh Vĩ đơn giản trả lời một câu, sau đó liếc nhìn Địch Hạo Tuấn, hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Quyết định của bọn người Kim Thuần, anh có nghe không?”- Mạc Phỉ hỏi.
Đinh Vĩ hít một hơi thật sâu, y liếc mắt nhìn Lăng Na đang ngủ say ở bên trong, sau đó đóng cửa xe, kéo Mạc Phỉ đến một nơi xa: “Tôi có thể đi cùng với các cậu, nhưng hãy chăm sóc tốt Lăng Ba, đừng cho em ấy đi mạo hiểm.”
“Không, chúng tôi không dự định bắt anh đi.”- Mạc Phỉ cười cười, sau đó nói với Đinh Vĩ, “Chúng tôi cần người có thể quản lý tốt những vật tư này, việc này cũng rất nguy hiểm, bởi vì thế lực xung quanh có thể đến cướp, mà chúng ta lại không có căn cứ của mình. Trong thành phố B chúng tôi đã thấy một khu kiến trúc nổi tiếng ở đây, các anh cứ dọn đến đấy đi.”
“Vậy thì tốt.”- Đinh Vĩ thở phào nhẹ nhõm, y đặt tay lên vai của Mạc Phỉ: “Người anh em, không phải vì tôi sợ chết, mà là tôi sợ Lăng Ba sẽ cô đơn. Yêu cầu này của các cậu tôi có thể làm được, Lăng Ba và tôi có thể đi đến đó.”
Mạc Phỉ gật đầu: “Không thành vấn đề. Mấy người mới đến chúng tôi cũng chỉ mang đi một nửa. Anh phải cẩn thận canh chừng bọn họ.”
Nửa đêm, khi mọi người ngủ say, là thời điểm phòng ngự yếu nhất.
Mạc Phỉ, Địch Hạo Tuấn, Đường Sĩ Miễn, còn có nhóm người mới, vài người trong sân thể dục tạo thành một đội, tiến về đại viện. Những người còn lại đến khu kiến trúc kia, tiến hành phòng ngự.
Đối với Đường Sĩ Miễn mà nói, đây là lần đầu tiên hắn đạt được thắng lợi, đây là lần đầu hắn dẫn dắt đội, chấp hành nhiệm vụ quan trọng như vậy. Tuy rằng người không nhiều, nhưng hắn vẫn thấy hăng hái.
Đông Phương Độ là người đứng đầu trong đám người mới tới, hắn dẫn đầu đội ngũ, tiến vào khu đại viện.