Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Dã dẫn Hồng Tuyến đi đến quán cơm Tây, trước kia cô cũng từng đến đây một lần. Chỗ đó thường mấy người có tiền mới đến, đối với người trẻ tuổi mới bắt đầu làm việc như Tô Dã thì ăn một bữa tùy tiện cũng tiêu hết tiền cả tháng sau, từ biểu tình ''dữ tợn'' của cậu ta khi nhìn đến menu liền biết.
Hồng Tuyến trên mặt tuy bình lặng không gợn sóng, nhưng trong lòng sớm đã sóng gió mãnh liệt. Cô bình tĩnh cầm menu lên, nói với người phục vụ: ''Món này, món này... ờm.. món này.. còn có.. món này nữa.. lại thêm một phần tráng miệng đi.''
Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Tô Dã, thấy cậu ta biểu tình khóc không ra nước mắt, miệng không tự chủ được cong lên.
Thức ăn chỉ trong chốc lát đã được bưng lên.
Hồng Tuyến đã đói bụng cả ngày trời, hoàn toàn không thèm để ý đến Tô Dã đang gắt gao nhíu mày, cô bắt đầu động đũa.
Tô Dã thật ra không có tâm trạng để ăn, cậu lặng lẽ rút ví tiền từ túi sau ra, thời dịp Hồng Tuyến không để ý ngồi đếm tiền mặt.
Quên đi, ai bảo mình lỗ mãng như thế? Xem ra lần sau cậu không nên xuất hiện, cứ an tĩnh ngồi ngây ngốc phân tích hồ sơ tài liệu các loại là được. Tháng này thực sự phải sống qua ngày bằng mì gói sao? Nếu đã vậy... Tô Dã cất ví tiền, nhìn bàn mỹ thực trước mắt, vẫn cứ ăn đã rồi tính sau!
Nhìn bộ dạng Tô Dã rầu rĩ cúi đầu cắn bò bít-tết, Hồng Tuyến che miệng tránh cười ra tiếng.
Chỉ trong chốc lát, bàn đồ ăn đầy ắp đã bị hai con quỷ đói dọn dẹp sạch sẽ. Hồng Tuyến vẫy tay gọi người phục vụ đến tính tiền. Tô Dã vội vàng uống nốt ngụm nước chanh cuối, ngăn cô lại: ''Chị, đã nói là em mời mà.''
Hồng Tuyến xua tay, cười cười, dù sao cô cũng đã đi làm 3 năm, sao có thể không biết xấu hổ để Tô Dã mời được. Hơn nữa cậu ta bắt cô cũng là theo luật thôi, vốn không có ai sai trong chuyện này. Quan trọng nhất là, nếu để Tô Dã thanh toán tiền, có khả năng tháng sau tiểu tử này thực sự nghèo túng đến nhịn đói mất.
''Không cần, cậu cũng không nợ chị cái gì. Coi như chị đây chiếu cố cưng.'' Hồng Tuyến đưa tiền cho người phục vụ.
Tô Dã mặt đỏ ửng, khuôn mặt cậu ta vốn tuấn tú, kiểu mặt bánh bao, nhìn kỹ hai má còn có điểm phúng phính, khiến Hồng Tuyến không nhịn được muốn bước lên véo hai cái.
''Chị Hồng Tuyến, lưu lại số điện thoại đi.'' Tô Dã lấy di động của mình ra, đưa tới trước mặt Hồng Tuyến, cô nhìn thoáng qua, còn một tiếng nữa là đến giờ hẹn với Lục Minh, cô không dám dây dưa thêm, nhận lấy di động, ấn xuống một dãy số, đứng dậy cầm đồ của mình rời đi.
''Chị Hồng Tuyến, tháng sau em mời chị ăn cơm! Em mời!'' Tô Dã hướng Hồng tuyến vẫy vẫy tay, cười ngơ ngác.
Mời cái rắm á! Còn có tháng sau? Chị đây vĩnh viễn không muốn gặp lại cưng.
Hồng Tuyến ra cửa, chặn xe taxi, nghênh ngang rời đi.
Quán bar Hề Chúa trong miệng cô thực chất là một quán bar không lớn lắm gần nhà. Thuở còn đi học cô hay giấu ba mẹ lẻn đi tới đây. Sau này, không ai quản cô nữa, cô trở thành khách quen của quán. Ngay cả ông chủ Diệp Lương của quán khi kết hôn còn phát thiệp mời cô.
Thời điểm Hồng Tuyến đến quán bar, Lục Minh đã ở đó chờ cô. Quán bar đông đúc, không ai chú ý tới cô. Hồng Tuyến theo thường lệ đến quầy mua một ly nước chanh rồi ngồi xuống góc sofa.
''Số điện thoại đã lấy được rồi?'' Cô một bên cắn ống hút một bên giương mắt nhìn Lục Minh.
Lục Minh ngồi xuống bên cạnh cô, chậm rãi mở miệng, đọc ra một dãy số.
Hồng Tuyến lấy sổ ghi chú ra, ghi lại.
Sau đó lấy ra từ trong túi một điện thoại di động đời cũ. Đây là di động từ khi cô còn đi học, ba cô sợ cô bị bắt cóc, bỏ ra 200 đồng bạc mua một cái từ chợ đồ cũ. Trước khi đến đây, Hồng Tuyến đã mua một sim nặc danh, gắn vào máy điện thoại, bấm gọi cho dãy số trên sổ.
Điện thoại kêu tút tút vài tiếng, đầu kia truyền đến một giọng nam nặng nề: ''Ai đó?''
Hồng Tuyến đột nhiên có chút khẩn trương, nắm chặt di động, mở miệng: ''Xin chào, tôi là Lục Minh...''
''Ngại quá, không quen, nhầm số rồi.'' Đầu kia quả là nam nhân lạnh lùng, nói một câu liền cúp máy.
Hồng Tuyến chết lặng, cô còn chưa nói gì mà. Bất đắc dĩ khép di động cất lại trong túi, vẻ mặt cô uể oải hướng Lục Minh nói: ''Anh xem, người này rõ ràng cũng không phản ứng với tôi. Chuyện này tôi hết cách rồi. Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa. Anh đi tìm người giới thiệu kia, xem thử anh ta có thể giới thiệu anh cho người khác không. Anh đó, cũng đừng theo tôi về nhà, chuyện nên làm tôi đã làm rồi, cũng không tịch thu gì của anh hết, chúng ta hảo tụ hảo tán đi.''
Cô nói xong, đem ly nước chanh uống cạn, cũng không để ý tới biểu tình mất mát của Lục Minh, đứng dậy rời đi.
Tốt lắm, Mục Hồng Tuyến, bắt đầu từ ngày mai, tất thảy đều khôi phục về bình thường.
Trở về nhà, Hồng Tuyến nằm dài trên sofa, vừa định xem tivi, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Không phải ma.
Hồng Tuyến tay ôm gấu Winnie, nhanh chóng hiện lên ý niệm này. Bởi vì ma thì không nhấn được chuông cửa.
Không lẽ vô duyên vô cớ tổng biên tập lại đến tìm cô?
Cô vừa nghĩ dù thế nào thì cũng nên cùng tổng biên tập giải thích một chút, vừa mang dép lê chạy ra mở cửa.
Mở hé cửa, Hồng Tuyến chớp mắt liền thấy Lục Minh, bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông cao to âm trầm...
''Maaaaaa a!!!!!'' Hồng Tuyến thất thanh hét lên, theo bản năng duỗi tay đóng sầm cửa lại.
''A!''
Thân thể Lục Minh nửa trong nửa ngoài cánh cửa, không hiểu sao trông rất buồn cười. Nhưng mà người đàn ông kia bị Hồng Tuyến chắn ngoài cửa, còn kêu một tiếng thê thảm...
Chẳng lẽ... anh ta là người ư?
Hồng Tuyến luống cuống tay chân đứng dậy, cẩn thận mở hé cửa, chỉ thấy người kia đang cau mày, xoa xoa mũi, vẻ mặt đầy thống khổ.
''Anh là ai?'' Cô cảnh giác hỏi.
''Người này chính là người giới thiệu của tôi đó, anh ta bảo tôi tới tìm cô.'' Lục Minh đi ra sau lưng cô, sợ hãi nói.
''Hồng Tuyến, xảy ra chuyện gì?'' Đúng lúc này nhà hàng xóm mở cửa ra, thấy một nam nhân xa lạ đứng trước cửa nhà cô, cũng liền cảnh giác: ''Có muốn báo cảnh sát không?''
Hồng Tuyến xấu hổ cười hai tiếng: ''Dì Lưu, không cần đâu. Đây là... bạn của cháu.'' Cô nói, một tay đẩy người kia vào nhà.
''Bạn à...'' Ánh mắt dì Lưu lóe lên một tia ''hiểu rồi'', cái này khiến Mục Hồng Tuyến hơi sợ hãi không giải thích được. Cô ước chừng 3 phút nữa dì Lưu sẽ gọi điện cho ba mẹ cô.
''Dì Lưu, vậy cháu vào nhà nhé. Nhớ kỹ dì ơi, chỉ là bạn bè thôi, bạn bè bình thường.'' Cô nói xong cũng không để ý đến ánh mắt bát quái hóng chuyện của dì Lưu nữa, trực tiếp đóng cửa lại.
Hồng Tuyến đen mặt, vẫy tay kêu Lục Minh tới bên cạnh, nghiến răng bên tai anh ta: ''Không phải tôi nói anh đừng tới nữa hả?''
Bộ dạng Lục Minh vô cùng ủy khuất: ''Tôi cũng không định tìm cô, tôi tìm anh ta, hi vọng có thể giới thiệu cho tôi người khác, nhưng anh ta bảo muốn gặp cô.''
Hồng Tuyến oán hận nghiến răng: ''Nghe này, tôi đách quan tâm anh ta là ai, các người đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới đời sống sinh hoạt của tôi, cho nên, anh lập tức mang anh ta cút giùm đi, ngày mai tôi còn phải đi làm đó!''
''Tôi giúp cô từ chức rồi.'' Người kia bỗng nhiên lên tiếng.
Hồng Tuyến mở to mắt nhìn sang, anh ta đang nhìn nhìn ghế sofa- quần áo vứt lộn xộn, còn có cả mấy gói snack- vẻ mặt ghét bỏ, sau đó anh tìm một góc gọn gàng khác, trải áo khoác màu đen của mình ra ngồi xuống.
''Anh thay tôi từ chức rồi?!'' Cô vọt tới trước mặt người kia, kìm nén suy nghĩ muốn đánh người.
Người đối diện ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cô, cười như không cười, sau đó cầm remote mở tivi, một bên xem đài truyền hình một bên nhàn nhạt mở miệng: ''Công ty của cô hôm nay không gọi tới hả?''
Hồng Tuyến ngẩn người, cấp trên của cô quả thật không chút phản ứng gì với hành vi trốn làm của cô ngày hôm nay, nhưng mà... Làm sao anh bắt tôi mơ hồ tin rằng mình đã từ chức trong khi bản thân tôi còn không biết điều đó?
''Công ty của cô cũng thật dễ nói chuyện. Tôi nói thân thể cô không khỏe muốn từ chức bọn họ liền chấp thuận. Tôi thấy, bọn họ có vẻ muốn vứt củ khoai lang phỏng tay là cô đi từ lâu rồi.'' Người đàn ông kia nói, còn làm bộ dạng tiếc hận lắc đầu.
Tôi vứt anh thì có con quỷ chết bầm này!
Hồng Tuyến cầm điện thoại lên, bấm số của chủ biên tòa soạn.
''Chủ biên, tôi...''
''Hồng Tuyến, chẳng phải cô từ chức rồi hay sao? Aida, cái cô này, đột ngột như vậy, cũng thật là...''
''Chủ biên, tôi...''
''Nếu đã vậy nhớ dưỡng tốt thân thể, bên này tôi còn chút chuyện phải xử lý, cúp máy nha.''
Hồng Tuyến xám mặt nghe tiếng tút tút từ đầu kia, trở lại phòng khách.
Hiện tại sao lại thế này? Cô thất nghiệp rồi ư?
Người kia ngồi trên sofa biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa, di chuyển cặp mắt đào hoa tới: ''Tôi nói rồi, cô còn không tin.''
Hồng Tuyến tức muốn phát hỏa, bị ma quỷ đeo bám thì không nói, hiện tại bát cơm của cô cũng bị đạp đổ, chẳng lẽ tương lai cô chỉ có thể chuyên trách thay ma quỷ tra án thôi hay sao?!
''Anh là ai?'' Cô tức giận đùng đùng đoạt lấy điều khiển từ tay anh ta, bộp một tiếng tắt tivi.
Anh đứng dậy, sửa sang lại quần áo, ánh mắt nhìn Lục Minh đang đi đi lại lại, nói: ''Tôi tên Thẩm Nhược, là người trung gian của những người đã khuất.''
Hồng Tuyến biểu tình đông cứng nhìn anh, thật lâu sau chỉ vỏn vẹn hỏi: ''Tại sao lại là tôi?''
Thẩm Nhược chớp chớp đôi mắt hoa mị, trả lời: ''Trên đời có rất nhiều sự tình cần chú ý đến kết quả hơn là cố tìm ra đáp án. Giống như ngày đó tại sao người bị chậu hoa đập trúng đầu là cô mà không phải người phía sau?''
Có thể là do tôi quá xui xẻo đi.
Hồng Tuyến chửi thầm trong lòng.
Thẩm Nhược đi đến bên cạnh cô, thì thầm vào tai: ''Mấy chuyện như vậy, sau này cô sẽ có câu trả lời, hiện tại cô chỉ cần ngoan ngoãn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của những người đã khuất mà thôi.''
Anh nói xong, mỉm cười thật sâu với cô, sau đó đi đến trước cửa, mở ra rời đi.