Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vốn là muốn cùng chủ nhiệm nói về sự ảnh hưởng nghiêm trọng của Trương Vệ Quốc đến việc hắn làm việc và nghỉ ngơi, hi vọng đổi lại ký túc xá, kết quả Trương Vệ Quốc đi tố cáo trước, nói hắn mỗi ngày suốt đêm chơi game đem âm thanh mở rất lớn, quấy rầy y nghĩ ngơi, ảnh hưởng công việc y. [凸 ngươi!!]
Trương Vệ Quốc làm bên bộ mở rộng thị trường, mỗi ngày đều vắt hết óc. Kim Hạ nói y mở nhạc ầm ĩ đến hắn, Trương Vệ Quốc nói mình chỉ để nhạc nhẹ, dùng để thả lỏng kích thích linh cảm, ở trong phòng chỉ có thể nghe được một chút tiếng vang.
Chủ nhiệm bắt đầu giáo dục Kim Hạ phải cùng đồng nghiệp hài hòa chung đụng, mọi việc phải thông cảm lẫn nhau, bao dung lẫn nhau.
Kim Hạ kiên trì phải thay đổi ký túc xá, chủ nhiệm nói tạm thời không có ký túc xá, hắn tự xử.
Kim Hạ nhìn lịch, cách cá tháng còn nửa tháng, hắn còn vài câu của Không Kiếp đệ nhất kỳ là có thể hoàn thành nộp.
Hôm đó, hắn nhã nhặn theo sát Trương Vệ Quốc thương lượng chuyện âm nhạc, nói buổi tối tắt nhạc, hắn thực sự có việc. Trương Vệ Quốc hỏi hắn rốt cuộc làm gì, Kim Hạ nói với y mình làm võng phối, nói xong Trương Vệ Quốc dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường: “Cậu bao nhiêu tuổi lại chơi trò ngây thơ như vậy.”
“…”
Bị nói trẻ con, không thể nào dễ chịu mà phối âm.
Kim Hạ tốn cả đêm hoàn thành Không Kiếp đệ nhất kỳ, phối xong Trương Vệ Quốc nói với hắn: “Cậu phối âm tôi nghe không được.”
“Nha.”
“Cậu sau này chờ tôi ngủ hãy chơi, tôi ngủ so với cậu sớm hơn.”
Kim Hạ nói: “Thời gian rảnh tôi đều ở game, không muốn phối âm.”
“Tật bệnh thật nhiều.”
Trương Vệ Quốc buổi tối điểm 11 giờ liền ngủ, lúc này là lúc Kim Hạ xóat Tháp vinh quang, nghe nói buổi tối từ 10h tới rạng sáng 2 giờ, tỉ lệ rơi vật phẩm so với thời gian khác cao 5%, cho nên Kim Hạ cố định tại thời điểm này xoát tháp, xoát hết sẽ ngủ.
Trước mười giờ, Kim Hạ đại đa số thời gian là đi PK, sau đó dành chút thời gian cùng Thiên Nguyên Sát Na luyện tập phối âm.
Hắn cùng Trương Vệ Quốc quan hệ hòa hoãn một chút, Kim Hạ hy sinh thời gian luyện tập phối âm, Thiên Nguyên Sát Na cũng không có ý kiến, chỉ là làm người hâm mộ khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Loạn Thế Lưu Tinh thường xuyên tìm hắn tới YY hát karaoke, Kim Hạ thỉnh thoảng đi hát vài khúc, Trương Vệ Quốc sẽ tới gõ cửa, dần dần hắn cũng chỉ hát ca khúc trữ tình.
Cho nên các fans đều biết hắn có một người bạn cùng phòng đáng ghét.
Cuối tháng ba, Kim Lăng đến thành phố N làm tiệc sinh nhật cho đại thần, nàng ở tạm trong nhà Thạch Quả của Đoàn ăn vặt, chỉ có Thạch Quả là người thành phố N, những người khác toàn là thiên nam hải bắc, hàng năm cũng sẽ tới tụ một lần, lần này thừa dịp sinh nhật đại thần đều đến hết.
Kim Lăng hỏi hắn có tới hay không, Kim Hạ nói không đi.
Kim Lăng giận vỗ bàn: “Các người có phải là bằng hữu hay không a!”
“Phải.”
“Vậy thì em nhăn nhó cái gì a.”
“Chị, em rất bận rộn, không rảnh.”
“Hy sinh một đêm sẽ không chết.”
“Chị không hiểu.”
“Chị cần hiểu cái gì? Lưu Tinh Hiên Phi đều tới, năm người các người ở trên mạng tốt như vậy. Em nếu không ở thành phố N coi như xong, nhưng em ở thành phố N công tác, không đến không được.”
“Em đã cùng Thiên Nguyên nói rồi, không đi.”
“Chị bất kể, em không thể không đi!”
Kim Hạ cau mày, Kim Lăng không thể làm gì khác hơn là đánh ra đòn sát thủ: “Đệ, chị sợ nhìn thấy bổn tôn đại thần trái tim thầm ngứa, sau này sợ rằng em sẽ gọi y là anh rể.” [=)))))))))]
“…”
“Được rồi, chị thành thật khai báo, Hoa Gian cũng đi.”
Kim Hạ nheo mắt, {điểm nộ khí} dâng trào. Hoa Gian, thẳng nam CV, tiểu công bộ kịch đầu tiên của Kim Lăng, Đoàn ăn vặt năm họp mặt thứ nhất cũng có tham gia, biểu lộ với Kim Lăng muốn hẹn hò. Kim Lăng không đáp ứng, tiện nhân kia liền trở mặt bỏ kịch, cuối cùng kịch phải đổi lại tiểu công khác. Một năm sau, Hoa Gian bị lộ ra tin cùng fan mướn phòng 419, Kim Lăng nói với Kim Hạ, người này không đứng đắn, lần đó đi ra ngoài đối nàng động tay đông chân, ghê tởm chết nàng.
“Hắn sao lại đi?”
“Hắn cũng là người thành phố N, nghe nói đại thần ở thành phố N tổ chức sinh nhật thì tới tham gia, hắn ta trực tiếp nói với đại thần, đại thần không có từ chối.”
“Bảo Thiên Nguyên cự tuyệt tiện nhân kia.”
“Có thể sao? Đại thần không biết mặt trái của tên kia.”
“Em đi.”
Hắn không yên lòng giao Kim Lăng cho người khác trông chừng, lần tụ hội đó hắn không đánh Hoa Gian một quyền là cái đau của hắn, lần này thấy Hoa Gian, lần này dám khinh bạc Kim Lăng nữa, hắn tuyệt đối cùng tên tiện nhân đó liều mạng! [có ng` em trai như e Hạ cũng tuyệt đó chứ ^o^]
Tháng tư một ngày, ngày Cá tháng Tư, công ty được nghỉ.
Cả đêm hôm trước, Thiên Nguyên Sát Na ở YY mở ca hội, cùng võng phối ăn mừng hình thức một phen. Đến nửa đêm ca hội tan cuộc, lại vào trong game, Kim Hạ tặng cho y một cái Phi Hồng chi diễm Đại kiếm, có thể nói kiệt tác của hắn. Loạn Thế Lưu Tinh tặng y 99 đóa hoa hồng, nói thương y một đời một thế. Phong Tranh tặng cho y một bộ thời trang, nói rằng đem cả một tháng tiền tiêu vặt cống hiến cho anh. Hiên Phi tặng y một {sách dạy kỹ năng}, nói đây là nhân phẩm lớn nhất trong game của hắn.
Năm người ở trong game đi đến từng chỗ một, chụp ảnh chung, chụp hình, quay phim, ghi chép lại mỗi khoảnh khắc trong game của bọn họ.
【 Đội ngũ 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: các người quá buồn nôn.
【 Đội ngũ 】 Thiên Lam Lam: Lưu Tinh, cậu đừng đem chân đặt lên đùi tôi!
【 Đội ngũ 】 Lưu Tinh Phi Vũ: hì hì, Hiên Phi lớn lên thật đáng yêu a.
【 Đội ngũ 】 Thiên Nguyên Điện Hạ: chịu không được các người a, nhìn thấy ghét.
Loạn Thế Lưu Tinh và Hiên Phi ngày hôm qua đã đến thành phố N, hiện đang ở trong nhà Thiên Nguyên Sát Na, hai người không có mang máy tính theo nhưng trong nhà Thiên Nguyên Sát Na có ba máy bàn, bốn máy xách tay, hữu tình cống hiến sân khấu cho hai người. Kim Hạ phát hiện thanh âm Hiên Phi so với lúc trước rõ ràng hơn, Loạn Thế Lưu Tinh thanh âm cũng dễ nghe hơn rất nhiều. [a giàu khiếp ⊙﹏⊙ ở 1 mình mà lắm máy thế ]
Mạch ở nhà Thiên Nguyên Sát Na so với hai người tốt hơn.
Kim Hạ không có nói cho bọn họ hắn đến sinh nhật đại thần, hắn tính len lén đi, khiêm tốn đi, không bị phát hiện liền đục nước béo cò đi qua mặt, còn nếu bị phát hiện thì xem như cho bọn họ một kinh hỉ.
Hôm thứ hai, quán bar Teddy, một quán bar không lớn lắm hôm nay lại bị dân tình võng phối đặt bao hết, chỉ có lại có mấy bàn khách. Kim Hạ đi muộn, lúc hắn đến Đoàn ăn vặt các cô nương đã ở chung một chỗ, một mình hắn tìm chỗ hẻo lánh, khiêm tốn ngồi, tầm mắt ngó chừng Kim Lăng, lúc tên tiện nhân Hoa Gian dựa vào nàng gần một chút, hắn sẽ xông lên đập.
Đại thần ở chỗ nào?
Hắn tò mò nhìn chung quanh, hiện trường đại đa số là con gái, nên ai là con trai thì rất nổi bật, hắn quét một vòng, cảm thấy không có một ai giống đại thần. Cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một bóng lưng mà một nhóm các cô nương vây quanh, một nhóm cô nương vây xung quanh một cái bàn, ầm ầm như muốn đem nóc nhà quán bar ném đi.
Đại thần bị các nàng bao quanh.
Kim Hạ xác định.
Mỗi cô nương trên tay đều mang theo quà, thay phiên tặng cho đại thần, một người tặng xong không nỡ đi, người tiếp theo liền chen lên.
Kim Hạ đột nhiên nghĩ đến truyện manga, giữa một đống người, diễn viên chính bất đắc dĩ từ dưới chân đám người bò ra.
Truyện và thực tế khác nhau, đại thần không có từ trong đám người bò ra, một nhóm người giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, có hai người con trai vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy đi ra ngoài.
Hai người nam nhân này, một người tương đối cao, một người tương đối gầy, một người tiểu suất ca, một người tướng mạo bình thường nhưng có khí chất. Kim Hạ ở trên mạng không có thấy hình của Loạn Thế Lưu Tinh và Hiên Phi, nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy liền xác định, hai người này chính là Loạn Thế Lưu Tinh và Hiên Phi.
Đẹp trai chính là Loạn Thế Lưu Tinh, khí chất chính là Hiên Phi.
Nhìn thấy hảo hữu trên mạng, Kim Hạ thoáng cái quên đi cái gì khiêm tốn, cái gì mà phải len lén, hắn chỉ muốn cùng hai người nhận mặt.
“Lưu Tinh, Hiên Phi!”
Hắn hướng bọn họ hô. Loạn Thế Lưu Tinh và Hiên Phi theo tiếng gọi nhìn lại, rất sửng sốt.
“Thiểm Thiểm? ” Loạn Thế Lưu Tinh không xác định hỏi.
“Ừ.”
Hiên Phi miệng há thật to, vẻ mặt không thể tin được: “Cậu tới từ đâu?”
“Vui không?”
“Cả kinh đến nỗi miệng lão tử không khép lại được! ” Hiên Phi vừa mở miệng, khí chất toàn bộ mất, y tru lên nhào lên, “Ngao ngao ngao, Thiểm Thiểm, cậu đã đến rồi, ha ha, lão tử thắng!” [=))))]
“Thắng?”
Loạn Thế Lưu Tinh bất đắc dĩ cười nói: “Tôi và Hiên Phi đánh cược cậu tới hay không, tôi cá là không, Hiên Phi cược là có.”
Kim Hạ vẻ mặt giãn ra, khóe môi cong lên xem như cười: “Vẫn là Hiên Phi hiểu tôi.”
Hiên Phi dương dương đắc ý: “Dĩ nhiên!”
Loạn Thế Lưu Tinh khinh miệt xuy nói: “Hai tiểu thụ! Thiểm Thiểm, không qua chào hỏi với đại thần sao?”
“Chờ y rảnh rỗi đã.”
“Chị cậu thật xinh đẹp a. ” Loạn Thế Lưu Tinh nhìn Kim Lăng, “Đệ nhất mỹ nữ trong võng phối quả nhiên danh bất hư truyền a!”
Hiên Phi khinh thường bĩu môi: “Nàng trang điểm.”
Kim Hạ nói: “Chị tôi đúng là rất đẹp a, xinh đẹp động lòng người, một chút cũng không khoa trương.”
Kim gia nhất trí cho rằng Kim Lăng là của quý nhà bọn họ, con gái nuôi được xinh đẹp như vậy mẹ hắn cả ngày thay con gái mơ mộng là cô bé lọ lem gặp gỡ vương tử.
Loạn Thế Lưu Tinh gật đầu: “Thiểm Thiểm, tôi theo đuổi chị cậu được không?”
“Chị tôi đối với cậu không có hứng thú.”
“Bổn mạng của nàng là ai? Đại thần?”
“Trước kia tôi nghĩ vậy, sau tôi lại phát hiện nàng thích Phong Tranh.”
“… ” Loạn Thế Lưu Tinh thiếu chút nữa rơi lệ.
Kim Lăng ở trước mặt Thiên Nguyên Sát Na vẫn còn có thể giữ vững lý trí, ở trước mặt Phong Tranh lý trí trực tiếp bay đi, chẳng khác gì mê trai.
Hiên Phi ha hả cười nói: “Con gái thích tiểu thụ hơn không thể lý giải được, tựa như… ách, mẹ ruột ái mộ con mình.”
“… ” Kim Hạ im lặng, nhưng cẩn thận nghĩ Kim Lăng đối với Phong Tranh quả thật là thích kiểu như vậy, mỗi lần nhắc tới Phong Tranh hẳn là “Y rất manh a thật đáng yêu a muốn ôm một cái quá nga! “.
Kim Lăng nói, em trai lý tưởng trong nàng thì phải như Phong Tranh vậy, Kim Hạ trở thành như vầy, nhất định là trong quá trình trưởng thành bị hỏng chỗ nào mất rồi.
“Đệ.” Kim lăng thấy Kim Hạ, cao hứng hô to, “Em rốt cuộc đã tới!”
Kim Hạ nhíu mày, âm lượng này, hơi lớn.
Kim Lăng gọi một tiếng, làm cho lực chú ý của mọi người chuyển tới trên người Kim Hạ. Bị mấy trăm ánh mắt vây xem nhìn chăm chú, Kim Hạ mặt không đổi sắc. Hắn chú ý tới đống thịt người kia tất cả đều lật đật chạy lại đây, mọi người há hốc mồm nhìn hắn.
Kim Hạ thành công hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Em trai Tiên Bối?
Mỹ nhân a!
Không biết có chơi phối âm hay không.
Trong đầu mọi người bắt đầu lọc ra các loại thanh âm, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai nhất trí với ai.
Kim Hạ trầm mặc xoay người, ném cho đám người một bóng lưng lãnh khốc.
“Thiểm Thiểm.”
Bỗng nhiên yên tĩnh quỷ dị, âm nhạc nhẹ nhàng mà du dương trong quán bar, đại thần hoa lệ lại thêm rượu càng làm cho tiếng nói khiến người ta say mê, đột ngột vang lên, hắn nghe được bỗng chốc trên đất hoảng sợ.
Thiểm Thiểm?
Kim Thiểm Thiểm?
Hắn là em trai Tiên Bối?
A Đam ở trên cao, Kim Thiểm Thiểm quả nhiên là mỹ nhân! Tôi viên mãn!
…
Kim Hạ xoay người lần nữa, lạnh lùng nhìn Thiên Nguyên đại thần trong đám nữ nhân, bị một đống muội tử vây quanh, nội tâm y nhất định rất thích thú.
Kim Hạ nghĩ thầm. Chốc lát, hắn phun ra mấy chữ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Thanh âm này, Kim Thiểm Thiểm không hề nhầm.