Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
16
Trong đồn cảnh sát, đối mặt với địa chỉ IP được tra ra.
Chu Kha chỉ có thể thừa nhận bản thân đã đăng bài viết đó.
“Cháu yêu cầu cô ta phải công khai xin lỗi và còn thừa nhận hành vi vu khống của mình.”
Tôi nói với cảnh sát: “Nếu không...cháu sẽ ra tòa làm thủ tục.”
Chu Kha có lẽ không ngờ rằng sự việc sẽ ồn ào đến cảnh sát.
Khóc sướt mướt cầu xin tôi.
“An An, chúng ta là chị em mà, chị chỉ nhất thời hồ đồ, em tha thứ cho chị đi.”
Tôi thờ ơ nói: “Những lời này nên để trong bài đăng công khai xin lỗi đi!”
Biểu cảm cô ta thay đổi.
“Lâm Dĩ An, mày thấy mày rất ghê gớm ư?”
“Tao không phục, từ nhỏ tới lớn, mày ở đâu cũng không giỏi bằng tao, điểm của mày cũng chỉ nhỉnh hơn tao có chút thôi.”
“Sao mày xứng với Giang Nghiễn được? Mày biết anh ấy là ai không?!”
Cô ta hung ác chửi mắng, câu cuối cùng như là thét lên.
Mấy cảnh sát ở bên cạnh bị chọc cười.
“Ai cũng có hai mắt một miệng, nói cứ như là động vật quý hiếm không bằng.”
“Giang Nghiễn là ai?”
Giang Nghiễn đột nhiên mở miệng: “Chỉ là người bình thường thôi.”
“Cô nghĩ em ấy thua kém cô về mọi mặt, tôi lại cảm thấy cái gì em ấy cũng hơn cô.”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút khẽ mỉm cười.
“Thật ra trong lòng cô biết rõ điều này, nên mới thừa dịp tôi uống say, lấy điện thoại của tôi gửi tin nhắn cho em ấy?!”
“Bạn Chu Kha, tôi với cô không thân quen.”
“Lần duy nhất gặp nhau là năm ngoái sau kỳ thi đại học, cô hỏi tôi có nên học lại không. Theo phép lịch sự tôi chỉ đưa ra lời khuyên phù hợp.”. W𝐞b đọc nhanh 𝒕ại ( 𝒕гù 𝐦𝒕гu𝓎ện﹒𝚅N )
“Lâm Dĩ An không giống với cô.”
“Tôi thích em ấy rất lâu rồi.”