Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến ngày xuống núi, Ngụy Vô Tiện ôm theo Ôn Uyển, lấy danh nghĩa là đi mua vật tư để đi chơi ở thị trấn dưới chân Loạn Táng Cương.
Không nghĩ là vì vậy mà gặp được Hàm Quang Quân đang đi săn đêm đi ngang qua.
Ngụy Vô Tiện đã lâu không nghe tin tức bên ngoài, lại thấy Lam Vong Cơ đối với chính mình tựa hồ như không có ý chán ghét, liền mặt dày mà ầm ĩ lôi kéo Lam Vong Cơ vào tửu lầu, nói là muốn mời hắn ăn.
Hắn cùng với Lam Vong Cơ cười cười nói nói một phen, lại từ trong miệng Lam Vong Cơ mà biết được tin Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên kết thành vợ chồng, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, vạn lời trong miệng không nói ra được.
Ngụy Vô Tiện đem chén rượu ấn thật mạnh ở trên bàn, miễng cưỡng cười cười đáp lời Lam Vong Cơ, phù chú trong lòng ngực bỗng dưng rung lên - kỳ trận bảo vệ Loạn Táng Cương bị phá.
May là có Hàm Quang Quân ở bên cạnh, ngự kiếm đem Ngụy Vô Tiện quay trở lại Loạn Táng Cương, kịp thời ngăn cản Ôn Ninh đang phát rồ.
Hai người hợp lực một trận, thành công khôi phục thần trí Ôn Ninh.
Cũng là lúc Lam Vong Cơ nên rời đi.
Ngụy Vô Tiện kẹp Ôn Uyển vào một bên nách, lúc này bé con còn đang muốn rượt theo ca ca có tiền, một đường đưa Lam Vong Cơ xuống chân Loạn Táng Cương.
[Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi vừa rồi hỏi ta, chẳng lẽ vẫn như vậy sao? Kỳ thật ta cũng muốn hỏi ngươi.
Nếu không như vậy, ta còn có thể như thế nào?"
Hắn nói: "Bỏ quỷ đạo sao? Vậy những người trên núi kia như thế nào?
"Từ bỏ bọn họ sao? Ta làm không được.
Ta tin nếu là ngươi, ngươi cũng không làm được."
Hắn nói: "Nếu người có thể cho ta một con đường dương đạo thật tốt.
Một con đường mà không cần tu quỷ đạo vẫn có thể bảo vệ người mà ta muốn bảo vệ."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, không trả lời, nhưng bọn họ trong lòng mỗi người đều đã có đáp án.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Khó Ưa Và Nàng Ngốc |||||
Không có con đường nào như vậy.
Không có.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi nói: "Cảm ơn ngươi hôm này đã tiếp ta, cũng cảm ơn ngươi hôm nay nói cho ta tin tức sư tỷ thành thân.
Bất quá, thị phi ở mình, khen chê ở người, được mất bất luận.
Nên làm như thế nào, ta chính mình trong lòng hiểu rõ.
Ta cũng tin tưởng chính mình có thể khống chế được."
Như là sớm đã đoán trước được thái độ của hắn, Lam Vong Cơ hơi hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại.]
Ngụy Vô Tiện nhìn gương mặt nghiêng nghiêng như ngọc không tì vết của Lam Vong Cơ, không nói một tiếng mà thở dài, chung quy cũng không là bạn chung đường.
Nhưng vào lúc này, bên tai Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có một âm thanh kỳ lạ vang lên: "Tích, kiểm tra mã kích hoạt "Thị phi ở mình, khen chê ở người"...!Tích, khởi động khế ước trói buộc với ký chủ "Khen chê ở người" Ngụy Vô Tiện...!Tích, khởi động chức năng xuyên qua thời không...!Tích, ba - hai - một! Mục tiêu: Hoa Hạ Quốc - Hành Tinh Xanh!"
"Tiện ca ca?!!" Ôn Uyển ngã một tiếng đánh thịch trên mặt đất.
Hắn cả kinh đến mức buông lỏng cây kiếm gỗ với mấy con bướm làm băng tre trên tay, ngơ ngác bò dậy rồi nhìn xung quanh.
"Ngụy Anh?!!" Lam Vong Cơ nghe tiếng kêu mang đầy sợ hãi của Ôn uyển, trong lòng nhảy dựng lên một cái thật mạnh, dự cảm bất thường nảy lên trong lòng.
Trong một tức khắc hắn vừa quay mặt, thiếu niên gầy gò, miệng hay nở một nụ cười nhưng chân mày có mấy phần chua xót đó đã phút chốc biến mất.
"Ngụy Anh?!!".