Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lôi kéo Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện đặt thức ăn mang từ dưới chân núi đặt lên trên bàn: "Thức ăn nhà các ngươi thật sự là quá khó ăn, cố tình mang về cho ngươi, nếm thử xem đi, đều là món ta thích ăn."
Lam Vong Cơ quét mắt nhìn một bàn thức ăn đỏ rực, cũng không nói gì, ngồi ngay ngắn, cầm đũa lên nhai kỹ nuốt chậm bắt đầu ăn. Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh y, một tay chống hàm, dùng ánh mắt mong đợi nhìn y, liên tục hỏi y có ngon không, trong mắt giống như có những vì sao lóe lên. Đợi thức ăn trong miệng đều nuốt xuống, Lam Vong Cơ mới đáp: "Ừm."
Trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng mãn nguyện, Ngụy Vô Tiện lại giúp y gắp một đũa gà cay bỏ vào trong chén: "Tuy rằng độ cay làm không bằng Vân Mộng bên kia, nhưng hương vị cũng xem như là chính tông, ngươi cũng nếm thử."
Lam Vong Cơ gật đầu về phía hắn, mặt không đổi sắc ăn sạch sẽ thức ăn Ngụy Vô Tiện gắp cho y. Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nhìn Lam Vong Cơ, tuy rằng người Lam gia ăn cơm từ trước đến nay nho nhã lịch sự, khác hẳn với cách ăn cơm ngấu nghiến của hắn, nhưng hắn cũng không cảm thấy Lam Vong Cơ ăn chậm, ngược lại trong lòng tràn đầy vui sướng thưởng thức dáng vẻ ăn cơm của y, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ càng nhìn càng đẹp, làm chuyện gì cũng đẹp, nhìn thế nào cũng không chán, càng nhìn càng thích.
Ánh mắt không chớp nhìn Lam Vong Cơ, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, Ngụy Vô Tiện theo bản năng hỏi: "Lam Trạm, ngươi rất nóng sao? Tại sao cảm thấy trên trán của ngươi hình như đổ mồ hôi vậy."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nuốt miếng thức ăn cuối cùng, buông bát đũa xuống, nói: "Rất ngon."
Thứ mình thích được công nhận tất nhiên là vui mừng, nhất là có được sự khẳng định của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng lười nói nhiều những lời khác, trực tiếp hôn lên miệng Lam Vong Cơ một chút, còn nhấm nháp được một chút vị cay sót lại.
Sau khi dùng xong bữa, Lam Vong Cơ theo thói quen ngồi trước bàn đọc sách luyện chữ, Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh y. Hai người tuy ở cùng một chỗ, nhưng lại là hai tư thế hoàn toàn khác nhau, Lam Vong Cơ trước sau vẫn duy trì tư thế ngồi nghiêm chỉnh, Ngụy Vô Tiện lại không ra dáng vẻ gì, lúc thì lật xem tập luyện chữ của Lam Vong Cơ, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với y vài câu, lúc lại giúp Lam Vong Cơ mài mực.
Sắc trời đã hoàn toàn tối lại, ánh nến trong phòng lay động, phản chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của Lam Vong Cơ, làm Ngụy Vô Tiện không khỏi nhìn đến xuất thần, thỏi mực cầm trong tay đã đứng yên trên nghiên mực rất lâu, ngay cả Lam Vong Cơ cũng phát hiện, giương mắt nhìn hắn: "Sao vậy."
Ngụy Vô Tiện lúc này mới phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Không có gì, đúng rồi, Nhiếp Hoài Tang bởi vì chuyện nhắc bài hôm nay đã hiếu kính ta một quyển sách tranh vẽ." Vui vẻ nháy mắt với Lam Vong Cơ, hắn nhếch khóe miệng cười nói, "Có muốn cùng ta xem không?" Nhân lúc Lam Vong Cơ còn chưa kịp cự tuyệt, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lần trước ngươi xé sách của ta, ta còn chưa tìm ngươi đòi ngươi đó, dùng cái này coi như bồi thường đi.". ngôn tình hay
Lam Vong Cơ làm như không đưa ra được bất kỳ lý do cự tuyệt nào, chỉ đành bị động để Ngụy Vô Tiện kéo lên trên giường.
Ngụy Vô Tiện xem rất say sưa, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu, nhưng Lam Vong Cơ ở bên cạnh tai càng lúc càng đỏ, rốt cục không thể nhịn được nữa, trực tiếp lấy đi cuốn sách trong tay hắn.
"Lam Trạm, ngươi làm gì, ta còn chưa xem xong mà! Không phải đã nói là xem cùng với ta sao, làm thế nào lấy đi rồi!"
Bị Lam Vong Cơ đè trên giường, hai tay kẹp trên đỉnh đầu, miệng Ngụy Vô Tiện vẫn không dừng lại được, tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Hay là, ngươi không muốn nhìn hình vẽ người khác, muốn tự mình làm thử?"
Ngụy Vô Tiện cũng không phải không biết giữa hai nam nhân phải làm thế nào, trong những cuốn Xuân Cung Đồ mà Nhiếp Hoài Tang đưa cho hắn có không ít cuốn là Long Dương, trước kia tuy hắn chưa từng xem qua, nhưng dù sao bây giờ cũng không giống ngày xưa.
Nhưng nghĩ đến kích thước của Lam Vong Cơ, hắn từng hoài nghi... Theo bức tranh vẽ, thực sự có thể đi vào sao?
Từ sau khi hai người tâm ý tương thông thường xuyên ngủ chung một giường, tiếp xúc thân mật là không thể tránh khỏi, nhưng thường chỉ là hôn môi mà thôi, nhiều nhất là dùng tay giúp nhau giải toả. Nhưng Ngụy Vô Tiện cảm thấy hai người nếu đã ở bên nhau, thì cũng không có gì là không thể làm, nhưng Lam Vong Cơ dường như luôn có lo lắng, luôn không chịu làm đến hành động thâm nhập. Bị Ngụy Vô Tiện trêu chọc đến tàn nhẫn, lúc không thể nhịn được nữa thì cũng chỉ đè hắn xuống giường hôn đến tay chân hắn bủn rủn ra, không thể nói được nửa câu hồ ngôn loạn ngữ nào nữa. Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn luôn không từ bỏ ý định, ước gì Lam Vong Cơ nhanh chóng ăn mình sạch sẽ, từ trong ra ngoài đều để lại dấu ấn chỉ thuộc về một mình y.
Giờ này khắc này, lại bị Lam Vong Cơ đè dưới thân, bị hơi thở của y vây quanh, nghe tiếng thở dốc nặng nề khó có thể kiềm chế, lại càng làm cho cơ thể thêm khô nóng. Hai tay bị trói lên đầu không cử động được, hắn liền nâng đầu gối lên đỉnh đỉnh vào Lam Vong Cơ: "Chúng ta thử một chút đi, đúng lúc có sẵn Xuân Cung Đồ ở đây, nếu có cái gì không biết, thì cứ dựa theo hình vẽ mà tháo gỡ."
Lam Vong Cơ không đáp lại hắn, chỉ cúi người chặn miệng hắn như thường lệ.
Tiếng hít thở rối loạn ngày càng nặng, quần áo của nhau bị xé rách rơi ở bên cạnh, tay của hai người sờ soạng khắp trên làn da trần trụi nóng bỏng của nhau, vẫn tiếp tục môi răng triền miên.
Thẳng đến khi hôn môi đã không còn đủ để giảm bớt nhiệt độ nóng rực của thân thể, Ngụy Vô Tiện đưa tay cầm lấy vật ở hạ thân Lam Vong Cơ. Sau khi nghe thấy tiếng hít vào đột nhiên nặng nề hơn, hắn chủ động kéo tay Lam Vong Cơ thăm dò vào hậu huyệt của mình. Khi ngón tay chạm vào các nếp gấp ở cửa huyệt bí ẩn kia, Ngụy Vô Tiện rõ ràng nhận ra bàn tay đang bị nắm đó hơi run lên một chút. Tay kia nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt hoàn mỹ của Lam Vong Cơ, ngón cái lướt qua ngũ quan tinh xảo, Ngụy Vô Tiện khẽ cười một cái, nói: "Lam Trạm, có phải ngươi đang run không nha."
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, màu hổ phách trong đôi mắt lưu ly dường như đang bùng cháy, có dục vọng cũng có nhẫn nhịn, cùng lúc vừa muốn nuốt chửng người dưới thân, vừa cố hết sức đè nén ngọn lửa sắp phun trào.
Ngón tay vuốt ve hai má Lam Vong Cơ nhiều lần, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Hình như ta... cũng đang run."
Lam Vong Cơ muốn rút tay ra khỏi tay Ngụy Vô Tiện, nhưnt bị kéo lại chặt hơn, chỉ đành thở hổn hển, gian nan mở miệng nói: "Ngụy Anh, không..."
Ngón tay cái đặt ở giữa môi y, Ngụy Vô Tiện chặn lại lời nói của y, cầm ngón trỏ của y ấn vào. Cảm giác bị dị vật tiến vào cũng không dễ chịu, Ngụy Vô Tiện nhịn không được kêu đau một tiếng, hai chân cũng không khống chế được mà rụt lại một chút. Lam Vong Cơ vội vàng rút tay về, nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện kéo trở về: "Lam Trạm ngươi đừng dừng lại, tiếp tục đi, lúc đầu có thể hơi chặt, thích ứng một chút chắc là không sao." Nói xong, cũng không đợi Lam Vong Cơ đáp lại, lại nắm tay y chen vào khe hở.
Lam Vong Cơ gần như sắp không áp chế được dục vọng cuồn cuộn trong thân thể, càng không thắng được Ngụy Vô Tiện, chỉ đành nói: "Nếu đau, nhất định phải nói với ta."
Thấy y rốt cục thả lỏng, Ngụy Vô Tiện cũng buông tay dẫn dắt y, hoàn toàn trả lại quyền khống chế cho Lam Vong Cơ.
Khi một ngón tay bị huyệt động xếp nếp ngậm lấy, Ngụy Vô Tiện hít sâu vào, trên trán chảy ra mồ hôi, cắn răng mới không phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn. Dũng đạo mong manh chịu đựng sự giày vò, nhưng nghĩ đến đó là ngón tay của Lam Vong Cơ, trong thân thể lại nổi lên một trận rung động khó kềm chế, hắn gian nan nuốt xuống tất cả cảm giác khó chịu, cũng không muốn để Lam Vong Cơ phát hiện ra bất kỳ sự khó chịu và sự khác thường nào của mình.
Lúc ngón tay thứ hai tiến vào, hai chân không tự chủ được căng cứng, hắn bỗng nhiên nghĩ đến hai ngón tay tiến vào đã vất vả như thế, nếu thứ kia trực tiếp tiến vào, còn không phải sẽ lấy đi nửa cái mạng của hắn hay sao. Nhưng hắn không có ý định kêu Lam Vong Cơ dừng lại, chỉ cảm thấy nhẫn nhịn rồi sẽ vượt qua, chờ hoàn toàn tiến vào, thân thể thích ứng chắc là sẽ không đau nữa.
Nhưng hắn không đợi được đến khi ngón tay thứ ba tiến vào, hai ngón tay tiến vào trước đó đã trực tiếp rút ra.
Sự im lặng của đối phương khiến hắn có chút mờ mịt, thân thể căng thẳng cũng không lập tức thả lỏng, chỉ theo bản năng gọi: "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ hôn lên vầng trán vã mồ hôi lạnh của hắn: "Ngươi run rẩy rất mạnh."
Ngụy Vô Tiện vừa định ngụy biện vài câu, lại nghe giọng nói của Lam Vong Cơ đột nhiên trầm xuống: "Ta đã nói rồi, nếu đau, phải nói với ta."
Ngụy Vô Tiện định buột miệng nói không đau, vừa nhìn thấy ánh mắt Lam Vong Cơ, lập tức lại đổi giọng nói: "Cũng... không phải đau lắm mà, sẽ có một chút xíu không quen, nhưng làm nhiều hơn chắc chắn sẽ không còn chặt như vậy nữa, Lam Trạm ngươi tiếp tục nhé, ngươi không muốn sao?"
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, giống như ôm một món trân bảo cực kỳ quý giá.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nản lòng, biết Lam Vong Cơ nhất định sẽ không tiếp tục nữa, âm thầm mắng thân thể của mình không chịu cố gắng, sao lại run rẩy dữ dội như vậy. Không cam lòng dẩu môi, một ý tưởng hiện lên trong đầu, hắn liền xoay người đè Lam Vong Cơ lên giường, cười nói: "Vậy hôm nay không dùng chỗ đó nữa, trước tiên dùng cái khác."