Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
48.
Ngụy Vô Tiện quậy đủ rồi, xoa xoa cái bụng cười tới đau, tay lay lay một thân giáo phục tuyết trắng của Lam Vong Cơ, chậm rãi đứng dậy, nghiêng nghiêng mặt e thẹn: "Lam Trạm, đưa ta đi đi!"
Ánh mắt Lam Vong Cơ bập bùng, do dự hồi lâu mới cẩn thận nhìn hông y trong chớp mắt, rồi lại dời đi ánh nhìn. Hắn nhớ tới chuyện đêm qua, hai tai nóng lên, hỏi: "Vì sao không mang theo bội kiếm?"
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt: "Bởi vì ta muốn ngự Tị Trần cùng Hàm Quang Quân. Thế nào? Lam Trạm, ngươi đưa ta không?"
Lam Vong Cơ nhấp môi không nói, làm như vì hành vi không biết xấu hổ của y mà giận dữ đến cực điểm.
Kim Tử Hiên mới rồi còn đang nhìn Giang Yếm Ly đứng cách hắn không xa. Nhưng động tĩnh bên kia thật sự quá lớn, nghe không được mới phân đi một cái nhìn. Mà cũng vì vậy mới bị một màn khanh khanh ta ta tâm ý chưa rõ nhưng đã đủ nhão dính tới phát ngán này oanh kích cho tâm, can, tì, phổi, thận đau hết cả lên. Nhưng hắn cũng không tiện mở miệng nói chuyện, chỉ có thể nghẹn tới khó chịu.
Nhịn rồi lại nhịn. Giang Trừng nhịn không nổi nữa, đi đầu mở miệng: "Ngụy Vô Tiện ngươi có thể..."
Còn chưa đợi hắn nói xong đã thấy Hàm Quang Quân tuy xấu hổ, buồn bực, vậy mà vẫn gật đầu đáp: "Được..."
Đám người ở đây cũng không dự đoán được Lam Vong Cơ sẽ đáp ứng yêu cầu của Ngụy Vô Tiện. Trong lúc nhất thời, trước cửa lớn Liên Hoa Ổ bỗng giống ngày hôm qua, lần thứ hai trở nên im lặng quỷ dị...
Lam Vong Cơ cũng không tỏ vẻ khác thường. Tị Trần ra khỏi vỏ. Ánh sáng xanh trong suốt chợt lóe lên. Linh lực màu xanh nhạt bám lên thân kiếm tuyết trắng, vững vàng ngừng trước mặt hai người. Hắn dừng một chút. Ánh mắt băn khoăn trên thân kiếm dài một phen, do dự không chừng, cuối cùng nhón chân nhảy lên trước mũi kiếm, đứng yên. Đôi mắt hắn hướng về Ngụy Vô Tiện, ý bảo ngươi lên đi.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Y vẫn còn kẹt trong chuyện Lam Vong Cơ dẫn y ngự kiếm, chưa thoát ra được. Phải đợi đến khi sư đệ nhà y tát một cái lên lưng, kêu to: "Đi lên a!"
Ngụy Vô Tiện bị một chưởng này làm cho suýt té về phía trước. Y quay đầu nhe răng với Giang Trừng: "Giang tông chủ định mưu sát ta sao?!"
Giang Trừng nói: "Ai mưu sát?! Hiện giờ lại chờ ngươi chạy về phòng lấy kiếm đã chậm rồi! Nhìn xem bây giờ đã là giờ nào?! Cứ chậm tiếp, trời tối còn chưa đến được Kim Lân Đài! Ngươi cũng đừng mong ta đưa ngươi đi!"
Giang Trừng mời vừa rồi vốn là người khiếp sợ nhất. Nhưng nghĩ lại, bọn họ hai người đã ngủ ra tình cảm. Như vậy Lam Vong Cơ đưa Ngụy Vô Tiện cũng có thể hiểu được.
Ngụy Vô Tiện nghe vậy, liền sải hai bước đạp lên thân Tị Trần, vòng tay ôm eo người kia. Mặt y dán lên lưng người đứng trước, cũng không thèm để ý người nọ cương đến thẳng tắp người, đáp: "Đừng đừng! Giang Trừng ngươi vẫn là tự đi một mình đi. Hàm Quang Quân đưa ta là được."
49.
Ngụy Vô Tiện chiếm tiện nghi của Lam Vong Cơ, dọc theo đường đi thản nhiên, tự đắc. Y giống như du sơn ngoạn thủy, nhìn đông nhìn tây, chọc cho Kim Tử Hiên bay đằng sau ngứa răng.
Đến lúc nhóm người đến Kim Lân Đài, hứng thú của y vẫn cao như cũ. Y nhìn người nhỏ như con kiến dưới đất dần dần to lên, híp mắt phân biệt giáo phục của người bên dưới là Hà gia...
Giáo phục màu xanh đậm kia hẳn là Thanh Hà Nhiếp Thị. Người dẫn đầu kia lại cao lớn hơn người. Xích Phong Tôn cao to, uy mãnh. Cũng phù hợp với suy đoán của y.
Kế tiếp là một đám điểm tròn vàng kim chói chang, số lượng nhiều hơn những màu khác. Ngụy Vô Tiện cười nhạt một tiếng, quay đầu hung tợn xẻo một cái liếc mắt về phía Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên vô tội bị trừng: "..."
Tiếp theo chính là một đống màu trắng của Cô Tô Lam Thị... Ngụy Vô Tiện vừa lòng gật đầu, sâu sắc cảm thấy y nên nhìn nhiều hơn bên này để tĩnh tâm. Tuy nói là trông như mặc áo tang, nhưng cũng không giấu được quần áo nhà người ta đúng là đẹp mắt...
Đợi đến lúc chùm điểm trắng càng to dần, bóng dáng người cũng rõ. Ngụy Vô Tiện lại phát hiện có một điểm đen cực kỳ không hài hòa bên trong từng mảnh tuyết trắng kia. Trong lòng y cảm thấy kỳ quái, giơ tay áo tỉ mỉ xoa mắt. Điểm đen kia dần dần rõ lên. Y bừng tỉnh đại ngộ. Cái điểm màu đen kia chính là... cái mặt xụ của Lam Khải Nhân!
Ngụy Vô Tiện: "..."
Y cúi đầu nhìn tay mình còn ôm vòng quanh Lam Vong Cơ. Thân thể run lên, đột nhiên hiểu được tại sao cái mặt già của Lam Khải Nhân đen hết cả lên...
Thấy Lam Vong Cơ cùng nhóm người Vân Mộng Giang Thị đáp xuống đất, tuy rằng Lam Khải Nhân trong lòng không vui, nhưng vẫn là theo quy củ hành lễ. Ông lại nhìn nhị chất nhi, hỏi: "Vong Cơ, sao không thấy ngươi đi cùng Hi Thần?"
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nhìn Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần cười cười, biểu tình rất bất đắc dĩ, giải thích: "Vài ngày trước thúc phụ cũng không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Hôm nay đến Kim Lân Đài mới gặp."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu. Trước đó vài ngày không ở nhà, bởi vậy không biết Lam Vong Cơ mỗi đêm đều rớt xuống giường Ngụy mỗ. Mà đây cũng không phải là ai khác. Chính là lão cũ kỹ Lam Khải Nhân! Nếu như biết được cháu trai bảo bối bất đắc dĩ phải ngủ cùng giường với tên mà ông năm đó từng phán là hư từ trong trứng, có thể là tức tới ngất xỉu ngay tại chỗ đi...
50.
Đang lúc mấy người không biết làm thế nào báo cho Lam Khải Nhân cái chân tướng đáng buồn này thì Kim Quang Dao bên kia cũng nhìn thấy nhị ca của hắn, lập tức chạy lên đón. Hắn chào hỏi qua lại mấy câu, lại nhìn hai người Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện, nói: "Vây săn lần này sẽ mở cùng lúc với Thanh Đàm Hội. Tốn thời gian quá dài. Cần các nhà ở mấy ngày trên Kim Lân Đài. A Dao cố ý mở ra một gian phòng khách lớn cho Hàm Quang Quân cùng Ngụy công tử. Không thoải mái bằng ở Vân Mộng, mong hai vị bao dung."
A... A Dao vẫn là săn sóc như vậy...
Nụ cười xưa nay ôn nhuận như ngọc của Lam Hi Thần đọng lại trên mặt, như thường lệ ở trong lòng khen vị Tam đệ này một phen, rồi sau đó... đầu óc trống rỗng...
Lam Khải Nhân nhíu mày: "... Cái gì mở rộng phòng khách?!"
Ngụy Vô Tiện nói: "Mở rộng... mở rộng phòng cho khách... Tự... tự nhiên là để cho Hàm Quang Quân..."
Đỉnh mày Lam Khải Nhân nhíu chặt, vẫn không hiểu: "Vì sao phải cho riêng Vong Cơ một phòng rộng mở?"
Lúc này Kim Quang Dao mới phản ứng lại, cười nói: "Tự nhiên là vì phẩm hạnh của Hàm Quang Quân cao khiết. Chúng ta kính nể không thôi, lấy việc này biểu thị tôn kính. Chúng ta tự biết không bằng, liền muốn làm chút việc nhỏ vừa vặn, ra chút sức mỏng."
Một phen lời nói này của hắn lòng vòng lam cho Lam Khải Nhân hơi choáng váng cả đầu. Nghĩ tới nghĩ lui, nói vậy cũng có lý. Trong lòng nổi lên từng trận tự hào. Hai đứa cháu trai của ông trước nay ưu tú. Người khác như thế cũng không sao, chỉ là...
Lam Khải Nhân hỏi lại: "Vậy Ngụy Anh..."
Ngụy Vô Tiện cướp lời: "Ta ngủ không thành thật. Đã nói trước với Liễm Phương Tôn. Phòng khách nhỏ, sợ ta ngủ không cẩn thận, đi lúc nào không biết!"
Cái mặt vừa mới rồi có hơi khởi sắc của Lam Khải Nhân đen lại: "...Đi?"
Ngụy Vô Tiện liên tục gật đầu, vô cùng đau đớn nói: "Không sai, không sai. Giường không đủ cho ta lăn. Cần một gian nhà cho ta tự do phát huy!"
Lam Khải Nhân: "..."
Ông phất tay áo bỏ đi, sâu sắc cảm thấy phải cách xa Ngụy Anh này một chút, nếu không cứ như vậy có khả năng chính ông sẽ bị y chọc cho tức chết...
Lam Hi Thần không nghĩ tam đệ và Ngụy Vô Tiện lợi hại như thế. Dăm ba câu liền lừa được Lam Khải Nhân...
Mấy người nhìn bóng dáng Lam Khải Nhân thở phào một hơi. Lam Vong Cơ lại lo lắng nói: "Ngụy Anh, như vậy, ngươi... nên ứng phó thế nào?"
Ngụy Vô Tiện an ủi: "Không sao. Nhà ngươi ngủ sớm. Lam Trạm, ngươi trước khi ngủ để hé cửa sổ cho ta. Ta chui cửa sổ bò lên giường cùa ngươi."
Lam Hi Thần nghe vậy, nụ cười trên mặt liền cứng lại.... Bò... Bò cái gì?!
Kim Quang Dao dường như cũng ý thức được chỗ mấu chốt trong lời nói. Tuy rằng còn treo được nụ cười trên mặt, nhưng nhìn qua cũng có chút mất tự nhiên...
Ngụy Vô Tiện lại quay đầu nói với hắn: "Đúng rồi, Liễm Phương Tôn. Sắp xếp cho ta và Lam Trạm gần một chút. Ta không quen chỗ các ngươi. Đỡ cho đi lạc đường."
Kim Quang Dao mờ mịt gật đầu: "...Được."
......
Lời tác giả:
Trong mắt Giang tông chủ, hai người Vong Tiện là ngủ chung thành tình huynh đệ. Ngự chung kiếm thôi. Có cái gì ghê gớm đâu...
Kỳ thật Kỷ vẫn luôn do dự... nên để cho Ngụy Vô Tiện đứng trước hay đứng sau mới tốt. Ở phía trước có thể ôm Tiện vào ngực. Rốt cuộc bay trên trời cũng có nguy hiểm, có thể ổn thỏa. Đứng sau vậy Tiện chủ động ôm eo hắn, cảm giác rất là không tồi. Kỳ thật cảm giác Tiện đứng trước tốt hơn một chút. Nhưng chỗ này hai người còn chưa liên hệ tâm ý, cho nên quân tử Kỷ chỉ có thể lựa chọn cho Tiện đứng sau lưng.