Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
09.
Liên Hoa Ổ.
Gần trưa, Giang Trừng mới thoát thân ra khỏi đống sự vụ, gọi môn sinh lại nói: "Đã sắp tới giờ ngọ (12h trưa), Ngụy Vô Tiện còn chưa dậy?"
Môn sinh này là một người trong đám hôm qua đi quẩy với Ngụy Vô Tiện, cũng là giờ Sửu (1-3h sáng) mới khó khăn lắm đi ngủ. Hôm nay giờ mẹo (5-7h sáng) liền rời giường vội vã giúp Giang Trừng xử lý tông vụ. Hắn nghe Giang Trừng hỏi, nhìn trời, cũng ngạc nhiên nói: "Tới lúc này chắc là tỉnh rồi."
Có một số việc còn cần Ngụy Vô Tiện hỗ trợ xử lý. Hôm qua đã dặn, thấy y chưa tới, Giang Trừng cau mày, đợi một lát nữa, thấy người vẫn chưa tới, mới sai môn sinh đi gọi.
Môn sinh chạy đi lại chạy về, bẩm báo: "Tông chủ, Ngụy công tử không ở trong phòng." Giang Trừng đau đầu: "....Không ở? Lại chạy chỗ nào chơi rồi?!!"
"Cái này..." Môn sinh vò đầu: "Không biết a... Hôm qua, trước khi Ngụy công tử về phòng còn nhắc tới sáng sớm mai phải đến phụ ngài xử lý sự vụ."
Giang Trừng hỏi: "Khi nào?"
Môn sinh bị hỏi, hơi ngẩn ra: "....Khi nào?"
Giang Trừng hừ lạnh, nói lại lần nữa: "Đêm qua, y nói khi nào?"
Môn sinh: "......"
Môn sinh thành khẩn: ".....Giờ sửu....."
Giang Trừng: ".......A."
Môn sinh cực lực ba xạo cứu giá thay cho Ngụy Vô Tiện: "Dù vậy, lúc này chắc cũng tỉnh rồi.... Ngụy công tử chắc là có chuyện, cũng không biết vì sao trì hoãn."
Giang Trừng lườm một cái, nói: "Y ngoại trừ chơi còn có chuyện gì?"
Môn sinh nói không nên lời. Ngụy công tử của bọn họ là người nhàn rỗi. Cả ngày trộm gà, không trộm chó, trèo nóc nhà không lật ngói, sống phóng túng nhưng trái lại cũng đầy đủ mọi thứ, không thiếu sót gì. Bây giờ như vậy, có lẽ là trên đường gặp cái cô nương nào đó, loạn bước, quẹo ngang rồi đi.
Giang Trừng phất tay áo ra cửa, còn chua ngoa nói: "Qua buổi trưa, nếu y còn không xuất hiện thì đừng có về luôn! Nếu không nhớ cho kỹ đi, đêm nay ta đuổi y ra đường cái ngủ!"
10.
....Vậy mà... thật sự chưa về...
Môn sinh trơ mắt nhìn mặt trời rớt xuống hướng Tây. Ánh nắng chiều đầy màn trời. Sắc mặt tông chủ nhà bọn họ cũng tối dần. Ngụy công tử vẫn như cũ, chậm chạp không về.
Môn sinh tùy mặt gửi lời, càng ngày càng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn quanh, đang muốn tìm người hỏi lại, lại thấy từ đường chân trời có người ngự kiếm bay tới. Hắn híp mắt nhìn, là hai người đạp chung một kiếm. Hai người một thân quần áo trắng. Vị đứng trước khí độ bất phàm, đứng thẳng, đoan chính như cây trúc. Vị đằng sau xà nẹo nghiêng nghiêng, xiêu xiêu vẹo vẹo, đang phất tay về hướng bọn họ. Càng nhìn càng dường như là quý ngài Ngụy Vô Tiện của Liên Hoa Ổ...
Môn sinh ngửa đầu kêu: "Tông, tông chủ..."
Giang Trừng đang tâm phiền: "Chuyện gì?"
Môn sinh chỉ một lóng tay vào không trung: "Ngụy công tử đã trở lại."
Giang Trừng nhìn về hướng tay hắn chỉ, nhìn ra cái tên đang cười toe toét, vẻ mặt thiếu ăn đòn kia đúng thật là Ngụy Vô Tiện đã mất tích cả ngày. Mà vị đứng trước y kia...
Giang Trừng càng nhìn càng quen mắt. Người kia tới gần, thấy rõ mặt, mới phát giác người kia... Chính là Lam Vong Cơ, kẻ gay gắt nhất với Ngụy Vô Tiện trong Xạ Nhật Chi Chinh.
Hắn đến làm chi?
Nhìn thoáng qua, sao Ngụy Vô Tiện lại thân cận với hắn như thế?
Giang Trừng nghĩ hoài không ra. Tới lúc Ngụy Vô Tiện nhảy xuống Tị Trần, hắn mới đen mặt mở miệng giáo huấn: "Suốt một ngày này ngươi chạy loạn đi đâu?!"
Ngụy Vô Tiện hì hì đáp lời: "Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Giang Trừng nhướng mày, trực giác cảm thấy sự tình không đúng: "Ngươi đi chỗ đó làm chi?"
Ngụy Vô Tiện vờ vịt thần bí, bắt tay sau lưng, tùy ý bước vài bước nói: "Ta cũng không biết."
Giang Trừng hỏi: "....Ngươi không biết?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Ta thật là không biết."
Giang Trừng hỏi lại: "Đi như thế nào?" Hắn nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện không mang Tùy Tiện. Tổng không thể là Lam Vong Cơ tới đón đi đi.
Ngụy Vô Tiện đáp: "Rơi xuống."
Giang Trừng: "........"
Môn sinh: ".........."
Giang Trừng nói: "......Ngươi lặp lại lần nữa."
Ngụy Vô Tiện thành thật nói: "Rơi xuống."
11.
Giang Trừng thật sự chăm chú lắng nghe Ngụy Vô Tiện ba xạo. Bằng vào kinh nghiệm làm tông chủ ba năm của hắn, thêm vào hơn mười năm chung sống thành thói quen với người này mà phán đoán, Ngụy Vô Tiện là đang nói dối.
Ngụy Vô Tiện cũng lấy kinh nghiệm nhiều năm y trộm gà không trộm chó với hắn mà phán đoán, Giang Trừng căn bản là không tin.
Y bi thương nói: "Giang Trừng, ngươi hiện giờ... vậy mà không tin lời của sư huynh ta đây?"
Giang Trừng kinh tới nổi da gà: "Xì! Nói chuyện cho đàng hoàng!"
Ngụy Vô Tiện buông tay: "Ta nói, ngươi không tin ta a. Nếu không... ngươi hỏi Hàm Quang Quân một chút đi? Ta quả thật là giáng từ trên trời xuống, rớt xuống giường Hàm Quang Quân. Ngươi cho dù không tin ta, cũng có thể..."
"Từ từ!" Giang Trừng phất tay ngắt lời y, hỏi: "Rớt xuống đâu? Người mới rồi không phải nói Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Không sai nha. Rơi xuống Vân Thâm Bất Tri Xứ, trên giường Hàm Quang Quân."
Giang Trừng nghĩ tới chỗ mấu chốt: "Vậy tối qua ngươi ngủ ở đâu?"
Ngụy Vô Tiện còn không biết bản thân hai lần rơi xuống, nói: "Nghĩ cái gì đó Giang tông chủ? Ta tự nhiên chưa ngủ cùng giường với Hàm Quang Quân, còn không sợ hai ta nửa đêm đánh nhau."
Giang Trừng gật gù: "Cũng đúng. Chiếu theo thói quen ngủ của ngươi, cũng khổ cho Hàm Quang Quân."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tốt xấu hai chúng ta đều là người của Hoa Sen Ổ. Giữ mặt mũi chút cho ta chút đi."
Giang Trừng cười lạnh: "ngươi còn cần mặt mũi? Chơi đủ rồi liền cút về xử lý sự vụ cho ta."
Ngụy Vô Tiện: "Không phải... ta không chơi. Ngươi không tin ta?" Y kéo Lam Vong Cơ một cái: "Ngươi hỏi Hàm Quang Quân đi. Ta đêm qua thật sự rớt xuống giường hắn nha!"
Lam Vong Cơ ho nhẹ một tiếng, đỏ tai: ".....Quả thật như thế."
Giang Trừng: "........."
Giang Trừng phán chắc nịch: "......Ta không tin."
Ngụy Vô Tiện: "........"
Lam Vong Cơ: "........"