Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
34.
Vì đêm qua bị Giang Trừng nhìn chằm chằm mà Ngụy Vô Tiện ngủ không nổi. Sáng nay nhắm mắt là lúc rơi xuống Vân Thâm Bất Tri Xứ. Y ngủ một giấc thẳng tới cuối giờ Mùi (3h chiều). Ăn xong bữa cơm, nói dăm ba câu với Lam Vong Cơ, lại hồi thần một lúc, nắng chiều đã dát lên tầng tầng lớp lớp đỉnh núi. Ánh nắng màu cam trải lên một màu xanh biếc bạt ngàn, kéo theo sau đuôi màu xanh lam đậm.
Thấy Lam Vong Cơ không tức giận, bản lĩnh không biết xấu hổ là gì của Ngụy Vô Tiện lại xông ra chiếm đất: "Hàm Quang Quân, ngươi xem trời đã trễ vậy rồi, không bằng ta ở lại một đêm?"
Lam Vong Cơ cũng có ý như vậy. Một là sắc trời quả thật đã muộn rồi. Cô Tô cách Vân Mộng khá xa. Đi qua đi lại một hồi. Lúc hắn quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ sợ là Ngụy Vô Tiện lại tới cửa nữa rồi. Hai là Ngụy Vô Tiện mỗi ngày rơi xuống trên người hắn cũng thật là phiền toái. Nếu là đêm nay giữ người ở lại, cùng ngủ một giường, hẳn là hai người có thể ngủ một giấc an ổn.
Nhưng mà... khách nhân ngủ lại, vẫn phải báo cho trưởng bối một tiếng mới thỏa đáng.
Lam Vong Cơ im lặng một lát, nói: "Chờ ta thông báo cho thúc... huynh trưởng một tiếng." Chuyện này cũng không cần báo cho thúc phụ hắn đi... Đêm nay nếu không có gì khác, Ngụy Vô Tiện vẫn phải ở ngủ lại ở Tĩnh Thất. Không cần lại đi quấy rầy Lam Khải Nhân, vừa hại người lại hại mình.
Ngụy Vô Tiện mới rồi chỉ là bông đùa một chút, thấy Lam Vong Cơ đáp ứng nhanh như vậy, y ngược lại ngớ ra. Y nguyên bản còn muốn tự xuống núi, mua con lừa, vừa đi vời chơi, chậm rãi quay về Vân Mộng. Giờ đây lại có cái loại... cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Y hồ nghi nói: "Ngươi thật là Hàm Quang Quân sao?"
Lam Vong Cơ có chút buồn bực, vùi đầu đọc sách không thèm phản ứng y.
Ngụy Vô Tiện chịu không nổi hắn như thế, vội vàng làm lành, mang theo tư thái hy sinh vì đại nghĩa, sáp lại gần quàng vai Lam Vong Cơ một phen: "Ha ha ha ta nói giỡn đó mà. Ta đặc biệt thích ngủ chung với Hàm Quang Quân ngài đó. Đặc biệt thoải mái. Thoải mái muốn sống, muốn chết, muốn thành tiên luôn!"
Lam Vong Cơ: "........."
35.
Lam Vong Cơ dẫn Ngụy Vô Tiện đi tới Hàn Thất tìm Trạch Vu Quân, lại thấy cảnh ngoài ý muốn ngay cửa.
Ở trong Hàn Thất, ba người ngồi đối mặt nhau. Chủ nhân của Hàn Thất Lam Hi Thần, Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao chạy qua đây ở ké, cùng với... Ngụy Vô Tiện híp mắt nhìn lại, càng nhìn càng cảm thấy cái người mặc giáo phục Vân Mộng Giang Thị kia có chút quen mắt.
Người nọ hành lễ: "Ngụy công tử."
Ngụy Vô Tiện nhớ ra. Người này là môn sinh thủ hạ của Giang Trừng, vì có chút tầm mắt nhìn ngươi, cũng hiểu chuyện, bởi vậy mặc dù pháp thuật không có cái tạo nghệ gì nhưng lại được trọng dụng... Là cùng một dạng người ý tứ như Liễm Phương Tôn.
Lam Vong Cơ im lặng không nói.
Ngụy Vô Tiện sáng hai mắt: "Ngươi là tới đón ta sao?"
Môn sinh lắc đầu nói: "Ngụy công tử hiểu lầm. Tại hạ ngu dốt, có thể ngự kiếm từ Vân Mộng bay tới Cô Tô đã là cực hạn. Đừng nói tới chuyện đưa Ngụy công tử đi theo."
Ngụy Vô Tiện: "......."
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Vậy ngươi đến làm gì? Giang Trừng phái tới chuyên môn để cười vào mặt ta à?"
Môn sinh lại lắc đầu: "Ngụy công tử lại hiểu lầm. Giang tông chủ nói không muốn nhúng tay vào rắc rối của ngài nữa, nói ngài xử lý xong chuyện rồi hẵng về.... Cái này là lời Giang tông chủ, không phải lời tại hạ."
Ngụy Vô Tiện: "........."
Môn sinh nói: "Tại hạ lần này tới đây là để đưa Trần Tình tới tay Ngụy công tử. Giang tông chủ nói không có pháp khí, sợ ngài chết bên ngoài. Lúc đầu còn định mang... Tùy... Tùy Tiện theo cùng, nhưng mà ngài ấy không biết ngài quăng nó vào xó xỉnh nào. Tại hạ thật sự tìm không ra, bởi vậy chỉ mang Trần Tình tới đây."
Ngụy Vô Tiện: "............"
Thật đúng là chuyện có thể xảy ra. Phỏng chừng ý tốt này cũng là từ vị môn sinh trước mắt này đề ra.
36.
Lam Hi Thần và Kim Quang Dao ngồi nghe bên cạnh, nhịn không được sinh ra vài phần đồng tình.
Ngụy Vô Tiện này... thật là làm người nghe chuyện thương tâm muốn khóc a...
Lam Hi Thần không cần nhìn cũng có thể đoán ra tâm tình phức tạp của đệ đệ y lúc này. Thấy vẻ mặt Ngụy Vô Tiện dường như không quá nguyện ý, cũng giúp nói tốt một phen. Y nói: "Nếu như vậy, trong khoảng thời gian này Ngụy công tử cứ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đi. Cũng đỡ phải chịu giày vò mỗi ngày."
Ngụy Vô Tiện gãi đầu: "Nhưng...."
Y vẫn nhớ mãi bên này Cô Tô bọn họ kiêng kỵ nhất là cái loại tà môn ma đạo này. Mấy ngày trước đây là không có cách, tránh được nên tránh, hiện giờ như vậy.... Chủ động ngủ lại... Coi như là dê nhảy vào miệng sói chăng?
Lam Hi Thần: "Ngụy công tử sợ Vong Cơ sao...."
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu ngắt lời y: "Ta sao có thể sợ hắn?!"
Lam Hi Thần mỉm cười: "Nếu vậy, Ngụy công tử liền ở lại đi."
Ngụy Vô Tiện... Ngụy Vô Tiện héo, tiếng nói nhỏ dần, nhìn như có chút uất ức, tủi thân: "Nhưng mà Lam Trạm hắn, luôn nói cái gì..."
Nói cái gì "Đạo này tổn hại thân, tổn hại tâm," nói cái gì "Không phải chính thống của tiên môn" vân vân... Dù sao đều là lời y không thích nghe.
Kim Quang Dao tiếp lời Lam Hi Thần, an ủi: "Lời này của Vong Cơ chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Ngụy công tử, không có ác ý. Nếu Ngụy công tử không thích nghe, không nói là được." Dứt lời, ánh mắt hắn hướng về phía Lam Vong Cơ ra hiệu.
Ngụy Vô Tiện cũng đúng lúc quay đầu nhìn. Lam Vong Cơ hiểu ý, gật đầu với mấy người.
Ngụy Vô Tiện nhìn ra được chút ý tứ khác: "Lam Trạm, ngươi muốn ta ở lại ngủ chung với ngươi như vậy sao?"
Một cái gật đầu mới rồi của Lam Vong Cơ còn chưa hết quán tính, nghe Ngụy Vô Tiện nói, theo một loại phản xạ có điều kiện, gật thêm cái nữa.
Ngụy Vô Tiện: "......."
Lam Hi Thần: "........."
Kim Quang Dao: ".........."