Năm thứ mười ta gả cho Bùi Diễn, hắn phong đích tỷ của ta làm hoàng hậu.
Ra lệnh ta lấy thân nuôi cổ để giải độc cho người trong lòng hắn.
Thế nhưng hắn vẫn không biết xấu hổ tỏ ra thâm tình thủ thỉ bên tai ta: “Nguyên Nguyên, chỉ là Vong Ưu cổ thôi mà. Nàng sẽ được quên hết mọi ưu phiền, không phải rất tốt hay sao?”
Rất tốt.
Ta ở ngay trước mắt hắn nuốt xuống Vong Ưu cổ, theo ý hắn mong muốn bắt đầu quên hết mọi ưu phiền.
Quên đi chuyện ta bị hắn biếm từ thê thành thiếp.
Quên đi chuyện từng bị hắn ép uống thuốc tr.ánh th.ai.
Cũng quên luôn chuyện ta đã từng yêu hắn hơn mạng của mình.
Sau này, ta khó hiểu hỏi tỳ nữ thiếp thân:
“Sao bệ hạ lại kỳ quái như vậy?”
“Ta rõ ràng là luôn cười với người, sao bệ hạ lại khóc?”