Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta vẫn luôn cho rằng ta và Bùi Diễn yêu nhau.
Thành hôn mười năm, ta đồng hành cùng hắn từ khi hắn còn là thái tử vô dụng đến khi hắn đứng trên vạn người.
Vô số đêm, hắn vừa th ở dốc vừa nắm lấy tay ta:
"May mà có ngươi."
Cho đến khi trên thánh chỉ Phong Hậu không hề viết tên ta.
Mà là tên của Tống Tri Vi.
Hắn không để ý quần thần phản đối, kiên trì lập góa phụ, phu nhân của Thục Vương, lập đích tỷ của ta làm hậu.
"Nghiễn Vi, dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi, cũng không thể ủy khuất nàng.”
"Không lập nàng làm hoàng hậu, chẳng lẽ ngươi muốn làm tỷ tỷ, để nàng ngày ngày quỳ với ngươi?"
Lúc đó hắn nhìn ta, mặt mũi tràn đầy vẻ đương nhiên.
Đúng lúc này.
"Nghiễn Vi, nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn thấy chết mà không cứu?"
Người đang nói với vẻ đương nhiên kia vốn là thiếu niên của ta, chẳng biết từ lúc nào, trong lòng hắn cũng không còn ta nữa.
Tống Tri Vi muốn có chỗ dựa, hai tay hắn bèn dâng lên.
Tống Tri Vi trúng độc, hắn không chút do dự muốn ta lấy thân nuôi cổ.
"Lấy thân nuôi cổ", bốn chữ, nói ra thì dễ dàng.
Nhưng lại muốn xương cốt toàn thân của người nuôi cổ bị cổ trùng cắn xé bảy ngày bảy đêm.
Cuối cùng trích ra một bát máu tươi, mới có thể giải bách độc.
Ta nhìn Bùi Diễn, cổ họng chua xót đến mức không nói nên lời.
Hắn không biết sao?
Hắn biết.
Vu y kia, chính là do hắn trăm phương ngàn kế tìm tới.
Nhưng cho dù hắn biết ta phải trải qua dày vò như thế nào, hắn vẫn nghĩa vô phản cố*, muốn ta đi nuôi cổ trùng kia.
*Nghĩa vô phản cố - 义无反顾 – yì wú fǎn gù (đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.)
Bởi vì ta là muội muội duy nhất của Tống Tri Vi.
Máu của ta, có thể phát huy công hiệu lớn nhất trên người Tống Tri Vi.
"Nghiễn Vi, chỉ Vong Ưu cổ mà thôi."
Bùi Diễn hạ thấp tư thái.
Hắn ngồi xổm xuống, cầm tay của ta, đáy mắt đều là ôn nhu:
"Khổ nhất thời, lại có thể quên hết thảy ưu phiền, không phải rất tốt hay sao?"
Ta ngăn chặn mùi tanh ngọt ở cổ họng, cố nở một nụ cười:
"Được."
Quên đi tất cả ưu phiền, cầu còn không được.
Chương 2
Chạng vạng tối, Tống Tri Vi phái người truyền ta qua.
Như Bùi Diễn mong muốn.
Ta và Tống Tri Vi gặp nhau, nàng ấy không cần quỳ ta.
Mà là ta quỳ nàng.
Ta ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, Tống Tri Vi hơi nghiêng người dựa vào giường thấp.
"Nghe nói, muội muội nguyện lấy thân nuôi cổ, thay ta giải độc?"
Vào cung ba tháng, Tống Tri Vi được dưỡng đến mức trắng nõn hồng nhuận phơn phớt.
Không đợi ta đáp lời, nàng thản nhiên cười một tiếng:
"Thật sự là khổ cực cho muội muội."
"Lý ma ma, thưởng tượng Quan m lần trước bệ hạ thay ta cầu phúc cho con trai ta đến tặng cho muội muội đi.
"A, suýt nữa quên mất, thân thể muội muội bây giờ, sợ là Quan m đích thân phù hộ, đều bó tay bất lực."
Nàng cười “phốc” một tiếng, đám cung nữ thái giám đều cười nhẹ ra tiếng.
Nhìn đi, đây chính là vị tỷ tỷ người gặp người thích của ta.
Phụ thân thương nàng.
Bởi vì lúc ta sinh ra, nàng bệnh nặng một trận, ông liền cảm thấy là ta khắc nàng.
Rồi nhẫn tâm đưa ta đến thôn trang.
Mẫu thân thương nàng.
Năm đó người có hôn ước với Bùi Diễn chính là nàng.
Nhưng Bùi Diễn bị phế, nàng không muốn xuất giá.
Mẫu thân liền đón ta về phủ, bắt ta xuất giá thay nàng.
Hiện giờ, ngay cả Bùi Diễn cũng yêu nàng.
"Chuyện gì mà cười vui vẻ như thế?"
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Bùi Diễn bước chân vào điện.
Tiếng cười nhạo xung quanh dừng phắt lại.
Ta vẫn cứ cúi đầu: "Các nàng đang cười con gà mái là thần thiếp này, vĩnh viễn không đẻ trứng được."
Sắc mặt Bùi Diễn đột nhiên lạnh đi: "Làm càn!"
Các cung nữ đồng loạt quỳ xuống.
"Ai bảo Thần phi quỳ?’’
"Trẫm đã nói, Thần phi ở trước mặt trẫm cũng không cần quỳ!’’
"Các ngươi lấy đâu ra lá gan..."
"Phu quân ~" Tống Tri Vi thướt tha đứng lên.
Véo kéo tay áo Bùi Diễn: "Hung dữ như vậy làm gì?"
"Đều hù dọa con trong bụng thần thiếp rồi."
Lông mi ta run lên.
Ngẩng đầu, Tống Tri Vi đang hờn dỗi đặt tay Bùi Diễn lên bụng nàng.
Bùi Diễn vừa cẩn thận, vừa lạ lẫm đụng vào bụng của nàng.
Nhận thấy ánh mắt của ta, hắn nhìn qua, môi giật giật.
Rồi hắn ngay lập tức nhìn về nơi khác.
Chương 3
Khó trách Bùi Diễn vội vã như vậy.
Độc của Tống Tri Vi, sớm đã bị người ta hạ tại đất Thục.
Sẽ không làm nàng mất mạng, nhưng sẽ làm nàng không dễ có thai.
Cho dù có thai, cũng sẽ có chút khác biệt với đứa nhỏ khác.
Nàng mới vào cung ba tháng mà thôi, đã mang thai con của Bùi Diễn.
Đứa bé kia mấy tháng rồi?
Chỉ sợ, hai người sớm đã có dính líu rồi?
Cũng đúng.
Từ nhỏ ta đã ở trong thôn trang, người thật sự cùng Bùi Diễn là thanh mai trúc mã, cho tới bây giờ đều là Tống Tri Vi.
Ta đi lung tung không mục đích trong Ngự Hoa Viên, vô thức sờ bụng của mình.
Ta cũng từng có một đứa bé.
Nhưng sáu tháng trước, ta bị Bùi Diễn ban cho một chén thuốc phá thai, rồi sảy mất.
Khi đó hắn ôm ta, liên tục hôn ta:
"Nghiễn Vi, nếu không phải ta cần nàng khiến phụ hoàng chú ý đến, thì ta sẽ bị phụ hoàng quên mất.”
"Làm phế thái tử cả đời cũng không sao, nhưng ta làm sao nhẫn tâm để ngươi theo ta chịu khổ cả đời được?”
"Nghiễn Vi, đừng sợ, ngươi là nương tử của ta, tương lai, chúng ta sẽ còn có rất nhiều hài tử."
Nhưng bây giờ, nương tử của hắn lại là một người khác.
Nàng sẽ có rất nhiều rất nhiều hài tử với hắn, mà hắn cũng sẽ có người khác.
Trở lại Thần Lộ Cung, tỳ nữ Lâm Lang giật nảy mình.
"Nương nương! Hoàng hậu lại tra tấn người rồi sao?!"
Ta lắc đầu.
Ta chỉ là có chút không quen mà thôi.
Không quen mấy tháng ngắn ngủi, mọi thứ bên người đều thay đổi.
Đợi ta ngủ một giấc.
Ngủ một giấc là tốt rồi.
Ta tắm rửa, thay y phục, một giấc này, ta lại mơ tới rất nhiều chuyện cũ trước kia.
Ta và Bùi Diễn, kỳ thực không chỉ có mười năm tình cảm.
Lúc ta mười tuổi, ta đã từng gặp mặt hắn một lần.
Khi đó hắn làm rơi ngọc bội trên người, hốt hoảng tìm kiếm nó.
Là ta nhặt được rồi giao trả lại cho hắn.
Sau khi hắn hồi kinh, đặc biệt viết thư đến tỏ vẻ cảm tạ.
Sau đó, chúng ta đã gửi thư từ qua lại năm năm.
Ở năm đó ta cập kê tâm sự với nhau.
Cho nên ta chưa bao giờ nghĩ tới, người hắn ta thật sự yêu, sẽ là Tống Tri Vi.
Cho nên đêm tân hôn, lúc ta ở dưới khăn voan nhìn thấy ngọc bội trên người hắn, vô cùng vui mừng.
Ta mơ thấy ta không để ý đến sự rụt rè, vui sướng nhấc khăn voan lên.
Thiếu niên lang một thân hỉ phục màu đỏ, trong mắt là kinh diễm không che giấu được.
Hắn cong mi thật lâu, cười một tiếng, phong lưu chắp tay:
"Là sai lầm của vi phu, đã để nương tử đợi lâu rồi."
Khi đó hắn nói, vô luận tương lai hắn là Thái tử, hay là Hoàng đế.
Đều vĩnh viễn là phu quân của ta.
Phu quân của một mình ta.
Nhưng hôm nay, ta nghe Tống Tri Vi gọi hắn ta là "phu quân".
Giọng nàng gọi thật ngọt ngào.
Trong lòng ta đau đớn.
Ta mở mắt ra, lại thấy Bùi Diễn đang nhìn ta.
Chương 4
Hắn rất ít khi tới đây vào buổi tối.
Thường thường hắn tới đây ngồi không tới nửa canh giờ, sẽ bị Tống Tri Vi gọi đi.
Lúc này, trong bóng đêm, hắn nhìn ta không chớp mắt, cực kỳ giống những năm còn chung chăn chung gối.
Nhìn nhau trong bóng tối mờ mịt, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
"Gặp ác mộng sao?"
Bùi Diễn tách bàn tay đang siết chặt của ta ra.
"Tri Vi được nuông chiều quen rồi, ngươi chớ trách nàng."
Thì ra là vì Tống Tri Vi.
Ta phất tay, lật người qua.
"Ngươi thái độ với trẫm như vậy sao?"
Bùi Diễn trầm giọng: "Nghiễn Vi, ngươi không ngoan.”
Hắn giữ lấy phần gáy của ta rồi hôn xuống.
Khí tức đã lâu không gặp bây giờ xâm nhập, đã lâu không gặp lại, ta thấy có chút xa lạ.
Ta đột nhiên nghĩ đến, có lẽ hắn ta mới hôn Tống Tri Vi như vậy.
Một trận buồn nôn ập đến, hắn bỗng nhiên đẩy ta ra.
Sắc mặt Bùi Diễn trở nên khó coi.
"Nghiễn Vi, ngươi chê trẫm sao?"
Nắm lấy cổ tay của ta muốn lại đến.
Nước mắt của ta rơi xuống.
Bùi Diễn "Chậc" một tiếng.
"Sao ngày tháng dễ chịu như vậy, mà ngươi còn khóc nhiều hơn?"
Hắn dừng lại, hạ giọng xuống, cẩn thận lau nước mắt rơi xuống của ta.
Hắn rất biết làm sao để khiến ta khuất phục.
Biết ta từ nhỏ bị ném vào trong thôn trang, không nhận được bao nhiêu sự quan tâm.
Biết hắn là người duy nhất ta từng chạm vào, từng mang lại cho ta ấm áp, biết ta không thể dễ dàng rời bỏ hắn.
Biết ta toàn tâm toàn ý yêu hắn.
Chỉ cần dịu dàng một chút, ta liền không có cách nào gây rối với hắn.
"Hôm nay ngươi cũng nghe được, Tri Vi có thai rồi.”
"Ngươi thiện lương nhất, ngươi có thể nhẫn tâm nhìn hài tử cứ như vậy mà không còn không?”
"Trẫm đã xác nhận với vu sư, Vong ưu cổ chỉ là sẽ chịu chút khổ da thịt, sẽ không thương tổn tới căn cốt.”
"Cổ trùng kia sẽ giải ưu sầu cho ngươi, có lẽ ngươi sẽ không còn thích khóc như vậy nữa."
Bùi Diễn cười vuốt vào mũi ta.
Giống như đang nói tới một chuyện nhỏ không quan trọng gì.
Cổ họng của ta lại giống như bị một vật lớn chặn lại, không phát ra được chút xíu âm thanh nào.
"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương đau đầu không ngừng, mời ngài đi qua một chuyến."
Đến rồi, thật sự đúng giờ.
Lần này Bùi Diễn không vội vàng rời đi như mấy lần trước.
Hắn nhìn thoáng qua người ngoài điện, ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc ta:
"Nghiễn Vi, đợi ngươi giải độc cho Vi Tri xong.”
"Đợi ngươi quên đi những gì không vui trong quá khứ.”
"Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không."
Bắt đầu lại từ đầu?
"Bệ hạ!" Cung nhân bên ngoài thúc giục.
Bùi Diễn buông ta ra, xoay người.
"Bệ hạ." Ta gọi hắn lại.
"Lúc nào Vu Sư có thể chế ra Vong Ưu Cổ?"
Bùi Diễn quay đầu lại: "Vong Ưu cổ đã ở trong kinh."
"Vậy sáng sớm ngày mai."
Ta nhìn hắn, nhìn thiếu niên lang từng khắc sâu ở đáy lòng:
"Sáng sớm ngày mai, người mời Vu Sư vào cung đi."
Chương 5
Ta không biết Vong Ưu cổ có thể khiến ta và Bùi Diễn bắt đầu lại từ đầu hay không.
Nhưng ta không có sự lựa chọn.
Cha mẹ của ta, phu quân của ta, đều ngóng trông ta giải độc cho Tống Tri Vi.
Ngày thứ hai, trước cửa cung Thần Lộ của ta chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.
Thừa tướng phụ thân của ta, mẫu thân cáo mệnh phu nhân, phu quân hoàng đế, hoàng hậu tỷ tỷ.
Đông đủ góp mặt.
Bốn người, bốn đôi mắt, đều mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào ta.
Nhìn chằm chằm chén trà chứa cổ trùng kia, đưa tới trước mắt ta.
Ta nhìn con côn trùng màu đen như con nhện dưới đáy trà, siết chặt lòng bàn tay.
Ta sợ côn trùng.
Người hầu trong thôn trang đã từng báo thù trước mặt mẫu thân, nửa đêm ném côn trùng đầy giường lên người ta.
"Nghiễn Vi." Bùi Diễn lên tiếng.
Có mấy phần ý cảnh cáo.
Ta c ắn môi dưới, cắn ra mùi máu tươi, bưng chén trà lên, uống một ngụm.
Phụ thân lập tức cười to:
"Hoàng hậu nương nương hồng phúc tề thiên, chúc bệ hạ, nương nương, mừng quý tử!"
Mẫu thân lập tức đỡ lấy Tống Tri Vi:
"Vật dơ bẩn kia, nương nương có bị dọa sợ không?"
Tống Tri Vi hơi bất đắc dĩ sẵng giọng:
"Cha, mẹ, các người nên quan tâm muội muội nhiều hơn mới phải.”
"Muội muội, ta đến đỡ muội đi nội điện nghỉ ngơi."
Nàng lo lắng đỡ ta dậy, lúc xoay người, lại ở bên tai ta cười nhẹ:
"Cũng có lúc Minh Châu phải phủ bụi rồi.”
"Muội muội ngốc, muội thật sự tin là Thái tử điện hạ năm đó, có chút thời gian rảnh rỗi để tâm sự với muội sao?"