Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Di đang ở bên trong căn hộ của mình để nấu bữa tối. Bỗng nhiên tiếng chuông ngoài cửa vang lên. Khi cô bước ra đến cửa, người ngoài cửa không ngần ngại mà lên tiếng:
- “Là tôi, Hạo Thần”
Thiên Di ngạc nhiên, anh ta tìm đến cả nơi cô ở?
- “Có chuyện gì không? Nếu muốn gặp tôi, anh có thể hẹn ở quán nước”
- “Tôi đã cho người mời em đi ăn nhưng em lại trốn mất, hết cách nên tôi mới đành trực tiếp tìm tới nhà em vậy”
- “Anh không cảm thấy kêu cả một đám người mặc đồ đen lạ mặt tới trường đại học chỉ để mời một cô gái thì quá doạ nạt người ta à? Là anh thì anh có dám đi không?”
Bên ngoài vang lên tiếng cười khẽ của Hạo Thần:
- “Vậy xem ra đó là lỗi của tôi rồi. Tôi chân thành xin lỗi, giờ thì mở cửa ra đi, tôi có chuyện muốn nói. Yên tâm, tôi cam đoan không làm gì em đâu. Khu này có camera an ninh giám sát khá tốt, nếu có chuyện gì tôi nhất định chạy không thoát”
Thiên Di mở cửa ra, thật ra cô khá tin tưởng Hạo Thần sẽ không có ý định bất chính mà giở trò với cô. Vừa mở cửa ra, anh đã xông thẳng đi vào bên trong. Đây là một căn hộ nhỏ khá xinh xắn với tông chủ đạo là màu trắng đen và được trang trí theo phong cách vô cùng hiện đại, rất giống với cá tính của cô.
- “Mấy năm qua em sống rất tốt nhỉ? Lại còn mua được nhà to thế này”
Thiên Di tỏ ra hơi khó chịu:
- “Làm sao anh tìm được tôi?”
Anh thản nhiên đáp:
- “Tôi hỏi ba em. Tôi bảo với ông ta em thiếu tôi một số tiền lớn, cho dù thân quen với ba em nhưng tôi không thể cho con ông ta thiếu tiền được. Ông ta liền đưa ra địa chỉ của em ở bên Anh rồi bảo tôi sang đó tìm em, chứ ông ta nhất định không chi ra một xu nào cả. Thật ra không cần hỏi ông ta, tôi cũng có thể cho người điều tra em, em cũng chẳng phải sống ẩn dật ở bên này. Có điều làm vậy thì thật bỉ ổi, cứ như tôi cố tình muốn biết thông tin về em vậy”
Thiên Di nghe thấy vậy thì cười lạnh, thầm mắng: “Dù là dùng cách nào thì anh cũng trông bỉ ổi như vậy thôi!” rồi bảo:
- “Vậy anh kiếm tôi là có việc gì? Anh có thể nói nhanh, tôi còn nhiều việc phải làm lắm”
Anh đứng lên, tiến vào bên trong nhà bếp:
- “Tôi thấy em có vẻ đang làm bữa tối, mùi thơm lắm, đúng lúc tôi cũng đang đói”
- “Cái đó chỉ đủ cho một người ăn”
- “Em có thể nấu thêm”
- “Nhà hết nguyên liệu rồi”
- “Vậy tôi lập tức đi mua, em cần gì cứ nói. Tôi sẽ cho người xuống siêu thị ngay dưới lầu mua giùm em”
Thiên Di thấy thái độ của anh thì thoáng tức giận nhưng cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của mình rồi bảo anh:
- “Nếu chủ tịch Trần cao quý muốn dùng bữa tối, anh hoàn toàn có thể ra nhà hàng ngon nhất ở đây mà ăn. Tôi hiện tại thật sự không có thời gian để vui đùa cùng anh. Anh có việc gì thì có thể nói thẳng”
- “ Tôi đã từng nói, em cứ gọi tôi là Hạo Thần hay Thần là được. Ba năm không gặp, em ngày càng thiếu đi tính kiên nhẫn”
- “Hừ, kiên nhẫn chỉ dành cho người xứng đáng. Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian với một người bận rộn ‘trăm công ngàn việc’ như anh thôi. Nếu thật là vậy, cả Trần thị sẽ lên án tôi mất”
- “Vậy được, không cần làm mất thời gian của đôi bên nữa, vẫn là lời đề nghị như cũ: tôi muốn em trở thành vợ của tôi”
Thiên Di lại bật cười:
- “Anh đùa à? Chẳng phải năm xưa anh đã đính hôn với Âu Minh San rồi còn gì. Vì vậy có thể nói, hiện tại anh là hôn phu chính thức của Âu Minh San. Hơn nữa, anh nên nhớ, mẹ của anh cũng chỉ chấp nhận cô ta làm con dâu, bà ấy không đời nào chấp nhận tôi bước chân vào Trần gia. Anh đừng ở đây phí công vô ích nữa, về đi”
- “Tôi đã bày tỏ rất rõ ràng với mẹ mình, tôi sẽ chỉ cưới em làm vợ. Em chỉ cần đồng ý là được, những việc khác, tôi sẽ tự lo”
- “Tiếc quá, nhưng tôi không có hứng thú làm Trần thiếu phu nhân. Hy vọng anh có đề nghị khác tốt hơn. Mà thật ra tôi cũng chẳng muốn vòng vo, anh thật sự cần gì ở tôi? Vì anh không thể nào chỉ giúp tôi đoạt Âu thị mà không đòi hỏi gì cả. Một thương nhân hút máu người như anh mà cư xử như vậy thì thiệt là lạ”
- “Nếu tôi nói vì thích em nên mới muốn cưới em, em có tin không?”
- “Sẽ không”
- “Vì vậy nên tôi làm sao nói ra được lý do đây trong khi tôi thật sự nghĩ vậy. Giúp em có được Âu thị, còn tôi có được em, đây gọi là ‘vẹn cả đôi đường’ ”
- “Trừ khi anh có ý định nói thật, buổi trò chuyện nhạt nhẽo và tốn thời gian này tốt nhất nên dừng lại tại đây”
- “Đấy là sự thật, em tin hay không thì tuỳ. À, mà nếu như kết hôn với em, tôi cũng có thể giúp Trần thị ngày càng vững mạnh. Màn hợp tác của hai gia đình có thể tạo thành cú bùng nổ trong giới kinh doanh, em thấy sao?”
- “Trần thị chuyên về công nghệ, còn Âu thị lại là một công ty giải trí. Cơ bản là chẳng liên quan gì đến nhau, nếu anh muốn tìm gương mặt đại diện thì cứ tuỳ tiện kiếm một cô trong Âu thị là được, không cần phải tới mức muốn cưới tôi chứ!”