Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Di vừa về Anh đã đi đến tổ chức để gặp Lục Nam ngay. Lục Nam đang ngồi bên cạnh hồ bơi ăn sáng, thấy cô, anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
- “Mới sáng sớm mà cô đã đến kiếm tôi. Nhớ tôi rồi à?”
- “Bớt nói mấy lời kiểu vậy lại đi, nếu không tôi sẽ cho Ngọc Lam đến đây mỗi ngày đấy”
Nghĩ tới cô nhóc đó là Lục Nam không khỏi rùng mình. Cô ta hậu đậu như vậy, đụng vô mấy bảo bối yêu quý của anh mà để hỏng thì chắc anh khóc mất.
- “Mà cô về đây lúc nào vậy?”
- “Tối hôm qua vừa tới nơi. Đúng như dự đoán, Trần Hạo Thần chính là ông chủ thật sự của ‘Bắc Kim’ ”
Lục Nam ngước mắt lên khỏi dĩa đồ ăn, rồi nhìn cô chằm chằm như thể nghe một chuyện khá khó tin.
- “Đùa à? Làm sao cô điều tra nhanh như vậy được? Tổ chức này có quy mô toàn cầu, chuyện này không thể qua loa dễ dàng vậy được đâu”
- “Tôi tìm được Mạc Mặc ở Bạch Nam, bà ấy vừa mất nửa năm trước. Con gái bà ấy kể rằng mẹ mình đã từng nghe thấy tên tổ chức đó lúc ông Trần còn sống”
- “Vậy giờ mình tính sao?”
- “Tạm gác chuyện hai tổ chức qua một bên đã. Từ nay, cứ làm theo những gì họ muốn. Nếu cần thiết, không cần đưa hàng qua Mỹ nữa, chỉ tập trung buôn bán ở đây thôi”
- “Nhưng Mỹ đang là thị trường tiềm năng cho ta mà, tôi còn đang muốn nghiên cứu vài món hàng mới từ Mỹ”
- “Tuỳ anh, nhưng tuyệt đối không được đánh động đến bọn họ để tránh gây bất lợi cho ta. Hãy tránh tiếp xúc với họ càng nhiều càng tốt”
- “Tôi biết rồi. Mà cô không bị phát hiện khi ở Mỹ chứ?”
- “Vẫn chưa bị phát hiện”
Lục Nam lấy một xấp hình bày ra trên bàn ăn. Mặt anh dần trở nên nghiêm trọng.
- “Xém tí nữa là cô chết rồi đấy chứ chẳng phải bị phát hiện không thôi đâu”
Thiên Di cầm những tấm hình lên, đó là hình ngôi nhà gỗ mà cô và Ngọc Lam ở lúc đến Mỹ, nó đã bị người ta phóng hoả cháy rụi hết cả. Thiên Di vô cùng ngạc nhiên:
- “Chuyện này là sao vậy?”
- “Không biết là ai làm, tôi vẫn đang cho người điều tra, có vẻ là tổ chức chuyên nghiệp ra tay nên không để lại dấu vết gì. Bọn chúng phóng hoả căn nhà ngay đêm cô vừa rời khỏi Mỹ, cũng may cô và Ngọc Lam đã đi khỏi đó rồi, nếu không tôi thật sự phải đến đón hai người rồi”
- “Bọn họ làm vậy là có mục đích gì đây?”
Lúc này, một người đàn ông tiến đến gần họ, còn ngồi xuống cười vui vẻ với cô và Lục Nam. Lục Nam vui vẻ đánh người con trai đó mấy cái:
- “Kiều Niên, anh biến đâu mấy tháng nay vậy?”
- “Nằm vùng giùm tổ chức, nhiệm vụ lớn lao mà Thiên Di giao cho tôi đấy”
Lục Nam lại ngạc nhiên, hôm nay hai con người trước mặt làm anh đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
- “Sao không ai nói với tôi chuyện này vậy?”
- “Tôi quên mất, gần đây nhiều việc quá”
Lục Nam bày ra bộ mặt tức giận. Thiên Di nhìn thấy Kiều Niên nên liền bảo:
- “Tuần rồi tôi tới Mỹ, ở trong căn nhà của Lục Nam tại ngoại ô New York, căn nhà đó trước giờ rất ít người lui tới nhưng mới đây lại bị đốt rồi. Cũng may tôi đã rời khỏi đấy trước đó. Anh có thể giúp tôi điều tra việc này không? Dù sao hiện giờ Mỹ cũng là địa bàn của anh”
- “Kỳ thật tôi tới đây cũng là vì việc này. Tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi ngôi nhà đó nên mới biết Thiên Di đến Mỹ nhưng không tiện ra mặt. Vào ngày tôi phát hiện ngôi nhà đã cháy, tôi còn tưởng cô xong rồi, cũng may là không tìm thấy cái xác hay vali đồ nào nên tôi mới lập tức bay sang Anh để xác nhận chuyện này”
- “Bọn chúng đã phát hiện Thiên Di rồi sao?”. Lục Nam lo lắng hỏi
- “Hiện tại thì vẫn chưa, Lãnh Ngạo tin chắc anh vẫn là người đứng đầu, nhưng ông chủ đằng sau ‘Bắc Kim’ thì tôi không chắc. Người đó chưa bao giờ xuất hiện trước mặt bọn tôi, chỉ có Lãnh Ngạo cũng một vài nòng cốt của tổ chức là biết mặt hắn”
- “Vậy thì tại sao bọn chúng lại đốt nơi đó? Mục đích thật sự là gì đây? Hơn nữa, mấy lần chúng ta lui tới đó đều là để nghĩ dưỡng, không có lý gì các tổ chức khác lại nghi ngờ được. Hay là bọn họ nghĩ đó là kho hàng của chúng ta?”
- “Cũng có khả năng là vậy. Dù gì đi nữa Thiên Di cũng phải nên cẩn thận, nếu chúng hành động ngay hôm cô đến Mỹ, tức là đã có kẻ nhận ra cô. Có thể kẻ đó sẽ tiếp tục tìm cách giết hại hoặc gây bất lợi thêm cho cô”
- “Không phải là ‘Bắc Kim’ muốn kiếm chuyện chứ?”
Kiều Niên nhanh chóng phủ nhận:
- “Không thể nào, ‘Bắc Kim’ không bao giờ giết người mà không có mục đích, bọn họ có quy tắc làm việc riêng nên mới luôn được kính nể. Tôi nghĩ đó là một kẻ khác, một kẻ có mối thù với riêng Thiên Di”
Thiên Di xoay xoay con dao bóng loáng bằng bạc dùng để ăn sáng trên tay, trên môi là nụ cười thích thú:
- “Tinh ranh thật, để xem tôi và kẻ đó, ai mới là người chiến thắng”
Thiên Di đứng dậy, xách chiếc túi rời đi. Trước khi đi còn không quên nói:
- “Chuẩn bị phong bì đi, tôi sắp mời cưới rồi đấy”
Lục Nam há hốc mồm, còn Kiều Niên thì khuôn mặt tái nhợt.
- “Cô đùa à? Ai cưới cô chứ?”
- “Trần Hạo Thần. À, nhờ anh giải thích việc Trần Hạo Thần chính là ông chủ thật sự của ‘Bắc Kim’ giùm tôi, tôi có việc phải đi trước. Mọi việc còn lại, tôi sẽ giải thích sau”
Thiên Di rời khỏi nơi đó, trên điện thoại là dòng tin nhắn hẹn gặp Thiên Di tại một nhà hàng kiểu Pháp. Xem ra anh đến Anh nhanh hơn cô tưởng, cô còn nghĩ rằng vài ngày nữa anh mới tìm cô, không ngờ bây giờ đã nhắn.