Ngày Tiêu Kì Nhiên tròn mười tám tuổi, nó không phải là một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ, cũng không phải là điều hạnh phúc như cô từng tưởng, đó là một ngày kinh hoàng, một ngày khủng khiếp, là khi cha mẹ cô bị người ám sát, còn cô chưa kịp tiếc thương, gào khóc vì cái chết của họ đã phải hoang mang, sợ hãi tìm đường chạy trốn.
Có lẽ là ông trời muốn để cô sống, thế nên sau nỗi bất hạnh khôn cùng kia, cô đã gặp được anh, gặp người vươn tay giúp đỡ cô, cưu mang cô suốt mười năm trời.
Hắc Nhật Đông! Một chàng trai lạnh lùng, có ánh mắt lãnh khốc, sâu trong thâm tâm anh là những nỗi niềm khó tả.
Bỗng một ngày... Cô đến bên anh, như ánh dương ấm áp làm nhịp tim bồi hồi!
Sau tất cả... Chỉ mong nắng kia đừng tắt, kẻo tim này lại lạnh giá đơn côi!