Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vòng Vây Máu: Cưỡng Cầu Yêu Thương
  3. Chương 3: Bạn mới
Trước /19 Sau

Vòng Vây Máu: Cưỡng Cầu Yêu Thương

Chương 3: Bạn mới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Chú ơi... Em trễ học mất rồi! Sao chú không gọi em dậy?"

Sáng sớm, không gian trong ngôi biệt thự nhỏ xinh vẫn đang hết sức yên bình, cho tới khi bất ngờ vang vọng giọng nói thất thanh của một người thiếu nữ.

Sau đó, là dáng vẻ hớt hải của Tiêu Kì Nhiên chạy xộc vào bếp, nhìn người đàn ông đang thản nhiên ăn sáng kia, mà lòng cô ấm ức.

"Hắc Nhật Đông, chú có nghe em nói gì không vậy?"

"Nghe rồi! Tôi có điếc đâu." Anh điềm đạm đáp trả.

"Nghe, sao chú không đếm xỉa tới em? Em bảo, em bị trễ học mất rồi." Tiêu Kì Nhiên dường như sắp khóc thét tới nơi.

Nếu nhớ không lầm, thì hôm nay đã là ngày thứ năm cô ngủ quên kèm combo trễ học. Tất cả cũng do người đàn ông này dung túng mà ra.

"Tôi gọi cho giáo viên rồi, nói em nghỉ tiết một. Yên tâm ngồi xuống ăn sáng đi. La hét mãi, ồn chết đi được."

Đúng là dung túng thật. Tiêu Kì Nhiên mà hư, đều tại Hắc Nhật Đông. Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, cô đang cực kỳ vui vẻ trong lòng. Còn chuyển thái độ ngay, lập tức ngồi vào bàn ăn.

"Năm nay mà rớt tốt nghiệp, là tại chú. Tốn tiền cho em đi học lại một năm, cũng tại chú. Mai mốt đừng có trách em."

Tuy bằng lòng, nhưng vẫn không quên lèm bèm vài câu, chứng minh bản thân vô tội, làm ai kia bật cười.

"Yên tâm, em khỏi thi cũng đỗ tốt nghiệp. Tin không?"

Tiêu Kì Nhiên không đáp, chỉ gật đầu đồng ý.

Tất nhiên cô phải tin, bởi vì thế lực của anh, cô còn lạ gì nữa. Ở cái thành phố Z này, chỉ cần Hắc Nhật Đông búng tay một cái, là người người cúi đầu dè dặt. Mà thật ra thì, cô cũng nghe thiên hạ truyền miệng nói nhau nghe, chứ thực hư thế nào, chắc còn phải lĩnh giáo.

Tập trung ăn uống một chút, Hắc Nhật Đông mới trầm giọng hỏi:

"Tối nay có muốn ra ngoài chơi không?"

Tiêu Kì Nhiên lắc đầu: "Chú bận nhiều việc mà. Vả lại, em cũng chả biết đi đâu."

"Xem phim! Hình như em đang thích bộ phim ngôn tình nào đó vừa ra rạp cách đây mấy ngày mà. Đi đi, tối tôi về đón."

"Thôi! Em không đi đâu. Chú bận bịu cả ngày rồi, tối nên về nghỉ ngơi sớm."

"Quyết định vậy đi! Tối nay, mặc chiếc váy tôi mua cho vào tuần trước, rồi ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về."

Hắc Nhật Đông căn bản bỏ ngoài tai những gì Tiêu Kì Nhiên vừa nói. Anh chỉ muốn làm chuyện mình đã quyết, khiến cô nàng vẫn đang đứng hình.

"Thế chú còn hỏi em làm gì? Thật vô nghĩa!" Tiêu Kì Nhiên bĩu môi.

"Hỏi để có cơ hội nhìn em bĩu môi đấy!" Hắc Nhật Đông cười cười.

Sau đó, cả hai tiếp tục ăn sáng, mà Tiêu Kì Nhiên vì chán quá nên chả buồn nói năng gì thêm.

[...]

Kết thúc bữa sáng, Tiêu Kì Nhiên được "anh chú" của mình đích thân đưa đến trường học. Vì cô là học sinh đặc biệt, nên muốn lên lớp giờ nào cũng được. Mỗi tiết học bỏ lỡ đều sẽ có giáo viên dạy riêng lại sau cho cô.

Cũng chính vì bản thân quá được ưu ái, nên trong lớp lẫn ngoài lớp, ai cũng xem Tiêu Kì Nhiên như cái đinh trong mắt.

Cho tới khi có nam sinh mới chuyển tới và được sắp xếp ngồi cạnh bàn cô gái. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cả hai dường như đã phát sinh một luồng cảm xúc đặc biệt nào đó hiện chưa rõ.

Chàng trai ấy, khôi ngô tuấn tú, vóc dáng lịch lãm. Điểm nhấn lớn nhất là đôi mắt ma mị, nhìn vào sẽ cuốn hút ngay từ lần đầu tiên va chạm, khiến nữ sinh trong lớp hồn bay phách lạc tận hai tiết học đầu tiên.

Đến giờ giải lao, khi nhóm nữ sinh được mệnh danh á khôi trong trường, định tìm tới người bạn mới ấy để bắt chuyện, thì cậu đã chủ động tiếp cận Tiêu Kì Nhiên, khiến bọn họ một phen trố mắt.

Cậu đưa cho cô một cây kẹo, kèm câu nói thân thiện: "Tặng cậu, xem như quà làm quen!"

Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên vẫn đang ngạc nhiên, nên cứ ngây ngô nhìn chàng trai. Mãi mới nhận lấy món quà là kẹo ngọt ấy.

"Cảm ơn cậu!"

"Mình tên Ngô Đình, 19 tuổi! Còn cậu?" Chàng trai vui vẻ giới thiệu.

Vậy mới giúp Tiêu Kì Nhiên biết rõ, cậu bạn này lớn hơn mình một tuổi.

"Mình là Tiêu Kì Nhiên, 18 tuổi!" Cô mỉm cười.

"Thế nhỏ hơn mình một tuổi, theo lý phải gọi bằng anh đấy!" Ngô Đình cười nói, giọng điệu nửa thật nửa đùa làm cô gái ngại ngùng.

"Đùa tí thôi! Giờ có muốn xuống căn tin ăn gì đó với mình không?"

Để thoát khỏi tình huống khó xử, Tiêu Kì Nhiên đương nhiên đã gật đầu đồng ý.

"Cũng được!"

Sau đó, đôi bạn trẻ cùng nhau ra khỏi lớp. Xung quanh là biết bao ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào cô.

[...]

Tối đến, vẫn như ý Hắc Nhật Đông đã muốn. Anh đưa cô gái bé nhỏ của mình đi xem bộ phim cô yêu thích.

Vốn muốn Tiêu Kì Nhiên thoải mái, vui vẻ. Nhưng suốt mấy tiếng ngồi trong rạp, cô chỉ cắm mặt vào điện thoại để nhắn tin với ai đó. Mà tất cả, đều được thu trọn vào tầm mắt của người đàn ông ngồi bên cạnh.

Lúc này, Hắc Nhật Đông đã thấy không vui, cũng không thể kiên nhẫn hơn nữa. Anh trực tiếp cầm lấy điện thoại của Tiêu Kì Nhiên, bấm tắt máy, rồi bỏ vào túi áo khoác của mình.

"Chú làm gì vậy? Điện thoại của em mà?" Tiêu Kì Nhiên tỏ thái độ cáu kỉnh.

Chân mày của người đàn ông lập tức nhíu lại. Rõ ràng anh cũng bực, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp trả:

"Xem phim đi! Khi nào về, tôi trả lại cho em."

Mặc dù rất hậm hực, ấy thế mà Tiêu Kì Nhiên vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Ngồi chờ bộ phim kết thúc, vừa ra khỏi phòng, cô liền chìa tay đòi di động.

"Trả máy cho em."

Chưa bao giờ Hắc Nhật Đông thấy cô xem trọng điện thoại tới như vậy. Rốt cuộc là vì những tin nhắn đang dang dở với ai đó sao?

Càng nghĩ, anh càng tức. Quyết định quay lưng đi lấy xe trong im lặng, điện thoại càng không muốn trả.

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tinh Tế Tu Sĩ

Copyright © 2022 - MTruyện.net