Lại lần nữa bước lên hoàng tuyền, trên tay là hoa bỉ ngạn, trước mặt là dòng Vong Xuyên đỏ như máu…
Trải qua ba đời, rõ ràng lâu dài đến thế, nhưng khi ngẫm lại, cứ tựa mây gió thoáng qua, cũng tựa giấc mộng không chân thực.
Một đời có vui có buồn, có đủ hết thảy cảm xúc, cũng kinh qua bảo thử thách, bao gian truân, cũng trải nghiệm được thế sự khôn lường, cũng biết nhân sinh có vô vàn bất lực…
Bước đến Nại Hà cầm lấy vong tình thủy, đưa mắt nhìn bát canh, lòng đắn đo suy nghĩ, quên thù quên hận nào nỡ quên người, oán niệm khó dứt, tư niệm càng khó buông, đã từng có được nên càng sợ đánh mất, càng cố giữ lấy lại càng tổn thương, chấp niệm càng nhiều thì cái giá phải trả càng lớn.
Nhìn sang đóa hoa trên tay, tương truyền bỉ ngạn nơi hoàng tuyền chỉ thấy hoa không thấy lá, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến, tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.