Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Điêu Thuyền từ phòng tiếp khách bước ra sân dạo mát hóng gió. Đêm vẫn chưa khuya, nhưng nàng đã cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi nặng nề. Điêu Thuyền nhìn quanh tìm kiếm những kỹ nữ khác. Nếu như mọi lần thì họ đã chạy ra vây lấy nàng mà hỏi han. Nhưng hôm nay lại không thấy một ai. Cũng không phải họ đang tiếp khách. Rồi Điêu Thuyền nghe thấy tiếng cười nói ồn ào phát ra từ một căn phòng. Lắng tai nghe, nàng nhận ra đó là các tỉ muội kỹ nữ của mình. Điêu Thuyền gọi tay nô bộc đang đứng do dự ngoài sân lại hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Bọn họ đang trêu một nho sinh đến tìm Điêu Thuyền tỉ tỉ. Trông hắn ta có vẻ nghèo lắm, đệ đã từ chối rồi...”
“Vậy à? Làm tốt lắm.”
“Các tỉ ấy đưa hắn ta về phòng từ nãy đến giờ mà tiếng cười vẫn chưa dứt cũng toàn nghe hắn ta la hét thôi.”
Điêu Thuyền hờ hững chỉnh sửa lại đầu tóc, nói:
“Ừ thì, chắc cũng có chuyện gì thú vị đó thôi.”
Điêu Thuyền khó chịu với tiếng ồn ào trong căn phòng, nàng nhìn ra phía cửa lớn. Chẳng có ai để chờ, nhưng như một thói quen, Điêu Thuyền cứ nhìn mãi. Thói quen này bắt đầu từ mùa hè năm ngoái. Người nàng chờ vẫn không đến, còn lại chỉ là thói quen vô nghĩa và những ký ức mờ nhạt. Rốt cuộc nàng đang chờ ai, và vì sao phải chờ? Rồi tiếng ồn ào trong phòng lại khiến nàng chú ý.
“Có Tố Hương trong đó không?”
Vừa nghe thấy giọng nói giận dữ của Điêu Thuyền, một kỹ nữ liền chạy ra.
“Dạ, Điêu Thuyền tỉ tỉ.”
“Đùa giỡn cũng không sao, nhưng đừng làm phiền những vị khách khác. Cả Mẫu Đơn các này toàn nghe thấy tiếng cười của các người thôi đấy.”
“Tại vui quá nên như vậy thôi. Bọn muội sẽ chú ý hơn. Nữ Lâm công tử của Sung Kyun Kwan đã ra một cá cược rất thú vị. Công tử ấy nói rằng nếu kỹ nữ nào để lại được dấu hôn trên người vị nho sinh đến tìm Điêu Thuyền tỉ tỉ thì sẽ được thưởng một chiếc nhẫn vàng. Vị nho sinh ấy không hề biết chuyện này, cứ y theo mệnh lệnh trong lễ Tân bảng mà đến đây, hòng lấy được chiếc váy lót của tỉ về.”
“Chỉ vì một chiếc nhẫn vàng mà loạn hết cả lên như vậy sao? Cho dù là kỹ nữ cũng phải có lòng tự trọng chứ?”
“Đâu phải chỉ vì chiếc nhẫn vàng đâu ạ. Mà chính vì vị thư sinh bị lừa đến đây kìa. Tỉ tỉ, tỉ nổi giận vì nghe chiếc váy lót của mình bị đem ra làm trò cá cược à?”
“Cũng không phải bị đem ra làm trò đùa của mấy tên đầu đường xó chợ, được các nho sinh Sung Kyun Kwan dùng làm vật cá cược, danh tiếng của tỉ sẽ càng tăng chứ sao? Thôi muội vào trong đi. Nhớ bảo mọi người nhỏ tiếng thôi.”
“Vâng, thưa tỉ.”
Tố Hương vừa trở vào, trong phòng lại bắt đầu nhốn nháo. Cả tiếng nói giận dữ của Yoon Hee cũng vọng ra ngoài.
“Buông ra! Đừng có động vào người tôi! Mau gọi Điêu Thuyền đến đi!”
Điêu Thuyền không buồn lắng nghe những âm thanh phát ra từ gian phòng ấy nữa, nàng quay lại chỗ khách đang chờ, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Nghe giọng thì không có vẻ giống một nho sinh tuấn tú gì cho lắm, sao cứ phải loạn lên thế... Chậc chậc...”
“Hắn ta đẹp lắm, đẹp cực kỳ.”
Tay nô bộc đứng bên cạnh chỉ vô tình buột miệng, nhưng câu nói ấy đã khiến Điêu Thuyền dừng bước.
“Cậu vừa nói gì cơ?”
“Vị nho sinh trong phòng đó, tuy có vẻ nghèo khổ, nhưng rất xinh đẹp. A phải rồi! Hắn ta nói đã từng gặp Điêu Thuyền tỉ tỉ. Mà cũng phải, làm gì có gã đàn ông nào không biết tỉ cơ chứ...”
Tay nô bộc bỏ lửng câu nói, định bước đi thì đột nhiên Điêu Thuyền chụp vai hắn ta lại. Nàng cúi người xuống cho bằng hắn rồi hỏi:
“Nho sinh đó nói từng gặp ta sao?”
“Vâng, hắn ta nói gặp tỉ ở khu Pil-dong vào hè năm ngoái, rồi chuyện cây quạt gì gì đó... A! Hắn nói mình là Kim công tử. Từ nãy đến giờ hắn ta cứ la hét rằng ngoài Điêu Thuyền ra thì không ai được chạm vào người mình cả.”
Trước khi tay nô bộc kịp nói hết câu, Điêu Thuyền đã vội vàng chạy về căn phòng ồn ào đó.
Nàng mở tung cánh cửa phòng. Yoon Hee và các kỹ nữ đang vật lộn đều nhất loạt ngừng lại. Chiếc áo khoác dài của Yoon Hee đã bị cởi nửa chừng, áo ngắn bên trong cũng sắp tuột ra. Yoon Hee đang gập người kháng cự lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa. Ngay lập tức Điêu Thuyền nhận ra đó là Kim công tử. Nhưng ánh mắt nàng lại như đang rực lửa. Khắp trên má và quần áo của Yoon Hee đầy những dấu môi đỏ chót!
“Các người đang làm gì vậy hả? Tất cả tránh xa vị công tử đó ra!”
Yoon Hee biết ơn Điêu Thuyền vô cùng khi nàng bước vào đúng lúc này, bởi chỉ chậm một chút nữa thôi, quần áo trên người cô chắc sẽ bị lột sạch. Cảm giác của cô hiện giờ giống như đang rơi xuống vực thì mọc cánh bay lên vậy. Yoon Hee vui mừng gọi tên ân nhân:
“Điêu Thuyền, còn nhớ tôi không?”
Điêu Thuyền không trả lời, nàng chạy đến ôm chầm lấy Yoon Hee. Nàng nghĩ đến lý do mình cứ mãi nhìn ra phía cửa. Chính là lời hứa hẹn hờ hững của người con trai tuấn tú này đây. Có lẽ đối với chàng đó chỉ là lời nói xã giao, nhưng đối với nàng, câu nói hôm ấy đã trở thành lời thề hẹn.
“Sao đến tận bây giờ công tử mới đến? Chẳng thà công tử đợi tiểu nữ quên hẳn người đi rồi hãy đến...”
“Thì ra nàng còn nhớ. Tôi cứ nghĩ rằng nàng đã quên tôi rồi. Thật cám ơn nàng...:”
“Công tử nghĩ rằng tiểu nữ đã quên người rồi nên mới không tìm đến sao? Phải vậy không? Thì ra công tử nghĩ Điêu Thuyền là kỹ nữ, qua lại với đủ loại đàn ông nên không hề tin lời nào của tiểu nữ cả.”
“Không phải tôi không tin nàng, mà là không thể tin chính bản thân mình. Tôi không đủ tự tin.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, các kỹ nữ xung quanh mắt tròn mắt dẹt, đờ đẫn vì khó hiểu. Khiến họ ngạc nhiên nhất là Điêu Thuyền. Điêu Thuyền là ai? Nếu trên đời này có thứ gì cao hơn núi Thái Sơn, thì đó chính là mũi của Điêu Thuyền. Vẻ mặt hạnh phúc như thể có được cả thế giới khi ôm ghì chàng nho sinh nghèo khổ ấy không giống với Điêu Thuyền mà họ biết từ trước đến giờ chút nào.
Mấy cô kỹ nữ len lén nhìn Điêu Thuyền rồi lần lượt ra khỏi phòng. Người cuối cùng rời phòng còn cẩn thận khoá chặt cửa lại không gây ra tiếng động. Họ đứng ngoài sân chụm đầu thì thào với nhau:
“Rốt cuộc là sao? Hai người họ quen nhau à?”
“Hình như thế. Hè năm ngoái có lần Điêu Thuyền tỉ tỉ ra ngoài rồi bị say nắng, ốm nằm mất mấy ngày đấy thôi. Còn từ chối không tiếp khách nữa. Từ lúc đó tỉ ấy trở nên kỳ lạ, đúng là...”
Thu Nguyệt nghe họ nói liền quở trách:
“Cẩn thận cái mồm! Không biết rõ ngọn ngành thì đừng có ăn nói lung tung.”
Đám kỹ nữ liền ngậm miệng lại. Thu Nguyệt thì chép môi tiếc rẻ, mắt cô ta cứ nhìn mãi về phía căn phòng. Cho dù không có chức quyền, không có của cải, nhưng chỉ cần là người trẻ tuổi đẹp trai thôi cũng đủ làm Thu Nguyệt phát điên lên rồi. Một kỹ nữ trêu cô ta:
“Nhưng sao Thu Nguyệt tỉ tỉ không cởi áo mà cứ cố cởi quần của vị nho sinh ấy vậy? Phải đặt được dấu hôn ở thân trên mới được chiếc nhẫn vàng mà.”
“Ngay từ đầu ta đã không quan tâm gì đến chuyện nhẫn nhiếc rồi. Làm kỹ nữ lâu năm, ta gặp đủ loại đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp như vậy. Ta chỉ muốn xem thử thứ treo giữa hai chân của chàng ta có gì khác người hay không thôi mà.”
Đám kỹ nữ nghe xong liền cười nghiêng ngả, ai cũng gật gù.
“Giờ chắc Thu Nguyệt tỉ tỉ thấy tiếc lắm nhỉ? Chỉ mỗi mình Điêu Thuyền tỉ tỉ được ngắm thứ đó thôi mà.”
“Không dám đâu, thật là chỉ ngắm thôi sao?”
Thu Nguyệt đưa ngón trỏ lên môi, nói nhỏ:
“Suỵt! Thôi không đùa nữa. Các em quay lại với khách đi.”
Đám kỹ nữ đành bỏ đi với vẻ tiếc rẻ không thể che giấu. Chỉ còn lại một mình Thu Nguyệt đứng nhìn về phía căn phòng, lòng nặng tâm tư.
Còn lại hai người trong phòng, Điêu Thuyền cảm nhận được Yoon Hee có vẻ như đang muốn vùng khỏi vòng tay mình, nàng vội buông Kim công tử ra, ngồi xuống một chỗ cách chàng không xa. Nhưng khi nhìn thấy vết son trên má Yoon Hee, Điêu Thuyền cảm thấy ghen tị, liền đặt dấu môi mình ngay phía trên vết son ấy. Yoon Hee bối rối vì bất ngờ.
“Ơ... này...”
“Tiểu nữ ghét công tử lắm. Hình phạt của tiểu nữ dành cho sự lạnh lùng của người đó.”
Điêu Thuyền quay đi hờn dỗi khiến Yoon Hee cảm thấy khó xử. Cô không hề ngờ Điêu Thuyền còn nhớ mình, hơn nữa còn đối xử với mình tình cảm như thế. Chuyện đôi môi đầu tiên đặt lên má mình là của người cùng giới đã đủ kỳ lạ rồi, thái độ của Điêu Thuyền giờ lại càng làm Yoon Hee thấy bối rối hơn.
“Chúng ta gặp nhau có một lần từ cách đây rất lâu rồi, vậy mà đến giờ nàng vẫn còn nhớ, thật cảm ơn nàng.”
Đến lúc này mới lo giữ lòng tự trọng thì có lẽ đã muộn, nhưng Điêu Thuyền vẫn nói:
“Tiểu nữ đã quên công tử rồi, thật đấy.”
Nhưng trái với lời nói của mình, môi Điêu Thuyền bẽn lẽn nở một nụ cười. Chuyện Điêu Thuyền còn nhớ Yoon Hee là một điều hết sức may mắn đối với cô. Vì vậy cô quyết định nói thẳng mục đích của mình.
“Điêu Thuyền, tôi xin lỗi, nhưng vì lý do tôi tìm đến đây là...”
Điêu Thuyền tỏ vẻ bị tổn thương, đưa ngón tay lên chặn môi Yoon Hee lại.
“Công tử thật là... Nếu có chuyện muốn nhờ tiểu nữ thì phải lấy lòng tiểu nữ trước chứ. Huống hồ chuyện công tử muốn nhờ cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì... Công tử mà cứ dùng cách này thì khó thành công lắm đấy.”
Yoon Hee nhận ra Điêu Thuyền đã biết mục đích đến đây của mình là gì. Nhưng như vậy không những không đồng nghĩa có thể dễ dàng nhờ vả được, mà còn ngược lại. Chuyện lấy lòng, cùng là phụ nữ nên nói dễ thì có thể dễ, mà nói khó thì cũng rất khó. Hơn nữa, việc phải lợi dụng tình cảm của người khác làm Yoon Hee do dự. Kỹ nữ thì cũng là phụ nữ, làm sao có thể giao váy lót ra cho người khác được. Nhưng nếu Đông trai giao nó cho Yoon Hee, thì chứng tỏ tấm lòng của nàng là thật. Yoon Hee đương nhiên không thể hồi đáp lại, rốt cuộc cũng sẽ phải lợi dụng nàng. Vậy nên Yoon Hee không thể mở miệng lên tiếng mà chỉ biết ngồi yên một chỗ.
“Để làm vui lòng người con gái đã chờ đợi mình bấy lâu thì chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ rồi. Còn điều gì có thể dễ dàng hơn sao?”
“Điêu Thuyền đã biết tôi đến đây vì cái gì rồi, nhưng tôi lại không biết điều Điêu Thuyền muốn nghe là gì nên lại càng không thể nói bừa. Mà giả như tôi có biết thì cũng...”
“Nếu công tử biết thì sao?”
“Không có gì. Tôi không biết điều nàng muốn nghe có tương xứng với chiếc váy lót của nàng hay không nữa. Cũng chỉ là một trò chơi của Sung Kyun Kwan mà thôi...”
“Vậy công tử có thể cho tiểu nữ thứ gì đó hơn một câu nói không?”
Yoon Hee giật mình lùi người về phía sau. Có vẻ như đối với Điêu Thuyền, hành động đó cũng tương tự một lời từ chối, nên nàng liền khựng lại. Yoon Hee bối rối, vội vàng nói:
“Không phải vì tôi ghét nàng đâu. Từ khi sinh ra đến giờ tôi chưa từng gặp cô gái nào đẹp như nàng cả. Chỉ là tôi cảm thấy Điêu Thuyền sẽ không được lợi gì từ chuyện này nên...”
Điêu Thuyền thích Kim công tử chính vì sự trong sáng này. Và cũng vì Kim công tử khác hoàn toàn với những gã đàn ông tầm thường mà nàng từng gặp.
“Sao lại không được gì? Nhờ vậy mà tiểu nữ biết được công tử hiện đang sống ở đâu. Không biết chừng sẽ còn biết tên của người nữa.”
“À, tôi quên mất. Tên tôi là Kim Yoon Sik.”
Điêu Thuyền cảm thấy cái cách Yoon Hee vội vàng giới thiệu tên ngay thật đáng yêu. Nàng vừa cười vừa nói:
“Ôi trời, công tử nói tên mình ra ngay như thế thì phải làm sao đây? Đúng ra người phải nói thế này chứ ‘Tôi sẽ cho nàng biết tên, đổi lại nàng giao chiếc váy lót cho tôi.’ Luật của thế gian là phải trao đổi, có cho thì mới có nhận mà.”
Qua giọng nói nhẹ nhàng và cử chỉ yểu điệu của Điêu Thuyền, Yoon Hee cảm thấy mình dần giống đàn ông hơn. Nhưng lúc này cô chỉ dám len lén cúi đầu.
Trao đổi! Ý của Điêu Thuyền là trao đổi thứ gì đây? Yoon Hee không có thứ gì xứng đáng để đổi lấy váy lót của phụ nữ cả. Nếu như điều Điêu Thuyền muốn là sự đồng cảm từ một người đàn ông, thì Yoon Hee lại càng không có thứ đó. Yoon Hee quyết định nói thẳng:
“Điêu Thuyền cũng biết rồi đấy, bây giờ tôi rất cần chiếc váy lót của nàng. Đó là thử thách trong lễ Tân bảng của tôi. Nếu không mang được nó về, tôi sẽ phải chịu nhục nhã. Không còn nhiều thời gian nữa, Điêu Thuyền hãy nói cho tôi biết đi, tôi phải cho nàng thứ gì đây?”
“Vậy nếu công tử mang váy lót của tiểu nữ đi, chẳng phải tiểu nữ sẽ là người phải chịu sự nhục nhã ấy hay sao?”
Điêu Thuyền thích thú nhìn Yoon Hee đang vì cảm thấy có lỗi mà không nói được lời nào. Từ trước đến giờ Điêu Thuyền chỉ gặp những gã đàn ông không bao giờ quan tâm đến thứ gọi là thể diện của kỹ nữ, nên lại càng bị chàng công tử này thu hút. Nàng muốn biết về con người này nhiều hơn nữa.
“Sau khi gặp công tử ở Pil-dong, tiểu nữ có lui tới hiệu sách ấy mấy lần nhưng ông chủ hiệu lại không biết gì về công tử cả, nên tiểu nữ cũng đành chịu thua. Công tử đã vào Sung Kyun Kwan à? Nếu vậy chắc công tử đã đỗ kỳ Tiểu khoa vừa rồi. Công tử tài giỏi thật đấy. Trông công tử còn trẻ tuổi lắm mà...”
“À, năm nay tôi mười chín tuổi.”
“Thật là, lại nữa rồi. ‘Tôi sẽ cho nàng biết tuổi, đổi lại nàng giao chiếc váy lót cho tôi.’ Công tử phải nói như thế chứ.”
Điêu Thuyền nói vậy, nhưng trong bụng cũng đang thử so tuổi mình với Yoon Hee. Không rõ Điêu Thuyền bao nhiêu tuổi, nhưng ít nhất cũng hơn mười chín. Yoon Hee không có nhiều thời gian nữa, Điêu Thuyền cũng vậy, nàng đã bỏ mặc khách từ nãy đến giờ. Điêu Thuyền bảo Yoon Hee chờ một lát rồi ra khỏi phòng.
Lát sau, Điêu Thuyền im lặng bước vào phòng, một bên cánh tay vắt chiếc lụa màu trắng, còn tay kia mang theo bút nghiên. Nàng ngồi xuống trước mặt Yoon Hee, vừa cẩn thận xếp chiếc váy lót lại vừa nói:
“Thứ công tử cần là thứ này phải không?”
Yoon Hee bẽn lẽn gật đầu. Điêu Thuyền mân mê hình hoa mẫu đơn được thêu ở cuối chiếc váy lót.
“Hoa mẫu đơn năm cánh là dấu hiệu của tiểu nữ. Tất cả vật dụng của tiểu nữ đều có hình này. Công tử, tuy là kỹ nữ nhưng Điêu Thuyền cũng có lòng tự trọng. Nếu công tử mang thứ này đi thì tất cả những nho sinh khác đều sẽ nhìn thấy nó, không biết tiểu nữ sẽ phải chịu nỗi nhục như thế nào đây.”
Cùng là phụ nữ nên Yoon Hee có thể hiểu rõ được tâm trạng của Điêu Thuyền. Vì vậy cô cảm thấy rất giận những nho sinh đã ra thử thách quái gở này.
“Tôi cũng không thể nào hiểu được họ. Cho dù chỉ là trò chơi, nhưng bọn họ đều là nho sinh học chữ thánh hiền, làm sao có thể bắt người khác làm những trò thế này chứ? Thực ra, đến tìm nàng lấy chiếc váy này, tôi cũng không hơn gì bọn họ. Dù có mười cái miệng tôi cũng không biết phải nói gì. Nếu nàng muốn thì cứ mắng tôi cho thoả lòng đi.”
“Là nam nhi, một khi đã cầm kiếm rồi thì cho dù là củ cải vẫn phải chém đấy thôi. Dù sao công tử vẫn phải mang thứ này đi mà.”
“Vâng. Đổi lại, nàng cần gì xin cứ nói. À, mà nói ra mà làm gì chứ? Tôi chẳng có thứ gì để cho nàng cả.”
“Nếu như tiểu nữ là người đàn bà như Xuân Hương ngày xưa thì đã tán tỉnh công tử ngây thơ đây rồi, có khi còn mơ được làm chính thất của người nữa... Nhưng may mắn là tiểu nữ không phải là người như thế. Hơn nữa tiểu nữ cũng không muốn trở thành vật cản trên con đường tương lai của công tử. Tuy nhiên tiểu nữ muốn xin công tử một điều này thôi.
“Là gì vậy?”
Điêu Thuyền im lặng giây lát, đầu ngón tay nàng mân mê hình thêu đoá hoa mẫu đơn, vẻ mặt như đang cân nhắc suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Rồi Điêu Thuyền lên tiếng:
“Nếu công tử hứa thỉnh thoảng sẽ đến đây gặp tiểu nữ thì tiểu nữ sẽ đưa cho người chiếc váy lót này.”
Yoon Hee ngẩn người ra vì điều kiện quá đơn giản. Điêu Thuyền cũng không có vẻ gì muốn cô bày tiệc rượu đắt tiền thiết đãi cả. Yoon Hee không biết Điêu Thuyền tính toán những gì nên không thể tuỳ tiện đồng ý ngay.
Lẽ dĩ nhiên, Điêu Thuyền có toan tính của riêng mình. Vị công tử đang ngồi trước mặt nàng đây không hề dành chút tình cảm nào cho nàng cả. Dù Điêu Thuyền luôn quan niệm rằng tất cả đàn ông trên thế gian này đều thích mình, nhưng nàng có thể thấy rõ được điều này. Lòng tự trọng của Điêu Thuyền không bao giờ chấp nhận việc bản thân nàng qua lại với những người đàn ông không hoàn toàn mê đắm mình. Nếu Kim công tử gặp gỡ nàng thêm vài lần nữa, nàng tin rằng chàng sẽ bị nàng chinh phục. Chính vì vậy, lời đề nghị thi thoảng đến thăm chỉ là miếng mồi nhử mà thôi. Lời đề nghị này xuất phát từ sự tự tin và tính kiêu ngạo của Điêu Thuyền. Tuy bây giờ nàng là người cầu xin, nhưng Điêu Thuyền tin rằng chẳng mấy chốc Kim công tử sẽ là người phải quay sang nài nỉ nàng.
Vị trí đệ nhất kỹ nữ Mẫu Đơn các của nàng không phải tự nhiên mà có. Tuy sở hữu nhan sắc trời cho, nhưng từ bé Điêu Thuyền cũng đã phải đổ không biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt mới đến được vị trí ngày hôm nay. Nếu ngay một chàng trai trẻ ngây thơ mà nàng cũng không cám dỗ được thì sao có thể tiếp tục làm cái nghề này nữa. Quyến rũ một anh chàng vốn không hứng thú gì với mình, rồi sau đó khiến cho chàng ta len vào giữa hai chân mình, là khoái cảm không gì có thể diễn tả được. Nếu Điêu Thuyền có thể làm được điều đó với vị công tử này, chỉ tưởng tượng thôi nàng cũng đã cảm thấy kích thích vô cùng.
Yoon Hee không tìm được lý do nào thích đáng để từ chối lời đề nghị của Điêu Thuyền. Tuy nói bất cứ trao đổi nào cũng phải cân nhắc nhìn xa trông rộng, nhưng tình huống khẩn cấp lúc này không cho phép cô làm điều đó. Nếu không muốn bại lộ thân phận nữ nhi ngay đêm nay, thì chỉ đành chấp nhận yêu cầu của Điêu Thuyền thôi.
“Điều kiện của nàng quá đơn giản, đến nỗi tôi cảm thấy có lỗi vì nhận lời ngay. Mong nàng sẽ bỏ qua cho sự ích kỷ của tôi. Nhưng mỗi khi đến đây tôi sẽ chỉ nhìn mặt nàng thôi, hy vọng nàng sẽ không giữ tôi lại. Nói ra có hơi xấu hổ, nhưng tôi không có tiền để gọi rượu hay bất cứ thứ gì đâu. Chưa biết chừng tôi sẽ làm hại đến danh tiếng của nàng nữa.”
“Chuyện đó công tử không cần phải bận tâm đâu.”
Điêu Thuyền bật cười thật tươi rồi bắt đầu mài mực. Yoon Hee ngạc nhiên hỏi nhỏ:
“Nàng đang làm gì vậy?”
“Xin công tử chờ ột lát. Tiểu nữ cũng phải làm gì đó để giảm bớt nỗi nhục của mình chứ.”
Yoon Hee không hiểu ý của Điêu Thuyền muốn nói gì, nhưng vẫn im lặng ngồi nhìn. Điêu Thuyền mài mực xong liền nhấc bút bắt đầu vẽ một đoá hoa mẫu đơn thật đẹp lên chiếc váy lót bằng lụa. Nàng còn vẽ cả một chiếc lá to và một con bướm đậu trên đoá hoa nữa. Đợi mực khô, Điêu Thuyền phớt màu lên bức tranh. Màu vàng cho con bướm, màu đỏ cho đoá hoa mẫu đơn, và màu xanh lục cho chiếc lá. Tài năng của Điêu Thuyền khiến Yoon Hee không thốt nên lời. Chỉ trong nháy mắt, chiếc váy lót màu trắng ấy đã biến thành một bức tranh tuyệt đẹp.
“Có thể biến chiếc váy lót thành thế này, nàng quả thật rất sáng suốt. Đúng là kỳ nữ.”
Trước những lời khen ngợi không ngớt của Yoon Hee, Điêu Thuyền cảm thấy mình được động viên rất nhiều, tâm trạng cũng vui lây. Từ trước đến giờ, đa số những lời khen tặng đám đàn ông dành cho nàng đều chỉ là ca ngợi sắc đẹp của nàng mà thôi. Cho dù có thành thạo cầm, kỳ, thi, hoạ, nàng vẫn bị đánh giá thấp và không bao giờ được so sánh với đàn ông. Đây là lần đầu tiên có người gọi nàng là kỳ nữ, là lần đầu tiên có người khen ngợi vẻ đẹp bên trong của nàng. Điêu Thuyền thoáng nghĩ, có khi vị công tử có tài chiều lòng phụ nữ hơn những gã đàn ông khác. Nàng không thể nào đoán được chàng nói những lời đó là do biết rõ điều phụ nữ muốn nghe, hay là chỉ đơn thuần nói ra những gì mình cảm thấy. Điều duy nhất có thể khẳng định là, Kim công tử hoàn toàn không xem Điêu Thuyền là hạng nữ nhi hạ đẳng. Nếu tình yêu cũng cần có lý do, thì chỉ bấy nhiêu thôi cũng quá đủ với nàng rồi.
Dù Điêu Thuyền không biết gì về Kim công tử, nhưng nàng lại là người hiểu rất rõ thế giới đàn ông. Đối với việc Kim công tử sẽ sống ở Sung Kyun Kwan, nàng biết cách để tạo lợi thế cho mình. Để đáp lại lời khen ngợi khi nãy, Điêu Thuyền chấm bút vào nghiên mực rồi bắt đầu viết gì đó ngay phía dưới bức tranh.
Là ai đã nói đêm ngắn không bằng đêm dài.
Không có đêm dài nào có thể sánh được với đêm nay ngắn nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Yoon Hee nhận lấy chiếc váy lót, xếp lại cẩn thận rồi cho vào tay áo mà không hề suy nghĩ gì đến nội dung của những dòng chữ ấy.
“Điêu Thuyền, tôi sẽ không bao giờ quên ơn nàng.”
“Tiểu nữ sẽ không từ chối đâu, vì vậy công tử nhất định phải trả ơn cho tiểu nữ đấy.”
Điêu Thuyền tự nhủ rằng nhất định nàng sẽ phải nhận được hồi đáp nhiều hơn chiếc váy lót ấy.
Sau khi tiễn Yoon Hee ra cửa lớn, Điêu Thuyền trở vào và cứ đứng mãi ở sân, bàn tay đặt trên ngực như đang giữ lấy trái tim trơ trọi. Trước khi đi, Kim công tử đã cầm lấy tay nàng như thay lời xin lỗi, hơi ấm từ bàn tay chàng vẫn còn vương vấn quanh đây. Ngay lúc đó, Thu Nguyệt tiến lại chỗ nàng đang đứng.
“Tay nho sinh trông có vẻ nghèo khổ ấy đi rồi à?”
Điêu Thuyền nổi giận như chính nàng đang bị lặng mạ, ngước lên nhìn Thu Nguyệt chằm chằm. Thu Nguyệt không quan tâm đến phản ứng của Điêu Thuyền, tiếp tục mỉa mai:
“Của cải không có, mà hình như còn không cả cái treo giữa hai chân nữa...”
Câu nói ấy như đổ lửa vào lòng tự trọng của Điêu Thuyền. Nên nàng cố tình nói dối:
“Của cải thì muội không rõ, nhưng muội đã xác nhận rồi, cái chân giữa của công tử ấy rất đặc biệt, tỉ không phải lo.”
“Vậy thì tốt. Nhưng bình thường những gã không có tiền muội cũng xem như không có dương vật luôn cơ mà. Hay là nhường cho tỉ đi?”
Điêu Thuyền không nói nên lời, chỉ đứng cắn môi im lặng. Thu Nguyệt bĩu môi ghen tị rồi nói tiếp:
“Cứ tưởng muội là đứa biết suy nghĩ, hoá ra lại không phải vậy. Muội hợp với kiểu độc địa hơn. Tỉ biết mỗi lần tỉ mở miệng toàn la mắng muội, nhưng dù thế nào muội vẫn là tấm gương cho các tỉ muội khác mà.”
Trong lời trách mắng ấy có thể cảm nhận được sự lo lắng mà Thu Nguyệt dành cho Điêu Thuyền. Thu Nguyệt không muốn nhìn thấy hình ảnh Điêu Thuyền cứ vài ba ngày lại phải khóc vì đàn ông như mình. Nếu xem tiền quan trọng hơn tình yêu thì Điêu Thuyền sẽ không bị tổn thương. Hơn nữa, Thu Nguyệt cũng có dự cảm không mấy tốt lành về chàng nho sinh khi nãy.
“Muội nhớ đừng có khóc như tỉ đấy.”
“Hình như đây là lần đầu tiên tỉ lo lắng uội thì phải.”
“Vì từ xưa đến nay muội chưa bao giờ làm chuyện gì khiến tỉ phải lo cả. Đàn ông không đơn giản đâu. Người ta nói những ai không có râu là những người không có nghĩa khí. Đặc biệt, kỹ nữ như chúng ta thì lại càng không có gì để nói.”
“Tỉ nói vậy nghĩa là sao?”
“Tỉ cũng không có nghĩa khí. Tỉ sẽ cướp chàng nho sinh đó, nên muội lo mà giữ đi.”
Lần đầu tiên Điêu Thuyền cười thật tươi trước mặt Thu Nguyệt. Nói mình không có nghĩa khí, nhưng có khi Thu Nguyệt lại là người đáng tin nhất đối với Điêu Thuyền. Điều may mắn là Điêu Thuyền không đơn thuần và lãng mạn như Thu Nguyệt. Nếu như Thu Nguyệt là kiểu người chỉ biết giấu nước mắt khi bị người đàn ông mình yêu phản bội, thì Điêu Thuyền là kiểu người giẫm lên đàn ông mà bước. Rõ ràng, điều này không tốt lành gì đối với Yoon Hee.