Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suốt phần đêm còn lại, Hannibal và Bob thay phiên nhau gác ngoài ban-công. Không còn động tĩnh gì nữa ngoài sân cho đến bốn giờ sáng, khi bà Bortz bước ra khỏi căn hộ. Bà mặc áo bành tô dài. Hannibal nhìn thấy bà vội lánh vào nhà ông Prentice.
- Bà Bortz bỏ đi - Hannibal báo cáo lại với ông Prentice.
Ông Prentice không chịu đi ngủ nữa. Ông ngồi suốt đêm, trong góc ghế dài phòng khách, thỉnh thoảng ngủ gật một chút.
- Dĩ nhiên - Prentice nói khi nghe câu này.
- Lúc bốn giờ sáng à? - Hannibal hỏi.
Prentice ngáp.
- Chợ mở hai mươi bốn trên hai mươi bốn - Prentice nhắc Hannibal - Bà Bortz luôn đi chợ vào thứ năm và bà luôn đi lúc bốn giờ.
Hannibal chỉ biết nhìn ông Prentice.
- Bà bảo rằng chợ đỡ đông đúc vào giờ này - Prentice nói - Tuy nhiên, tôi nghĩ bà biết chắc rằng vào giờ này có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ông Murphy đến năm giờ mới đi làm. Còn những người khác thì luôn còn ngủ vào giờ này.
Bob và Peter bước ra từ phòng làm việc.
- Bác muốn nói rằng bà ấy soi mói đến nỗi không chịu đi khỏi đây, trừ phi mọi người đang ngủ à? - Peter hỏi.
- Bà ấy như bị thôi thúc bởi tập tính kỳ quặc này - Prentice nói - Bà ấy như một con nhện không dám rời màn tơ. Mối quan tâm duy nhất của bà là những người sống ở đây. Bà không ngừng theo dõi họ. Đó chính là cuộc sống của bà.
Bob đến bên cửa sổ trước, kéo màn ra. Bob nghe tiếng xe nổ máy, rồi thấy ánh sáng đỏ của đèn sau xe phía dưới nền xi măng. Một chiếc xe xám de ra từ dưới nhà.
- Nếu bà chỉ dùng xe có một lần trong tuần, thì sao bình sạc bà ấy không bị chết - Bob nói.
- Bà ấy rất thường phải gọi người ở gara - Prentice nói.
Chiếc xe de ra đường, quẹo, rồi bắt đầu chạy chậm.
Trong không khí yên lặng, ông Prentice và Ba Thám Tử Trẻ nghe tiếng nổ, rồi tiếng hét.
Prentice nhảy phốc ra khỏi ghế dài phòng khách.
Hannibal phóng ra cửa sổ.
Chiếc xe xám chưa đi được bao xa trên con đường và đang lạng trái lạng phải. Khói bay ra cuồn cuộn từ mui xe. Bà Bortz la lên nữa. Chiếc xe, bây giờ không còn điều khiển được, tông vào lề đường, cả hai lốp xe trước nổ tung. Với tiếng vỡ nát khủng khiếp, xe va vào một cái ống nước chữa lửa.
Bà Bortz cứ tiếp tục la hét. Miệng ống nước chữa lửa bị văng ra khỏi mặt đất, nước văng ra tứ tung xung quanh xe.
- Gọi lính cứu hỏa! - Peter báo ông Prentice.
Bob chạy ra cửa.
- Nên lôi bà ấy ra khỏi đó trước khi bà ấy chết đuối mất - Bob nói.
Hai thám tử xuống đến sân đúng lúc Murphy, mặc áo khoác nhà, và Elmquist trùm bành tô trên bộ đồ ngủ, đang bước ra bằng cửa trước.
- Chị Bortz ơi! - Murphy la lên.
Người đàn ông cao lớn chạy về hướng chiếc xe bị tông và nước đang bắn lên.
Hai thám tử vượt qua mặt Elmquist, bắt kịp Murphy. Hannibal và Bob bước vào vũng nước lạnh như đá, mò mẫm qua thác lạnh thấu xương bắn ra từ miệng ống nước chữa lửa bị vỡ để tìm cửa xe.
Bà Bortz ngồi cứng đờ sau tay lái, nhìn chằm chằm trước mặt và la hét - la hét như thể sẽ không bao giờ im.
- Bà Bortz ơi!
Hannibal kéo tay cầm. Cửa xe bị khóa.
Murphy gõ cửa sổ gần bà Bortz.
Người phụ nữ quay lại, ngạc nhiên nhìn ông.
- Mở cửa ra! - Murphy hét lên - Mở khóa cửa đi.
Bà Bortz vụng về vật lộn với cái nút trên cửa, một giây sau Murphy đã kéo cánh cửa xe ra được. Murphy cùng Bob lôi người phụ nữ lên cơn thần kinh ra khỏi xe.
Sau đó có tiếng còi hụ ngoài đường, rồi một chiếc xe cứu hỏa xuất hiện. Nhiều người mặc áo mưa đen chạy ào xuống.
Một hồi sau, ống nước chữa lửa ngưng không phun nước nữa. Murphy, Elmquist, Bob và Hannibal đứng cùng bà Bortz, bà không nói gì do bị sốc.
- Anh làm cách nào vậy? - Murphy hỏi người lính cứu hỏa.
- Có van cái ở ngay góc - người lính cứu hỏa trả lời rồi nhìn bà Bortz - Bà lái xe à? - ông hỏi.
Bà không trả lời.
- Ta nên vào trong đi - Murphy nói - Bà ấy sẽ bị viêm phổi mất, nếu cứ đứng ngoài này.
Bob và Hannibal gần như phải lôi bà Bortz lên các bậc thềm dẫn vào tòa nhà. Murphy lấy chìa khóa từ xe để mở cửa nhà bà Bortz. Một người cảnh sát xuất hiện phía sau lưng.
- Ai đã tông vào miệng ống nước chữa lửa? - Người cảnh sát hỏi.
Bà Bortz đang đứng trong phòng khách.
- Có kẻ bắn vào tôi - bà nói.
Dường như bà nói chuyện mà không nhấp nháy môi.
- Thưa bà, bà nên cởi đồ ướt ra - người cảnh sát thản nhiên nói - Sau đó, nếu bà thấy khoẻ, có thể bà sẽ kể cho chúng tôi nghe về chuyện đó.
Bà Bortz gật đầu rồi biến mất vào một hành lang nhỏ.
Hannibal nhận ra rằng chính mình đang đánh răng lập cập.
- Cháu cũng đi thay đồ đây - Hannibal nói với người cảnh sát.
- Cậu có nhìn thấy gì không? - Cảnh sát hỏi.
- Dạ có, cháu nhìn thấy xe bắt đầu chạy trên đường - Hannibal nói.
- Được rồi, cậu đi thay đồ đi, rồi trở lại đây.
Người cảnh sát quay sang Bob và Peter.
- Hai cậu cũng vậy.
Vài phút sau, ba thám tử mặc đồ khô ráo trở lại tường trình với cảnh sát.
Một chiếc rờ moọc đã đến ngoài đường. Vài người cảnh sát mặc đồng phục và một người mặc thường phục đang xúm quanh chiếc xe đụng.
- Nếu có ai bắn bà ấy, thì hắn bắn trật - người mặc thường phục nói.
- Có tiếng bắn - Hannibal nói - Cháu có nghe. Ngay khi bà ấy vừa mới bắt đầu lái xe chạy ra đường, thì có tiếng bắn... hoặc tiếng nổ.
Chiếc xe, nằm nghiêng sang một bên trên đầu ống nước cứu hỏa bị vỡ, được đèn xe cứu hỏa chiếu sáng trưng.
- Không thấy lỗ đạn - người mặc thường phục nói.
Hannibal để ý một vật ở dưới đất - một mảnh giấy đỏ đỏ bị nước làm mềm rã. Hannỉbal cúi xuống lượm lên, nhìn thật kỹ.
- Một đám khói đen - thám tử trưởng nói.
- Sao? - Người đàn ông mặc thường phục hỏi lại.
- Ngay sau tiếng bắn, hay tiếng nổ, có một đám khói bay ra từ dưới mui xe.
Người đàn ông mặc thường phục ra đằng trước, mở mui xe lên.
Một cảnh sát mặc đồng phục rọi đèn pin vào máy xe.
Có nhiều giấy vụn và một cái gì đó giống vải đệm coton cháy còn quấn trên máy.
- Không phải phát súng - người đàn ông mặc thường phục nói - Thiết bị nổ. Dưới mui xe có một cái gì đó giống như quả bom!
Người đàn ông kéo mui xe xuống.
- Mang đi! - Ông la lên với người lái xe - Mang về gara cảnh sát!
Ông quay sang ba thám tử. Murphy đã quay về với mọi người, còn Sonny Elmquist đang khom lưng đứng gần các bậc thềm dẫn lên tòa nhà. Alex Hassel cũng có mặt.
- Có kẻ muốn hại bà ấy! - Hassel nói.
- Bà ấy có kẻ thù không? - Cảnh sát hỏi.
- Cả tòa nhà này đầy kẻ thù của bà ấy - Murphy chua chát nói - Tuy vậy tôi không nghĩ ai dám đặt bom trong xe bà đâu.
Ông môi giới chứng khoán ngáp.
- Tôi tên là Murphy - ông nói với người mặc thường phục - Báo anh để ghi nhận thôi. Tôi tên là John Murphy. Sống trong căn hộ 1E và không nhìn thấy gì cả. Tôi chỉ nghe tiếng nổ và tiếng xe đụng. Nếu anh cần hỏi gì, thì cứ tự nhiên, nhưng xin đừng hỏi trước mười hai giờ trưa. Tôi có kế hoạch ngủ cho đến đó.
Murphy bước lên các bậc thềm rồi biến mất.
Người cảnh sát nhìn theo ông.
- Những ngày vừa qua, mọi chuyện xảy ra ở cái nhà này kỳ quặc quá! - người cảnh sát nhận xét.
- Khỏi phải nói! - Peter đồng tình.
Peter liếc nhìn về bướng đông, nơi ánh sáng hồng hồng đang bắt đầu hiện trên bầu trời.
- Nếu quy luật trung bình cộng đúng, thì ta sẽ có một buổi sáng bình lặng. Chứ còn chuyện gì có thể xảy ra được nữa nào?