Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
MẮC BẪY
Peter, nằm cúi xuống ghi đông xe, đang đạp cật lực. Hannibal và Gus, cực nhọc và thở hổn hển, khó khăn lắm mới theo nổi Peter. Cuối cùng ba bạn cũng đến được Vực Hẻm Mặt Đồng Hồ.
Vực hẻm này nằm giữa những độ cao phía tây bắc Hollywood: rất chật hẹp và bị kẹp giữa hai bờ dốc đứng. Chỉ có một con đường để đi đến đó, không có tráng nhựa: kết thúc là một vùng đất phẳng. Ngôi nhà của ông Horatio August quá cố nằm chính nơi này. Xung quanh, một khoảng cỏ rộng lớn làm ranh giới cho khu nhà.
Hannibal nhất định đòi xem nhà. Chính Hannibal cũng không biết mình có thể hy vọng tìm thấy gì, nhưng tiềm thức mách cho cậu biết là sẽ không phí công. Tuy nhiên, đường đi làm mất nhiều thời gian hơn dự tính. Vì con đường dốc quá! Bây giờ đã gần mười hai giờ trưa. Mặt trời đang sáng rực trên đầu. Nóng quá!
Ba điều tra viên dừng lại một lát để lau mồ hôi trán và nhìn ngôi nhà.
Nhà cao ba tầng, khá đồ sộ, nằm ngay giữa khoảng trống mênh mông vắng vẻ. Xung quanh không có gì động đậy hết và không có dấu vết của sự sống bên trong.
Hannibal cùng hai bạn di dọc theo con đường mòn dẫn đến cửa vào, rồi bỏ xe đạp nằm xuống bãi cỏ.
Ba bạn leo lên ba bậc thềm ngưỡng cửa. Theo bản năng, Peter cầm tay cầm cánh cửa xoay thử.
Peter ngạc nhiên thấy cửa im lặng mở ra.
- Ủa! Peter kêu. Cửa không khóa.
Hannibal nhíu mày.
- Lạ quá! Hannibal nói khẽ.
- Có thể, Peter gợi ý. Chú Wiggins quên đóng lại, hôm chú đến đây. Thật ra, khóa cửa một ngôi nhà hoàn toàn trống rỗng có phải là buồn cười không?
Ba bạn bước vào một hành lang tối om. Bên này và bên kia hành lang có hai gian phòng rộng lớn, trống không và đầy bụi bậm.
Hannihal bước vào căn phòng mà cậu đoán là phòng khách. Hannibal nhìn xung quanh nhưng không thấy gì nhiều. Bộ đồ gỗ đã dọn đi sạch. Những vách tường, có phủ gỗ hồ đào, mặc dù có lớp bụi nhưng cũng sáng bóng lên yếu ớt.
Không có gì để coi hết, nên thám tử trưởng quay gót sau khi băng qua tiền sảnh, tiến hành thám hiểm gian phòng kia.
Rõ ràng phòng này dùng làm thư viện. Trên ba vách tường vẫn còn những hàng kệ. Nhưng sách thì đã biến mất. Tại đây, cũng chỉ nhìn thấy có một lớp bụi thôi. Hannibal đứng một hồi ngay giữa phòng, vẻ mặt đăm chiêu.
- A! Cuối cùng Hannibal thốt lên.
- "A!" nghĩa là sao? Peter hỏi. Mình, thì mình đâu có thấy cái gì đủ hay để kêu "A!” đâu.
- Nếu vậy, thì cậu sẽ không bao giờ trở thành thám tử hạng nhất nổi đâu, Peter à! Hannibal trả lời. Cậu không có đầu óc quan sát... Cậu hãy nhìn phần tủ sách ngay trước mặt đi nào...
Peter mở căng mắt ra.
- Mình chỉ nhìn thấy những hàng kệ phủ đầy bụi, Peter thú nhận.
- Tuốt ở đầu... Hannibal chỉ. Mấy tấm kệ hơi nhô ra một chút so với đoạn kệ tiếp theo. Theo mình nghĩ, điều này có ý nghĩa!
Thám tử trưởng bước đến chỗ khả nghi và kéo một trong những tấm kệ lòi ra. Tấm kệ này, cũng như những tấm nằm phía trên và phía dưới, xoay chậm chậm. Cả một phần vách tường chịu những hàng kệ dịch chuyển ra như thế. Phía sau có một lỗ hổng tối, hình cánh cửa.
- Nhìn kìa! Hannibal kêu. Có phòng mật! Mình phát hiện thấy, chỉ nhờ cánh cửa gắn đầy hàng kệ đóng không kín!
Peter không tin nổi vào mắt mình.
- Trời ơi! Peter thốt lên. Trời ơi! Đúng là một phát hiện!
Nhưng Hannibal đang phấn khởi sẵn sàng hành động ngay.
- Chúng ta cần đèn pin - Hannibal tuyên bố. Mình không nghĩ đến việc mang theo đèn, mình thật là đáng trách.
- Trong giỏ xe đạp mình có một cái, Peter nói. Chờ mình một chút, để mình đi lấy.
Peter chạy ra, rồi một lát sau trở về, đưa đèn pin cho Hannibal.
- Này! Cầm lấy đi Babal! Chắc là cậu muốn đi trước.
Thật ra, tự Peter không cảm thấy yên tâm lắm, điều này cũng dễ đoán ra.
- Mình nghĩ là không có gì đáng sợ trong ngôi nhà bỏ hoang này đâu! Hannibal nói khẽ. Chúng ta không có gì phải sợ hết.
Peter không thống nhất hẳn với ý kiến này. Trong những cuộc điều tra trước, Ba Thám Tử Trẻ đã từng có dịp thám hiểm những phòng mật. Mà trong một phòng mật như thế, các bạn đã tìm thấy một bộ xương(*). Lỡ có những phát hiện vui vẻ hơn nữa....
Nhưng không thèm đếm xỉa đến suy nghĩ của thám tử phó, Hannibal đã bật đèn pin và dọi chùm sáng về phía trước. Rồi Hannibal mạnh dạn bước vào phòng mật. Peter và Gus đi theo.
Ba bạn thực hiện ba bước về phía trước, rồi đứng yên lại.
Trong căn phòng nhỏ, không có bộ xương nào hết, và cũng không có gì đáng sợ hết. Thật ra, phòng hoàn toàn trống không. Chỉ có những hàng kệ trên tường cho phép đặt ra giả thiết rằng xưa kia có sách, mà bây giờ đã biến mất.
- Không có gì hết! Peter thất vọng nói.
- Bộ cậu nghĩ không có gì à? Hannibal hỏi.
Peter lại nhìn xung quanh một lần nữa.
- Ừ… mình có thấy gì đâu.
- Đó là do cậu không biết sử dụng cặp mắt cậu! Thám tử trưởng khẳng định. Thật ra, điều cậu thấy quá tầm thường đến nỗi cậu không nhận ra được nó khác thường như thế nào ở một chỗ như thế này.
Peter lại cố gắng thêm một lần nữa để nhận ra cái điều vừa tầm thường vừa khác thường đó. Nhưng lúc này, Peter cũng không nhìn thấy gì hết.
- Mình chịu thua. Peter nói khẽ.
- Mình thấy rồi! Gus đột nhiên la lên. Đó là cánh cửa!... Nhìn kìa… Đây!
Peter nhìn theo và… thấy. Trước mắt Peter là một tay cầm cánh cửa và đường viền trên tường của chính cánh cửa: một cánh cửa hoàn toàn không có ý định muốn làm cửa mật! Nếu Peter không chú ý đến, đó là vì trong các gian phòng thường có cánh cửa và điều đó không gì là khác thường cả.
Hannibal xoay tay cầm. Cửa mở ra. Ba bạn nhìn thấy những bậc thềm gỗ dẫn xuống phía dưới.
- Dường như cầu thang này dẫn xuống hầm. Hannibal nói khẽ. Ta hãy xuống xem...
- Bọn mình hãy để tất cả các cánh cửa mở phía sau lưng, Peter đề nghị. Như vậy an toàn hơn.
Hannibal bước xuống bậc thềm. Peter và Gus theo sát gót. Cầu thang chật hẹp đến nỗi chỉ vừa đủ để cho ba bạn qua lọt. Phía dưới, lại có một cánh cửa khác chắn ngang đường đi. Cửa này cũng mở ra dễ dàng. Lần này, ba bạn bước vào một gian phòng nhỏ có lót đan đá, lạnh lẽo và ẩm ướt.
- Đúng là chúng ta ở dưới hầm! Hannibal vừa rọi đèn xung quanh vừa thông báo.
Có những hàng kệ xiên kỳ lạ, mà Hannibal lẫn Peter đều không hiểu để làm gì. Nhưng Gus biết công dụng của kệ.
- Đây là hầm rượu, Gus giải thích. Mấy ngăn này nghiêng để đặt chai vào. Này… có một chai rượu vỡ trong góc kia kìa. Có lẽ ông Horatio của mình rất thích rượu ngon.
Đột nhiên Hannibal lặng người đi. Cậu nhanh nhẹn tắt đèn. Bóng đen trùm lấy ba bạn.
- Chuyện gì vậy Babal? Peter hỏi, hạ thấp giọng xuống theo bản năng.
- Suỵt! Có người đến! Nhìn kìa…!
Bên kia cánh cửa mở, có tia sáng xuất hiện. Có tiếng nói.
- Không có đường chuồn! Peter hoảng hốt nói khẽ. Peter lặng lẽ phóng lên, với hy vọng ít nhất khép lại được cánh cửa để tránh khỏi ánh nhìn của kẻ lạ. Biết đâu! Bọn chúng sẽ không xuống hầm!
Peter nhanh nhẹn nắm lấy tay cầm cánh cửa. Rất tiếc! Động tác của Peter quá nhanh: cánh cửa bật lại, nhưng tay cầm nằm lại trong tay!
Thế là ba bạn đã bị mắc bẫy!
………………………………….
(*) mời các bạn tìm đọc “Vụ bí ẩn con ma xanh”