Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm đó Trương Truyện Tỳ không lập tức đưa ra quyết định của mình, chỉ ngạo kiều nói cậu muốn cân nhắc mấy ngày.
Công bằng mà nói, điều kiện Xà vương đưa ra không thể nói là không hấp dẫn: Bao ăn bao ở còn có tiền lương, bất quá chỉ là muốn cậu làm cơm dọn dẹp một chút gian nhà mà thôi. Những việc này ở nhà bình thường cậu cũng làm mà, vậy mà không ai cho cậu tiền công cả. Điều kiện tốt như thế sở dĩ cậu không đáp ứng ngay là bởi vì Truyện Tỳ còn ngại chuyện bản thân đường đường là đạo sĩ mà lại đi làm bảo mẫu cho yêu quái.
Bất quá cậu giữ được bình tĩnh nhưng có người khác lại không thể nén được tức giận, hôm đó Trương Truyện Bích vừa đi học về liền chạy bắn tới như tên lửa: “Anh, Tiểu Niên nói chúng ta có thể chuyển đến nhà cậu ấy ở! Có phải thật vậy hay không có phải thật vậy hay không?!” Nhóc ôm cái đùi của anh mình lắc một trận.
Trương Truyện Tỳ đang vo gạo chuẩn bị nấu cơm, cúi đầu liếc nhìn đứa em trai đang mừng như điên, sắc mặt liền không tốt.
“Chết rồi tại sao lại đem gạo đi chưng? —— Phải nấu!” Nói xong, cậu không kiên nhẫn lấy đùi hất đứa em ra: “Em đi làm bài tập đi!”
Trương Truyện Bích đang cao hứng liền bị tạt một chậu nước lạnh nên thấy mất mặt, bĩu môi, trong cổ họng phát ra một chuỗi âm thanh lầm bầm bất mãn, Trương Truyện Tỳ làm dáng muốn đánh nhóc, đứa nhỏ lúc này mới nhanh chóng quay người chạy.
Đối với hai đứa bé mà nói, có thể được ở cùng nhau là một chuyện vui đến dường nào, cho nên Trương Truyện Bích cực kỳ mong mỏi Trương Truyện Tỳ quyết định, lúc ăn cơm còn lắp bắp quanh co lòng vòng muốn dò hỏi ý kiến của anh trai mình, chọc cho Trương Truyện Tỳ nổi giận: “Chuyện của người lớn em quản nhiều như vậy làm gì? Đến cùng có ăn hay không? Không ăn anh liền dẹp!”
“Ăn! Ăn!” Trương Truyện Bích vội vã bảo vệ chén dĩa trước mặt, chỉ lo anh nhóc nói được là làm được không cho nhóc ăn cơm.
Ở một căn nhà khác, Hạ Tiểu Niên cùng Xà vương cũng nâng bát cơm, từng chút cố gắng nuốt cơm vào miệng.
Ngày hôm qua đã trải qua bữa cơm mĩ vị, thức ăn hôm nay liền trở nên vô vị đến nuốt không nổi. Một lớn một nhỏ buồn bã ỉu xìu mà ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn sang ngoài cửa sổ: Không biết ngày hôm nay Trương Truyện Bích có thể mang theo món ăn tới đây hay không?
Cứ như vậy một đêm trôi qua, hôm sau là thứ bảy, đương nhiên có thể ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao.
Đắp chăn mùa đông rất ấm áp, cho nên sắp tới buổi trưa nhưng Trương Truyện Bích vẫn còn quấn chăn triền miên trên giường. Trương Truyện Tỳ kêu nhóc mấy lần cũng không có kết quả, nhẫn nại rốt cục tiêu hao hết, tự tay xốc chăn đem nhóc nhấc lên, vừa đến cửa lại nghe thấy tiếng khóc, nhưng lại là tiếng khóc của Hạ Tiểu Niên đang đứng trước cửa.
Nghe thấy tiếng khóc của Hạ Tiểu Niên, Trương Truyện Bích cũng không cần anh mình ôm nữa, mặc quần vào liền chạy vọt ra cửa.
“Tiểu Niên cậu làm sao vậy?! Sao lại khóc?”
Hạ Tiểu Niên khóc hu hu, một tay chỉ vào hướng nhà mình: “Chú tớ… Chú tớ…”
Trương Truyện Tỳ bắt đầu lo lắng, bận bịu hỏi tới: “Chú của cậu làm sao? Đừng khóc, từ từ nói.”
Nguyên lai là Tiểu Niên buổi sáng đói bụng, mà chú của bé dường như còn chưa rời giường. Bé ăn mấy miếng bánh, uống vài ly nước, đợi đến buổi trưa vẫn chưa thấy chú mình thức dậy, gõ cửa cách mấy cũng không thấy bên trong đáp lời, cửa cũng khóa trái mở không ra. Trong nhà yên tĩnh một chút âm thanh cũng không có, tình hình này hệt như lúc cha mẹ của bé chết.
Cảnh tượng đáng sợ này làm đứa nhỏ sợ đến khóc lớn, cũng may bé còn có thể nhớ tới bạn tốt Trương Truyện Bích, liền một đường khóc lóc chạy lại đây cầu viện.
Trương Truyện Tỳ nghe xong trong lòng run lên, nghi ngờ không thôi. Cũng may cậu là người trưởng thành, ít nhiều biết nặng nhẹ, liền trước tiên cầm lấy quần áo ném cho Trương Truyện Bích: “Mặc vào! Em bồi Tiểu Niên ở nhà ăn cơm, anh qua bên kia nhìn.”
Trương Truyện Bích vội nói: “Anh, chúng em cũng đi!” Hạ Tiểu Niên cũng gật đầu phụ họa.
“Đi chỉ thêm phiền. Mấy đứa đi làm gì?!” Trương Truyện Tỳ lườm bọn họ một cái, ra hiệu cho hai đứa bé thành thật ở nhà, sau đó mới quay người lại, bước nhanh đi.
Dựa theo chỉ dẫn của Trương Truyện Bích tìm tới chỗ ở của Xà vương, lúc Hạ Tiểu Niên rời đi cũng không có đóng cửa, Trương Truyện Tỳ một đường thuận lợi đi đến trước cửa phòng ngủ của Xà vương.
Dán tai vào cửa nghe ngóng, bên trong xác thực một chút âm thanh cũng không có; vặn vặn tay nắm cửa, cửa cũng bị khóa rồi. Lúc này đi tìm thợ mở khóa không khỏi lãng phí thời gian, ngược lại cậu thấy kẻ này cũng có tiền, đổi một cánh cửa mới cũng không hề gì, vì vậy Trương Truyện Tỳ quyết định chọn biện pháp thô bạo đơn giản nhất, lui hai bước, ầm một tiếng đụng vào trên cửa.
Cửa bị đụng mạnh cuối cùng cũng mở ra, Trương Truyện Tỳ cơ hồ ngã ập vào, loạng choạng vài bước mới đứng vững thân thể, nhìn chăm chú đánh giá tình hình trong phòng.
Vì rèm cửa sổ buông xuống, tia sáng trong phòng ngủ có chút tối tăm. Trên giường chăn mền tứ tung nhưng không thấy người ngủ, ở giữa giường lại có một đống nhô lên rất khả nghi.
Trương Truyện Tỳ sắc mặt thay đổi mấy lần, chậm rãi giơ tay nắm được một góc chăn. Cậu đã lờ mờ đoán được phía dưới là cái gì, nhưng vẫn nhắm mắt trấn định tâm lí một phen, sau mới phạch một cái vén chăn lên.
—— được rồi, phỏng chừng năm đó Hứa Tiên lúc xốc màn lên thấy được cảnh tượng cũng không khác biệt lắm so với cậu lúc này.
Chỉ thấy giữa giường là một con rắn lớn màu sắc vàng đen giao nhau đang cuộn tròn, cuộc lên từng tầng như một cái tháp, con rắn kia trên đầu có hoa văn chữ vương* rất rõ ràng, chỉ là giờ khắc này mắt rắn nhắm chặt không nhúc nhích, ngủ như chết.
(Chữ vương: 王)
Tay chân trở nên cứng ngắc, nhìn nửa ngày, Trương Truyện Tỳ rốt cục mắng ra một câu thô tục, phục hồi tinh thần lại.
Quả nhiên không để hai đứa nhỏ theo tới là chính xác, không thì biết giải thích cảnh này với chúng như thế nào?! Việc cấp bách là nhanh đánh thức con rắn này để nó biến lại thành hình người!
Trương Truyện Tỳ nói làm liền làm, tay chân lanh lẹ mà chỉnh máy điều hòa lên cao nhất, quần áo chăn bông thảm len treo trong tủ đều lấy ra chồng lên thân mình con rắn, cậu còn sợ nhiệt độ của Xà vương vẫn chưa khôi phục, cách chăn bông cật lực xoa xoa, nhiệt độ tăng như vậy khiến Xà vương dần tỉnh lại, Trương Truyện Tỳ nhìn đôi mắt rắn chậm rãi mở ra, từ mơ hồ đến trong trẻo, cuối cùng sáng lấp lánh mà ngưng lại trên người cậu.
“… Cậu vì sao lại ở đây?”
Trương Truyện Tỳ thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: “Tôi còn muốn hỏi anh đây. Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh làm sao đột nhiên liền ngủ đông?”
Xà vương nghiêng đầu rắn tựa như đang suy tư: “Hình như là đột nhiên bị cúp điện, ngủ thẳng đến nửa đêm càng ngày càng lạnh…” Nói đến đây xong nhớ lại hết, hắn không khỏi vui mừng nói: “May là có cậu ở đây.”
Trương Truyện Tỳ suy nghĩ một chút, quả thật là may mắn vì cậu đã chạy đến.
Nếu như Hạ Tiểu Niên không phải chạy tới tìm Trương Truyện Bích cầu viện, nếu như tiếng khóc của bé bị mấy nhà hàng xóm nghe thấy, nếu như nhà hàng xóm có lòng tốt bụng phá cửa mà xông vào… Aha, vậy tối nay chỉ sợ sẽ bùng nổ tin tức. 110 sẽ điều động lực lượng đem con rắn lớn này nhốt vào lồng sắt trong vườn bách thú, lão yêu quái vừa tỉnh lại phát hiện mình trở thành đối tượng bị đem ra triển lãm, hắn sẽ có phản ứng gì đây, biến thân sao, tức giận sao, giấu mặt mà trốn sao? Trương Truyện Tỳ cười hắc hắc não bổ vô cùng hưng phấn, vừa lấy lại tinh thần liền nghe thấy Xà vương hỏi cậu: “… Có được hay không?”
“… Cái gì mà được hay không được?”
Xà vương kiên nhẫn lặp lại.
“Tôi nói là thời tiết càng ngày càng lạnh, vì ngăn chặn sau này sẽ phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn, không bằng hai người liền chuyển tới, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra cậu cũng có thể giúp tôi.”
Xác thực, nếu để con rắn này một mình ở đây rất có thể sẽ xảy ra chuyện…
Trương Truyện Tỳ dù bên ngoài trầm ngâm nhưng thực chất nội tâm đã âm thầm quyết định, trên mặt lại giả vờ làm đủ tư thái mới ho nhẹ một tiếng nói: “Nếu như anh đã thành tâm thỉnh cầu như thế, vậy tôi liền cố hết sức giúp anh lần này… Tiền lương bao nhiêu?”
“Tôi không rành lắm, cậu cứ tính đi.”
Trương Truyện Tỳ hít sâu một hơi: “Ông chủ tốt!”
Ông chủ vừa nói vừa biến trở về hình người: “Quyết định vậy đi, chuyển vào ở ngay bây giờ!”
“Chuyển liền sao. Tôi còn chưa có … chuẩn bị.” Trương Truyện Tỳ vừa nói xong liền hóa đá, bởi vì cậu chợt phát hiện Xà vương lúc này biến trở về là hình dạng một người đàn ông cường tráng lõa thể, vai rộng lưng rộng cùng tám khối cơ bụng… Phía dưới cơ bụng cậu không cách nào nhìn thẳng, cuống quít dời tầm mắt, trên mặt khó giải thích được một trận khô nóng.
Tầm mắt lúc này dời đi một cái liền nhìn ngay đến cái máy điều hòa trên tường, được rồi, có thể đây chính là nguyên nhân khiến mặt cậu nóng! Bận bịu đoạt lấy dụng cụ điều khiển từ xa giả vờ ấn ấn một trận.
Xà vương nhìn thấy phản ứng của cậu, âm thầm buồn cười, ung dung thong thả lấy hai cái quần bên giường từng cái từng cái mặc vào.
Trương Truyện Tỳ liếc mắt một cái thấy phần trên người hắn vẫn cứ lõa thể, không khỏi tức giận nói: “Mùa đông lạnh muốn chết mà còn khoe thịt làm gì, anh mà có bị đông cứng thì tôi cũng mặc kệ anh nha.”
Xà vương suy nghĩ một chút, thỏa hiệp, làm bé ngoan mặc quần áo tử tế.
“Đói bụng.”
Nghe hắn thành thật nói chuyện như thế, Trương Truyện Tỳ sờ sờ bụng, nhất thời cũng cảm thấy đói.
Dù sao bản thân đã quyết định đến đây làm việc, ông chủ lại hào phóng thế này, vậy thì ngay bây giờ cậu cũng bắt đầu làm việc thôi. Nghĩ như thế, Truyện Tỳ liền trực tiếp ra khỏi phòng đi vào nhà bếp tìm: “Trong tủ lạnh còn chút gì ăn được không?”
Thấy cậu có vẻ muốn làm cơm chiên, Xà vương lập tức lanh lợi đi theo phía sau như cái đuôi: “Hình như không còn…”
Mở tủ lạnh ra, quả nhiên chỉ tìm thấy mấy cọng hành đã úa vàng cùng mấy quả trứng gà, cơm trắng thì có sẵn —— Xà vương nấu cơm canh lượng nước không tốt, cơm không mềm nhũn thì cũng quá cứng, vừa vặn phần cơm này thuộc về loại quá cứng, Trương Truyện Tỳ liền quyết định trước tiên làm cơm rang trứng ăn đỡ đói, buổi tối sẽ đi mua bữa ăn chính sau.
Một bên đánh trứng một bên đánh giá nhà bếp. Dụng cụ trong bếp của Xà Vương không cái nào không tốt: Có cả tủ lạnh, ngăn nắp sạch sẽ, công năng đầy đủ, dao có năm cây, không kể đến lò vi sóng cùng lò nướng. Trương Truyện Tỳ bị chọt trúng chỗ ngứa liền độc miệng nói: “Mấy thứ này để trong nhà của anh cũng chỉ vô dụng.”
Xà vương một chút cũng không buồn, ngược lại biết nghe lời phải mà cười nói: “Vậy sau này liền để cho cậu phát huy?”
Trương Truyện Tỳ than một tiếng, ném cho hắn một cái biểu tình ngạo kiều ‘Còn phải đợi lúc tôi cao hứng nữa’.
Cơm nước xong, hai người liền đi đến Trương gia báo cho hai đứa nhỏ biết quyết định này. Trương Truyện Bích cùng Hạ Tiểu Niên quả nhiên là mừng như điên, nắm tay nhảy lên, vui mừng hò hét cơ hồ lật tung nóc nhà.
Đêm đó hai anh em Trương gia liền dọn dẹp một chút chỗ ở mới. Lầu một lầu hai đều trống, gia cụ cũng sẵn có, Xà vương cho bọn họ chọn lựa phòng ngủ, Trương Truyện Tỳ liền chọn lầu hai. Không ngờ đến buổi chiều hai đứa nhỏ lại ôm nhau không chịu buông tay, chết sống đều phải ngủ chung, nghĩ rằng hai đứa nhỏ có bạn ở chung nên thấy thú vị, các vị đại nhân cũng tùy ý bọn chúng, kết quả là lệ này vừa mở, Trương Truyện Bích từ đây về sau cũng không về phòng mình ngủ, hai đứa bé mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, tình cảm tốt hệt như anh em ruột.
(Hai đứa nhỏ ngủ chung, từ từ sẽ tới hai đứa lớn ngủ chung (¬‿¬))
Ngày chủ nhật hạnh phúc lại tới.
Xà vương là mỗi ngày có mỹ thực ăn, mỹ nhân đi kèm, tâm tình sung sướng, vì vậy càng ngày càng lười nhúc nhích thêm mấy phần; Trương Truyện Tỳ từ khi ở đây cũng không cần xót tiền mua thực phẩm, mỗi lần đều lập tức sang chảnh mà nói ‘Muốn ăn cái gì, chỉ tay, mua!’. Lúc tất cả mọi người đều cảm thấy sinh hoạt như vậy quả thật không tệ, khí trời ngày một lạnh thêm, một luồng gió lạnh lại tràn tới.
Mùa lạnh ở phía nam rất khác so với phía bắc.
Phương bắc mặc dù lạnh, trong phòng vẫn rất ấm áp, không khí cũng khô ráo hơn nhiều; mà phía nam không có hệ thống sưởi hơi, trong không khí lượng ẩm quá lớn, cho nên đặc biệt lạnh lẽo ẩm ướt. Mưa vào mùa đông đặc biệt kéo dài, gió lạnh đập vào mặt, hơi lạnh thấm vào từ đầu ngón tay ngón chân, thấm đến xương cốt, không chỉ tay chân đông cứng, quần áo nếu mặc ít một chút cũng cảm thấy máu huyết toàn thân không lưu thông được.
Khí trời lạnh như vậy đương nhiên nằm trên giường đắp chăn ngủ là hạnh phúc nhất, Trương Truyện Tỳ là một quản gia có trách nhiệm, sau khi kiểm tra cửa sổ phòng ngủ của hai đứa nhỏ thêm một lần nữa, cậu cũng rửa chân rồi nhảy lên giường.
Chăn vừa nhẹ vừa mỏng, đệm giường cũng còn lưu lại hơi ấm, nằm trên đó thực sự là thật thoải mái, thật thoải mái. Trương Truyện Tỳ hài lòng chậm rãi xoay người, nhắm mắt lại ngủ say.
Bóng đêm dần sâu đậm, mưa ngoài cửa sổ vẫn còn rất to. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu ngón tay Trương Truyện Tỳ bỗng nhiên chạm phải một thứ lạnh lạnh, trơn trơn… Cậu khó chịu nhíu nhíu mày rụt tay về, vật kia lại nhích theo, đồng thời được voi đòi tiên mà quấn lấy nửa người cậu, trong nháy mắt xúc cảm lạnh lẽo khiến Trương Truyện Tỳ trong lòng cảnh giác mãnh liệt, cậu hé mắt nhìn, suýt chút nữa đã hét lên.
“Đừng ầm ĩ.” Xà vương tiên phát chế nhân.
(Tiên phát chế nhân: hành động trước để kiềm chế đối phương)
“Anh… Anh chạy đến trên giường của tôi làm gì?!” Trương Truyện Tỳ cơ hồ phát điên. Có thể không phát điên sao? Dù là ai nửa đêm tỉnh lại phát hiện trên giường có một con rắn to thì đều có biểu hiện thế này đi!
“Một người ngủ quá lạnh.”
“Lạnh thì anh mở máy điều hòa không được hả! Không thì mở thảm điện đi!”
“Mở máy thì da với vảy sẽ khó chịu.” Xà vương rất khó chịu nói. Cái gì công nghệ cao, vẫn là nhiệt độ của con người thoải mái hơn, hắn thấy hai đứa nhỏ ôm nhau ngủ chưa bao giờ nghe chúng kêu lạnh.
Trương Truyện Tỳ rất luống cuống: “Khó, khó chịu anh cũng không nên chạy lên giường của tôi ngủ, tôi làm bảo mẫu chẳng lẽ còn phải phụ trách ngủ cùng?!”
Xà vương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, lời ít ý nhiều nói: “Thêm tiền.”
Trương Truyện Tỳ sững sờ, phồng má đỏ mặt nói: “Đây không phải là vấn đề thêm tiền ——” Xà vương giờ khắc này nào có kiên trì nghe cậu nói rõ đó là vấn đề gì, thật sự rất lạnh có được không? Khẽ quát: “Dông dài quá!” Đuôi rắn thô to vung một cái liền quấn chặt chẽ lấy Trương Truyện Tỳ, đọc thầm một câu pháp thuật, chăn liền tự động kéo lên đắp trên người, ôi, da thịt của nhân loại vừa bóng loáng vừa ấm áp, Xà vương hết sức hài lòng mà cọ cọ, an an ổn ổn nhắm mắt ngủ.