Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi tiễn bước Phí huyện úy, Khuất Nguyên Đình gọi tư pháp tá Trương Khâu đến, truyền lệnh:
“Ngươi hãy đưa lên danh sách những kẻ hôm qua đã gây rối tại hiện trường phát lương thực và những kẻ tình nghi phóng hỏa.”
Trương Khâu kính cẩn dâng danh sách lên, còn nói: “Huyện lệnh đại nhân còn điều chi chỉ bảo?”
Khuất Nguyên Đình liếc qua danh sách, rồi bảo:
“Ngươi cùng hai tư pháp tá khác đối chiếu lại toàn bộ các hồ sơ về các vụ án lớn nhỏ của huyện Sở Ấp trong ba năm qua, xem có văn kiện nào liên quan đến những người trong danh sách này không. Nếu có, hãy tách riêng ra và mang đến cho ta.”
Trương Khâu tuy không rõ dụng ý, nhưng vẫn khom người lĩnh mệnh rời đi.
Từ Linh Phủ vô thức chau mày, tay chống cằm suy tư về dụng ý của Khuất Nguyên Đình.
Khuất Nguyên Đình nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của nàng, bèn hỏi:
“Đang nghĩ gì vậy?”
Từ Linh Phủ thoáng ngượng ngùng, đáp:
“Ta đang nghĩ về ý đồ của huyện lệnh đại nhân với hành động này.”
Khuất Nguyên Đình mỉm cười:
“Nàng thấy những kẻ gây rối, phóng hỏa kia là thế nào?”
Đôi mắt Từ Linh Phủ bừng sáng:
“Ta đoán chắc là những kẻ không muốn ngài mở kho phát lương đã sai khiến bọn chúng.”
Khuất Nguyên Đình gật đầu tán thưởng:
“Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng ta biết rằng những người này sẽ không dễ dàng thú nhận.”
“Vậy nên…” Từ Linh Phủ ngờ ngợ, dò hỏi:
“Vậy nên ta sẽ truy xét rộng hơn. Nếu những kẻ này còn dính líu đến các tội danh khác, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của chúng, buộc chúng nhận tội và chịu pháp.”
Từ Linh Phủ ngước nhìn thần thái chắc chắn như núi Thái Sơn của Khuất Nguyên Đình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, vội vàng dời ánh mắt.
Khuất Nguyên Đình phấn khởi nói:
“Đi thôi, chúng ta qua xem chủ bộ Lý chọn người thế nào rồi.”
Trong sân Tam Đường, rất nhiều người đã tập trung. Từ Linh Phủ nhận ra vài người trong số đó chính là những dân chúng đã được Khuất Nguyên Đình giải cứu vào ngày hắn nhậm chức.
Lý Nghiệp, đang thẩm vấn trong Tam Đường, thấy Khuất Nguyên Đình bước vào, liền lập tức đứng dậy hành lễ.
Khuất Nguyên Đình hỏi:
“Thế nào, những người này có ai chịu ở lại không?”
Lý Nghiệp dâng lên một danh sách, bẩm:
“Thưa huyện lệnh đại nhân, ngài vừa đến đã mở kho phát lương, dân chúng cảm tạ ân đức của ngài, phần lớn đều nguyện ý phụng sự. Chỉ là trong số họ, có vài người năm nay đã phục dịch ở nơi khác, còn lý chính và phương chính vốn cũng thay phiên nhau phục dịch tại huyện nha. Vì vậy, tiểu nhân đã chọn ra khoảng hai mươi mấy người.”
Khuất Nguyên Đình nhận danh sách, lướt qua, thấy tên của Hà Tân và một số người khác nằm trong đó, bèn gật đầu:
“Chọn trong số này những ai biết chữ, có thể sau khi được hướng dẫn đơn giản sẽ đảm nhiệm công việc thư lại. Số còn lại, sắp xếp thay phiên phục dịch.”
“Vâng!” Lý Nghiệp phấn khởi đáp.
Có thể đảm nhận việc bổ nhiệm nhân sự là biểu hiện sự tín nhiệm của Khuất Nguyên Đình, đồng thời cũng mang lại lợi ích thực tế, khiến Lý Nghiệp dồn hết tâm sức.
Lúc này, Phí huyện úy mồ hôi nhễ nhại chạy tới, trình lên một xấp văn kiện:
“Huyện lệnh đại nhân, tạm thời chỉ có bấy nhiêu. Thuộc hạ… thuộc hạ sẽ tiếp tục xử lý.”
Khuất Nguyên Đình nhận lấy, gật đầu. Phí huyện úy liếc mắt nghi ngờ nhìn đám người trong sân Tam Đường.
“Những người này là…”
“Đây là những dân chúng đã góp công duy trì trật tự tại hiện trường phát lương hôm qua. Ta đã bảo Lý chủ bộ ghi lại tên họ để làm phần thưởng.” Khuất Nguyên Đình đáp. “Huyện úy, danh sách còn lại ngươi cần nhanh chóng giao nộp.”
Phí huyện úy bị thúc giục, những nghi ngờ về đám người này cũng vơi đi phần nào, lập tức cáo lui.
Khuất Nguyên Đình đưa văn thư mà Phí huyện úy nộp lên cho Lý Nghiệp xem. Lý Nghiệp nhíu mày, nói:
“Hạ quan hổ thẹn. Tuy được coi là chủ bộ của huyện Sở Ấp, nhưng tình hình thực tế của bá tánh trong huyện, hạ quan không dám nói mình hoàn toàn tường tận. Các số liệu và tình trạng trên văn thư này liệu có chính xác hay không, thực sự không dám khẳng định.”
Khuất Nguyên Đình đưa văn thư cho Từ Linh Phủ, nói:
“Không sao. Lý chủ bộ chỉ cần sau này để tâm nhiều hơn là được. Những điều này có đúng sự thật hay không, bổn quan nhất định sẽ chứng thực.”
Trở về đại đường, Khuất Nguyên Đình lệnh cho sai dịch bày một chiếc án nhỏ dưới đường, rồi chia một phần văn thư đưa cho Từ Linh Phủ, nói:
“Lý chủ bộ nói ngươi có khả năng xử lý văn thư. Nếu vậy, ngươi hãy xem thử những văn kiện này, có gì không rõ thì cứ hỏi ta.”
Từ Linh Phủ khẽ giật mình, cúi đầu nhận lấy văn thư. Khi ngẩng lên nhìn Khuất Nguyên Đình, trong đôi mắt nàng lấp lánh ánh sáng kỳ lạ…
Những ngày qua, điều nàng suy nghĩ ngoài các động thái lớn nhỏ của Khuất Nguyên Đình ở Sở Ấp, chính là việc bản thân có thể làm gì, muốn làm gì khi ở bên hắn.
Nàng không muốn chỉ là một món đồ trang trí, mà khát khao được tham gia thật sự vào các công việc thực tế. Đây mới là căn bản để nàng có thể đứng vững. Nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở lời.
Không ngờ, Khuất Nguyên Đình như thể hiểu thấu lòng nàng, chủ động giao những thứ này cho nàng.
Gương mặt Từ Linh Phủ nở một nụ cười thật tâm, tựa như một bông hoa bừng nở trong khoảnh khắc.
Khuất Nguyên Đình thoáng chốc cảm thấy ánh mặt trời đột ngột chiếu vào đại đường, mọi thứ đều trở nên rực rỡ lạ thường.
“Linh Phủ nhất định sẽ cố gắng học hỏi, không phụ lòng huyện lệnh đại nhân bồi dưỡng!” Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên trong không gian tĩnh mịch của đại đường.
Không hiểu vì sao, Khuất Nguyên Đình chợt nhớ đến năm mình đi thi, từng ghé qua Huệ Sơn ở Vô Tích, bên bờ suối đã uống một chén trà pha từ nước suối nơi đây.
Ngọt lành thanh mát như linh dịch chốn nhân gian, gột rửa da thịt, làm tâm thần trở nên minh mẫn, để lại hương vị trọn vẹn không phai.
Hắn cố gắng thu lại tâm thần, ngồi lại sau thư án tiếp tục xem xét quyển án, trong khi Từ Linh Phủ lặng lẽ đọc văn thư bên cạnh.
Vùi đầu vào những tài liệu khô khan, đầy tính khuôn mẫu, Từ Linh Phủ vừa cẩn thận tìm hiểu, vừa phân loại những chỗ chưa hiểu, chuẩn bị gom lại để hỏi Khuất Nguyên Đình.
Ánh mặt trời chiếu vào đại đường, để lại cả gian phòng sáng rực.
---
Cũng ánh nắng ấy đang phủ lên đại sảnh Từ gia.
Vệ thị ngồi trên ghế cao, cẩn thận ngắm nghía một bộ trâm cài bằng vàng ròng chạm khắc hoa văn, nạm đá mã não đỏ rực. Hai tỷ muội Từ Linh Kiều và Từ Linh Nghiên cũng vây quanh, không rời mắt khỏi món trang sức ấy.
“Mẫu thân, bộ trâm này đẹp quá!” Từ Linh Nghiên không kìm được thốt lên khen ngợi.
Từ Linh Kiều tuy không nói gì, nhưng ánh mắt nàng ta cũng dán c.h.ặ.t vào món đồ, không rời nửa khắc.
“Tất nhiên là đẹp rồi! Đây là tác phẩm của bậc thầy ở hiệu 'Thúy Bảo Trai' nổi danh tại thành Tống Châu, mẫu thân con phải dùng mấy hộp tiền mới đổi được đấy!” Vệ thị vừa cười vừa nói. “Cả đời này mẫu thân cũng chưa từng có được bộ trâm cài nào thế này.”
Từ Linh Nghiên lập tức bắt được ý trong lời mẫu thân, chẳng lẽ bộ trâm này không phải để mẫu thân dùng?
Nàng ta giả bộ không hiểu, nói:
“Giờ mẫu thân đã có rồi mà! Bộ trâm này mà mang ra ngoài, thể diện sẽ lớn biết bao! So với đôi trâm cánh bướm bằng đá hồng ngọc của Tưởng phu nhân lần trước, chắc chắn chẳng kém chút nào.”
Vệ thị đắc ý đặt bộ trâm lên bàn:
“Đúng thế! Nhưng tiếc là mẫu thân tuổi đã lớn, đội đồ rực rỡ như vậy ra ngoài e không còn hợp nữa. Những món đồ hoa lệ thế này, chỉ có các tiểu thư trẻ tuổi, đang độ xuân sắc mới đẹp.”
Lúc này, Từ Linh Nghiên mới chợt hiểu ra ý mẫu thân, vội hỏi:
“Vậy mẫu thân định để bộ trâm này cho ai?”
Nói rồi, nàng ta theo bản năng liếc nhìn Từ Linh Kiều.
Trong nhà, người duy nhất có thể tranh món đồ tốt này với nàng ta, chỉ có vị tỷ tỷ này.
Sự ganh đua ngầm giữa hai tỷ muội bỗng chốc trở nên rõ ràng. Từ Linh Kiều liếc mắt một cái, rồi không buồn để ý đến Từ Linh Nghiên nữa, chỉ ngoan ngoãn và đầy hy vọng nhìn Vệ thị.
Vệ thị đảo mắt nhìn qua hai nữ nhi, trong lòng bà ta hiểu rõ tâm tư của chúng. Chính bà ta cũng rất thích cảm giác “nắm đại quyền” trong tay, được các con quan tâm, nịnh nọt như vậy.
Nếu có thể, bà ta muốn kéo dài trò chơi này thêm vài ngày.
Nhưng tiếc là không thể.
Đại nữ nhi, Từ Linh Kiều, đã mười bảy tuổi, đến lúc phải định thân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");