Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Có lẽ là ta, người làm mẹ như ta, đã làm không tốt, khiến con chẳng còn lòng tin vào ta.”
“Không phải…”
“Về sau không cần như vậy nữa. Giữa mẹ con mà còn không thể thẳng thắn với nhau, thì trên đời này còn có thể tin ai được đây?” Cù thị nhìn Từ Linh Phủ, tiếp lời, “Hôm nay ta cũng đã gặp Khuất huyện lệnh, ngài ấy là người chính trực, ta cũng không nói thêm gì nữa.”
“Về sau nếu có chuyện gì con không muốn bàn bạc với ta, thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo hay dối gạt ta.”
Linh Phủ càng thêm hổ thẹn, chỉ cúi đầu đáp:
“Vâng.”
Nàng lại rút ra chiếc hộp gấm:
“Mẫu thân…”
Cù thị thấy dáng vẻ cẩn trọng mà vụng về của nàng, cảm thấy cũng vừa đủ rồi, bèn nói:
“Đưa đây để ta xem nào.”
Linh Phủ nghe vậy, vội vàng đem cây trâm bạc trình lên cho Cù thị xem.
Cù thị cầm lấy, ngắm nghía cẩn thận một hồi, đột nhiên buột miệng:
“Ồ!”
Linh Phủ vội hỏi:
“Mẫu thân, sao vậy?”
Cù thị không trả lời, đứng dậy đi vào phòng lấy từ trong hộp trang sức ra một cây trâm bạc. Linh Phủ nhìn mà ngây người, hai cây trâm bạc giống nhau như đúc về hình dáng lẫn kích thước.
Không thể nào! Linh Phủ giật thót trong lòng, chẳng dễ gì mới mua được món quà, lại trùng mẫu sao?
Không, không chỉ là trùng mẫu đơn giản thế đâu. Nhỡ đâu Cù thị nói: “Con quên là ta đã có cây trâm này rồi sao?”
Thế thì lộ tẩy mất!
Linh Phủ trợn to mắt, ánh nhìn đảo qua lại giữa hai cây trâm.
“Cái này…”
Chỉ thấy Cù thị mặt mày vui vẻ, đưa cây trâm cũ cho Linh Phủ:
“Con nhìn xem, hai cây trâm này là một đôi đấy!”
Linh Phủ sững sờ, lập tức đưa cả hai cây trâm ra chỗ sáng, tỉ mỉ quan sát họa tiết khắc bên trong.
Cây trâm bạc mà Cù thị vốn có bên trong khắc hình một đứa trẻ đang chơi với con gà trĩ, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu.
Hai cây trâm đặt cạnh nhau lại càng rõ ràng hơn, ngay cả vị trí của đứa trẻ cũng đối xứng nhau.
Cù thị thì thầm:
“Thật là chuyện kỳ diệu… Con chưa từng thấy cây trâm này nên không biết, nó là vật mà năm đó khi con đi núi Lộc Môn, phụ thân con vì nhớ con đến thắt ruột, đã đi mua sau giờ học để tặng ta.”
Cù thị cầm mỗi tay một cây trâm, trên gương mặt lộ ra vẻ hoài niệm pha lẫn hạnh phúc.
“Không ngờ con vừa trở về đã tặng ta cây trâm còn lại. Đây chính là thiên ý phải không…” Cù thị quay đầu, nở nụ cười với Linh Phủ, “Ánh mắt của con và phụ thân con thật giống nhau, đúng là người một nhà thì vẫn là người một nhà!”
Linh Phủ cũng kinh ngạc trước sự trùng hợp bất ngờ này. Chẳng lẽ nàng thực sự có duyên phận sâu nặng với gia đình này?
Nàng chăm chú nhìn đôi trâm bạc, trong lòng dâng lên một nỗi kính sợ đối với những điều thần bí mà không ai giải thích được.
Chẳng lẽ thật sự là thiên ý?
Nàng vốn là một cô nhi, Cù thị là một quả phụ, hai kẻ cô độc bị số phận an bài ở bên nhau, chẳng phải là để sưởi ấm cho nhau sao?
Cù thị trân trọng cất kỹ đôi trâm bạc, ánh mắt nhìn Linh Phủ đã không còn chút hờn giận nào.
Nhân lúc này, Linh Phủ lại nhắc đến sáu quan tiền còn lại. Cù thị thở dài:
“Khuất huyện lệnh cho con không ít thật, nhưng con cũng đã là đại cô nương rồi, số tiền này con cứ giữ mà dùng.”
Linh Phủ lắc đầu, nói:
“Mẫu thân, con biết những năm qua ruộng đất trong nhà bị đại bá chiếm giữ, mẫu thân phải gồng gánh rất vất vả. Nếu không, người cũng đâu có ý định đem cầm những sách quý của phụ thân. Con ra ngoài kiếm tiền cũng chỉ muốn đỡ đần gia đình một chút. Con ở nha môn cũng không tiêu xài gì, nhưng người với Điền bà tử lại còn phải sinh hoạt.”
Thế nhưng Cù thị vẫn không đồng ý. Cuối cùng, hai người thỏa thuận chia đôi số tiền.
Giải quyết xong khúc mắc tình cảm giữa mẫu thân và nữ nhi, cùng với vấn đề tài chính, Từ Linh Phủ bỗng nhiên nảy sinh hứng thú lớn với Điền bà tử. Nàng liền chạy thẳng tới nhà bếp, kéo Điền bà tử ngồi xuống, bắt đầu hàn huyên bâng quơ.
Không ngờ, trong câu chuyện tản mạn ấy lại có điều đáng suy ngẫm.
Khác với Cù thị, Điền bà tử là người nhiệt tình, gặp ai cũng có thể nói đôi câu.
Việc nhà hàng xóm thế nào, trong thôn xảy ra chuyện gì, Điền bà tử đều tỏ tường. Giữa đám gia nhân còn hình thành một mạng lưới tin tức đặc biệt.
Chuyện đông chuyện tây, những tin tức vụn vặt thoạt nghe rời rạc, tưởng như vô dụng, nhưng nếu tinh ý, có thể từ đó tìm ra những đầu mối quan trọng.
“Phải nói, ở phường Đôn Nghĩa này, trước kia vốn có mấy nhà giàu có, nhưng nổi danh nhất vẫn là nhà họ Cố. Đáng tiếc, Cố lão gia không thông tuệ như Triệu lão gia, lại còn cứng nhắc trong lời nói. Thành thử lâu dần bị chú ý, rốt cuộc tan nhà nát cửa, đến cả gia trạch cũng bán cho Triệu gia.”
“Còn gia đình họ Thái ở nhà thứ năm bên phố ta cũng thực thê thảm. Hai người con trai đều bị bắt làm khổ dịch, đi đào đê. Năm ngoái, sông Nhữ Đan vỡ đê, cả hai đều mất mạng, đến t.h.i t.h.ể cũng không tìm được. Thái nương tử khóc đến mù cả hai mắt.”
“Cách đây không lâu, đứa con bất hiếu nhà họ Vu ở cuối phố vừa ra khỏi ngục. Trong ba người bị phạt chung, hai kẻ khác bị đánh đến gãy cả xương, còn hắn, ba mươi gậy nhận hết mà tối đó vẫn đi lại như thường, hôm sau còn ra ngoài uống rượu. Thật là kỳ lạ!”
“Tiểu thư hỏi vì sao hắn bị vào ngục à? Hắn ngày ngày cùng bọn lưu manh côn đồ gây chuyện khắp nơi, đến hàng xóm cũng không tha, Cố gia, Thái gia, hắn đều từng gây rối.”
Từ Linh Phủ nghe Điền bà tử kể một tràng chuyện phiếm, mà Điền bà tử cũng thực thoải mái. Cù thị vốn thanh tâm quả dục, không cho phép Điền bà tử bàn tán chuyện người, khiến bà luôn cảm thấy bức bối.
Hôm nay hiếm có dịp Từ Linh Phủ chịu lắng nghe, Điền bà tử như được dịp nói không ngừng, hỏi gì đáp nấy.
Từ Linh Phủ nhờ đó mà mở mang không ít kiến thức. Đến khi mặt trời ngả về Tây, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Điền bà tử cười nói: “Hẳn là Khuất huyện lệnh đã đến tìm tiểu thư.”
Quả nhiên, mở cửa ra là Khuất Nguyên Đình.
Từ Linh Phủ cáo biệt với Cù thị, lại dặn Điền bà tử trưa mai ra ngoài nha môn chờ nàng để nhận tiền, rồi mới cùng Khuất Nguyên Đình rời Từ gia.
Vừa ra khỏi cửa, Từ Linh Phủ đã nhịn không được mà hỏi: “Nguyên Đình huynh, chuyến này có thu hoạch gì chăng?”
Khuất Nguyên Đình nhìn vẻ nôn nóng của nàng, không khỏi bật cười: “Thu hoạch thực không ít. Ta cũng không ngờ các phú hộ huyện Sở Ấp vì muốn trốn tránh lao dịch lại nghĩ ra nhiều mưu mẹo đến vậy.”
Rồi hắn thuật lại quá trình vừa rồi làm cách nào thăm dò được Triệu gia.
Nguyên lai, Khuất Nguyên Đình giả làm ngoại tôn của phu nhân quá cố nhà họ Triệu, đến tìm nơi nương tựa. Triệu lão gia đã mất vợ nhiều năm, đối với thân thích bên vợ không muốn bỏ tiền, cũng chẳng muốn quá vất vả, nhưng nghĩ đến chút tình nghĩa cũ, liền ra sức khuyên Khuất Nguyên Đình mua một tờ độ điệp trắng, lại kể ra nhiều lợi ích.
Từ Linh Phủ nghe mà trợn mắt: “Xuất gia mà độ điệp cũng có thể mua, lại là độ điệp trắng? Đây chẳng phải trở thành một ngành nghề buôn bán sao?”
Khuất Nguyên Đình nở nụ cười đầy giễu cợt: “Đúng vậy. Ngươi có biết Triệu lão gia bảo ta tìm ai để mua độ điệp không?”
Từ Linh Phủ mở to mắt, chờ nghe tiếp.
“Chính là Đại bá Từ tư hộ tá của ngươi.”
Từ Linh Phủ kinh ngạc: “Đại bá ta còn có khả năng này sao?”
Khuất Nguyên Đình lắc đầu: “Ta đoán y chỉ là người đứng ra làm mặt ngoài, kẻ thực sự hưởng lợi hẳn là kẻ khác.”
Từ Linh Phủ gật đầu, trong lòng bắt đầu đoán xem phía sau Từ Bách Hưng là ai.
Đi được vài bước, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Khuất Nguyên Đình: “Nguyên Đình huynh thật lợi hại! Hôm nay chỉ thoáng nhìn qua danh sách, đã nhớ kỹ hết thông tin về nhà họ Triệu cùng những người khác, lại còn đặc biệt đi tra xét. Chẳng lẽ huynh có trí nhớ kinh người?”
Khuất Nguyên Đình mỉm cười: “Quá khen. Trí nhớ kinh người thì không dám, nhưng thoáng nhìn mà nhớ được bảy tám phần thì không khó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");