Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không đau không ngứa, nói đúng hơn là ý vị thâm trường.
Tôi ngơ ngác mà nhìn điếu thuốc đã bị dập tắt, khói bụi xung quanh đều đặt biệt chói mắt, lắp bắp mà trả lời ' Tôi... biết rồi.' Không kịp giải thích đã vội theo bản năng mà chạy chối chết.
Điều đáng mừng ở đây là cảnh quay này rất thành công, Tống Dữ Miên biểu hiện còn tốt hơn so với dự đoán, hóa thân vào nhân vật giơ tay nhấc chân đều rất có ý vị, thẳng đến khi cậu ấy quay xong suất diễn một lần nữa an tĩnh ngồi ở một gốc, trái tim bang bang loạn nhịp của tôi mới bình thường trở lại.
Trừ đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, hợp tác giữa chúng tôi đều phi thường thuận lợi, nam chính Tô Kiến Trạch cũng không phải kiểu người khách khí khó gần, là nam nhân duy nhất trong đoàn nên việc khiêng hạ vật nặng cũng do anh ấy đảm nhận, hơn nữa người này lớn lên đẹp trai lại dễ nói chuyện, làm những cô gái trong ký túc xá đều vô cùng mê mệt.
Buổi tối tâm sự, đương nhiên cũng không tránh khỏi nhắc đến vị học trưởng này.
Hoa si Giang Vũ Tây luôn luôn là người khởi sướng: "Ai da, hôm nay cảnh Tô học trưởng diễn đoạn bắn nhau, soái chết tôi, một khắc đó, tôi vậy mà còn muốn cùng anh ấy bôn ba tứ phương, từ nay cùng người đi đến trời cùng đất tận."
Có tật xấu mà.
Tôi nghe đến đầu dầy hắc tuyến, hỏi cậu ấy: "Thích đến vậy sao? Kia, ngày mai đóng máy tôi giúp cậu chụp vài bức ảnh nhé?"
"Biến!"
Giang Vũ Tây quay đầu hung tợn trừng mắt liếc tôi một cái: "Tôi đây là thưởng thức, thưởng thức cậu hiểu không?"
Hà Lưu bên cạnh gật đầu khẳng định: "Đúng vậy, nghe nói tác phẩm của học trưởng năm trước còn được quảng bá rộng rãi, tái xuất bản và thưởng tiền nữa, tài mạo song toàn, quả thật khó tìm."
Nga.
Tôi hồi tưởng một chút thời điểm ở phim trường, tuy rằng Tô Kiến Trạch là diễn viên chúng tôi mời tới, nhưng ở màn ảnh tại có rất nhiều điểm hiểu rõ, cho chúng tối rất nhiều kiến nghị khi quay chụp, khi không có xuất diễn còn sẽ chủ động cầm máy quay, giúp chúng tôi rất nhiều đoạn phim có góc quay đẹp, trình độ chuyên nghiệp thật sự không có gì để chê.
Được người luôn luôn cẩn thân lại ổn trọng như Hà Lưu tán đồng, Giang Vũ Tây càng thêm hưng phấn: "Đúng vậy đúng vậy, ây, siêu hoàn mỹ đúng không?"
"Đúng vậy!" Diệp Mẫn Mẫn vừa đem ghi chép ngày cuối chùng trong đoàn sửa sang lại xong liền quay đầu gia nhập cuộc tỏ chuyện: "Nhưng cậu không có cơ hội đâu, trong lòng Tô học trưởng sớm đã có người trong lòng rồi."
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, bầu không khí kỳ quái lập tức bao phủ phòng ký túc xá nhỏ hẹp.
Hà Lưu nhướng mày: 'Ha?"
Giang Vũ Tây thất vọng: "A?"
Tôi nhìn phản ứng không sai biệt mấy của hai người trước mặt, cũng ngại không hợp bọn, phối hợp đuổi theo đội hình: "Ha."
Giay Vũ Tây xoay mặt lạnh lùng trừng mắt với tôi: "Thưởng Nhạc, cậu âm dương quái khí cái gì?"
Tôi vô tội: "Tôi không có."
Giang Vũ Tây không rảnh để quản tôi, quay đầu truy vấn: "Cho nên.... Là người trong đoàn phim chúng ta sao?"
Diệp Mẫn Mẫn cười đến ý vị thâm trường, lại không nói gì.
Giang Vũ Tây thẹn thùng: "Không phải là..."
"Không phải cậu."
Giang Vũ Tây lập tức ra vẻ suy sụp: "Chẳng lẽ là Hà Lưu?"
"Cũng không phải."
Ánh sáng vừa lóe lên trong mắt Hà Lưu cũng bất động thanh sắc bị dập tắt, Giang Vũ Tây lại a một tiếng, bắt đầu tự sa ngã: "Trời ơi, chẳng lẽ là Thường Nhạc?"
Diệp Mẫn Mẫn cười ha ha: "Làm sao có thể?"
Tôi cảm thấy tôi vừa bị xúc phạm.
Đang lúc tôi định phản bác, họ Diệp kia vẫy vẫy tay dừng lời chúng tôi lại: "Được rồi, không phải người ở phòng mình đâu."
Mí mắt phải của tôi nặng nề mà nhảy một cái, còn chưa mở hiện, Hà Lưu đã buộc miệng thốt ra trước: "Tống Dữ Miên?"
Diệp Mẫn Mẫn gật đầu.
Ba người chúng tôi không hẹn mà cùng thở dài một hơi, Hà Lưu cảm thán: "Quả nhiên, kim đồng ngọc nữ."
Giang Vũ Tây cũng thừa nhận: "Danh xứng với thật a."
Tôi như vẫn còn đang nhớ dư vị nước hoa trên người Tống Dữ Miên, nửa đường lại nhảy ra một tên Tô Kiến Trạch, sét đánh giữa trời quang làm tim tôi như dừng đập, còn trong hồi ức chưa kịp phản ứng liền đem nghi vấn trong lòng đem ra: "Học trưởng nói?"
Diệp Mẫn Mẫn thần thần bí bí đè thấp thanh âm: "Tôi đoán."
"???"
Nửa ngày nói tới nói lui rốt cuộc lại là suy đoán, thật lãng phí thời gian, ba chúng tôi vừa muốn giường ai nấy về, đã bị Mẫn Mẫn ai ai ai mà gọi lại.
"Các cậu khoan đi, tôi có chứng cứ."
Nhìn thấy chúng tôi đều dừng động tác, họ Diệp kia lại tiếp tục nói: "Hôm bắt đầu quay, anh ấy lén hỏi mình tên của Tống Dữ Miên, học viện nào, khóa mấy, còn hỏi cậu ấy có bạn trai chưa nữa."
"Hơn nữa, các cậu không phát hiện sao? Mỗi lần chúng ta đến giờ ăn cơm, học trưởng đều sẽ đưa cơm cho Dữ Miên đầu tiên."
"Thời điểm nghỉ ngơi đều nhìn cậu ấy, còn bắt chuyện trước nữa."
"Quan trọng nhất là, hôm nay sau khi đóng máy, còn hỏi mình phương thức liên lạc của Tống Dữ Miên."
Mẹ nó, tại sao tôi lại không phát hiện nhiều có nhiều chuyện như vậy.
Khẳng định tên nhãi Diệp Mẫn Mẫn này làm việc không nghiêm túc, chỉ lo nhìn soái ca, bảy nhìn tám ngó, đem việc không nên phát hiện đều thu vào trong mắt.
"Không phải đoàn phim có nhóm chung sao, sao còn tìm cậu hỏi." Tôi cũng không biết vì sao mình lại khó chịu, "Hơn nữa tại sao anh ta lại hỏi cậu?"
"Cậu không biết sao?" Diệp Mẫn Mẫn còn khiếp sợ hơn tôi, "WeChat Tống Dữ Miên thiết lập không thêm bạn từ nhóm chung được."
Làm sao tôi biết được.
"Sao tôi phải giật dây bắt cầu dùm anh ta?"
"Bởi vì học trưởng thích Miên Miên."
Tôi lập tức giương khóe miệng cười lạnh: "Hắn thích cậu ấy cũng đâu liên quan gì đến tôi?"
Diệp Mẫn Mẫn xem như hiển nhiên mà trả lời: "Vậy cậu giúp người ta một chút đi, đâu phải cậu cũng thích Tống Dữ Miên, cảnh giác như vậy làm gì."
Tôi không còn chút gì để nói.
Nga.
Chính là.
Chính là a.
Tôi lại không thích Tống Dữ Miên.
Như bị chọc đúng nội tâm, nhớ lại tình cảm và mối quan hệ ngày xưa, nhất thời tôi không phân biệt được rõ trước kia và hiện tại, sau cơn hoảng hốt tâm tình liền trở nên phức tạp.
Nhớ tới chóp mũi gần trong gang tấc, đôi mắt hắc bạch phân minh, cùng đầu thuốc lá chậm rãi bốc cháy.
Tôi... không thích Tống Dữ Miên sao?
Tâm tư khó tả, nhưng đêm đến nằm mộng, tại sao tôi lại canh cánh trong lòng vì câu: "Thường Nhạc, thực xin lỗi" năm ấy.
Đầu óc lơ lửng, tôi phát hiện tôi không thể dùng tâm tư bình thường đối mặt với Tống Dữ Miên, hợp tác hiện tại cũng đã chạm cực hạn trong tưởng tượng. Vô luận thế nào, ít nhất tôi cũng hiểu rõ, không nên lần nữa thích Tống Dữ Miên.
Không cần thiết, cũng không thể nào.
Cái giá phải trả quá mức thê thảm, cho nên không thể lại mạo hiểm. Mà tôi cũng không còn là tôi của năm đó, cho nên cũng không có khả năng. Huống chi, trạng thái ngẫu nhiêu gặp mặt như bây giờ cũng đã đủ rồi.
Trên hết, tôi mới không phải kiểu người một chổ té ngã hai lần, lại lần nữa thích Tống Dữ Miên nha.
Diệp Mẫn Mẫn vẫn còn cố gắng thuyết phục tôi bắt cầu giúp Tô Kiến Trạch: "Các cậu không phải bằng hữu sao?"
Vấn đề lại quay vào thời điểm ban đầu, tôi lần nữa nhắc lại: "Tôi nói chúng tôi là bằng hữu khi nào?"
"Không phải là bạn cùng trường cấp ba sao?"
"Kia cũng không quen thuộc lắm."
"A", Diệp Mẫn Mẫn lắc đầu, toát ra vài phần hối hận: "Tôi còn bảo Tô học trưởng tìm cậu xin phương thức liên lạc của Dữ Miên, tôi nói các cậu là bạn bè, tìm cậu xin là thích hợp nhất."
Tôi đối với sự chủ trương của Diệp Mẫn Mẫn vô cùng tức giận: "Không phải là cậu mời cậu ấy đến làm diễn viên sao?"
Diệp Mẫn Mẫn lại đem chủ đề ném trở về: "Kia, không phải là do cậu chụp cậu ấy đẹp như vậy sao, tôi mới cảm thấy thích hợp làm nữ chính."
Vì sao tôi lại chụp cho cậu ấy nhiều ảnh đẹp như vậy sao, đương nhiên là vì...
Đột nhiên di động vang lên chuông thông báo làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, nghe máy, trong di động vang lên âm thanh quen thuộc của Thường Hỉ: "Thường Nhạc, nghe nói các em gần đây quay phim à, sao không mời chị làm nữ chính?"
Có bệnh sao, ai lại mời chị.
Không đúng.
Vừa rồi não tôi còn đang nghĩ nguyên nhân nào mà tôi lại chụp cho Tống Dữ Miên nhiều ảnh như vậy, giờ phút này tên đầu sỏ gây tội liền tự động mà chạy ra điểm danh
Người để xuất chuyến đi của hội đồng hương không phải Thường Hỉ còn có thể là ai?
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Đừng nói nữa, Thường Hỉ, nói tới nói lui đều do chị mà ra!"
Bên kia Thường Hỉ ngây ra: "Chị như thế nào? Chị đây là quan tâm mày, sao không cảm kích mà còn tức giận với chị mày?"
Tôi tâm phiền ý loạn, tùy tiện trò chuyện vài câu rồi tắt máy, muốn chuẩn bị đạo cụ để ngày mai quay vài cảnh cuối, di động lại vang lên.
Nhà dột còn gặp mưa, bên mày vừa đuổi một Thường Hỉ đi, bên kia lại nhận được một thông báo: Tô Kiến Trạch gửi lời mời kết bạn.
Tôi bình ổn tinh thần, suy suy tính tính một lúc, vẫn là không tình nguyện mà xác nhận.
Tô Kiến Trạch lập tức gửi đến một tin nhắn: 'Xin chào, đạo diễn Thường.'
Tôi khách sáo mà gửi lại câu xin chào, bên kia liền đi thẳng vào chủ đề chính: 'Thường đạo, có thể cho anh WeChat của bằng hữu em, Tống Dữ Miên không?'
'Không có ý gì khác, chỉ muốn làm quen một chút thôi.'
Không có gì cái rắm.
Ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại, lòng muông dạ thú, cẩu nam nhân.
Trong lòng tôi âm lầm hùng hùng hổ hổ, bên ngoài lại uyển chuyển để anh ta biết khó mà lui: 'Cái này tôi không làm chủ được, tôi phải hỏi cậu ấy có đồng ý hay không.'
Không nghĩ tới Tô Kiến Trạch lại nhắn: 'Được, kia, làm phiền Thường đạo.'
Còn làm như quen thuộc mà dặn dò tôi: 'Nhớ giúp anh nói tốt vài câu haha.'
Phiền toái cái rắm.
Nhưng việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi hỏi Tống Dữ Miên: 'Có đó không?'
Không bao lâu sau, Tống Dữ Miên gửi về một dấu chấm hỏi.
Tôi không biểu tình mà đem ý tứ của Tô Kiến Trạch thuật lại một lần, cuối cùng hỏi cậu ấy: 'Cậu muốn cho không?'
Gửi xong liền điên cuồng mà cầu nguyện trong lòng, hy vọng có thể duy trì tác phong nhất nhất cao lãnh của chính mình, giống nhau mà cự tuyệt những người theo đuổi, không lưu tình mà đem ngọn lửa tình yêu của Tô Kiến Trạch trực tiếp bóp tắt từ trong trứng nước.
Tuy rằng tưởng tượng sẽ có ít nhiều cảm thấy như đồng bệnh tương liên, bởi vì tôi cũng là một trong những kẻ bị đằng ấy không lưu tình mà từ chối tình cảm.
Tống Dữ Miên bên kia trầm mặt thật lâu, lâu đến nỗi tôi cho rằng cậu ấy lười phản ứng những việc nhỏ nhặt như tình yêu vườn trường thế này, đột nhiên di động lại sáng lên, tôi click mở xem, cậu ấy nói một câu làm tôi lập tức như đứng đống lửa ngồi đống than.
Cậu ấy nói: 'Cậu muốn cho thì cho.'
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");