Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 13
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tại đây, một lần nữa tôi xin giới thiệu một chút với mọi người về Tống Dữ Miên.

Tống Dữ Miên, hiện tại là sinh viên khoa quản lý kinh tế chuyên sâu ở đại học H, mỹ nữ học bá nổi danh ở trung học Tương Châu, cung hoàng đạo Thiên Bình, nhóm máu gấu trúc. Là bạn học ngồi trước bàn tôi, bảo bối các lão sư yêu thương không hết, cũng là đoá hoa cao lãnh trong lòng bạn học.

Từ khi biết cậu ấy đến nay, người theo đuổi cậu ấy không phải ít, nữ hài xinh đẹp lại được hoan nghênh luôn không thiếu ánh mắt trộm nhìn và nghị luận, mặc dù tôi là một người qua đường không có tiếng tăm, cũng nghe được không ít chuyện liên quan đến cậu ấy từ đám đông bát quái.

Tỷ như xuất thân gia đình, cha mẹ đều là người làm ở lĩnh vực tài chính, cha là quản lý ngân hàng, mẹ có văn phòng kinh doanh. Nghe nói không phải là con một, nhưng bình thường cũng không thấy anh chị em lui tới, cụ thể tình huống không ai biết rõ mà cậu ấy cũng không kể với ai.

Ví dụ như người nọ có một ít tin đồn có bạn trai, nào là học bá nổi tiếng khoá trên đến học đệ đẹp trai ngời ngời, nhưng đều oanh oanh liệt liệt có tiếng mà không có chứng cứ, không thấy phát triển mà trở nên phai nhạt. Ngẫu nhiên nhắc đến tên nam sinh đó, mọi người sẽ giật mình nhớ đến ' A có phải cái người thích Tống Dữ Miên, rất mờ ám...'

Tuy rằng tôi không thích cái từ mờ ám này, tuy rằng ý kiến của tôi cũng không quan trọng, nhưng ngẫu nhiên nghe bọn họ nói như vậy sẽ theo bản năng mà nhíu mày.

Về nhóm máu phía trên là do tôi thuận miệng nói, lý do rất đơn giản, vì tôi căn bản không biết nhóm máu của cậu ấy.

Nên rất dễ hiểu, đó là tôi không biết cậu ấy thích ăn gì. Đây là chuyện rất bình thường đi.

"Bình thường cái rắm." 2 tên trong nhóm chat 3 người lại bắt đầu phê bình tôi. Trần Nhất Cách từ lúc lên cao trung thành tích đều vô cùng tệ, lại không biết cố gắng nên chút cải thiện cũng không có, cuối cùng đành phải đi theo con đường nhập ngũ, còn chưa thi đại học đã bị cha hắn đem ra nước ngoài, giờ tên này đang ở bên kia đại dương mà mạnh mẽ lên án tôi không để tâm Tống Dữ Miên: 'Cậu đã cùng người ta thổ lộ, mà còn không biết người ta thích cái gì, có phải rất vô tâm không?'

Thật ra tôi rất muốn biết mà.

Nhưng các người xem bộ dáng cao lãnh người sống chớ đến gần kia của Tống Dữ Miên đi, tôi tìm hiểu thế nào đây.

Tôi uỷ khuất, ba ba ba mà gõ chữ: 'Tôi cũng đâu ăn cơm với cậu ấy, hơn nữa người nọ cũng đâu nói cho tôi biết.'

'Vậy sao cậu không hỏi tôi?' Trần Nhất Cách vô cùng đau đớn, 'Bất kì đứa con trai nào theo đuổi Tống Dữ Miên, đều biết cậu ấy thích ăn tôm.'

Tôi kinh ngạc: ' Sao các cậu biết?'

Trần Nhất Cách nói: 'Đều cùng một tình báo.'

Tôi phát hoả: 'Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?'

'Cậu đâu có hỏi tôi.' Trần Nhất Cách điều tốt không học lại học thói xấu, sau cùng còn chốt hạ, 'Không đúng, cậu phải biết chứ nhỉ? Cậu còn giúp tôi đưa cơm cho cậu ấy mà?'

Nhắc đến lần đó tôi liền tức điên, lúc đó Trần Nhất Cách theo đuổi Tống Dữ Miên đến lừng danh cả khối, tôi lại là tình báo đưa thư tình, chỉnh cả đống thư hoa hoè loè loẹt. Ngày đó không biết hắn đi đến chổ nào bị sét đánh trúng, một hai bắt tôi phải giúp hắn đưa hộp cơm tình yêu do đầu bếp trong nhà làm, ngược dòng người đang kéo nhau đi ăn cơm mà tóm được tôi, ép tôi trở thành người đưa cơm cho Tống Dữ Miên, lại còn yêu cầu gửi lời thăm hỏi ưu nhã đến cậu ấy dùm hắn.

Vì để người ta tưởng hắn tự tay làm, còn cố ý để cơm vào hộp cơm học sinh giản dị tự nhiên, dặn dò tôi cầm nhẹ nhàng đưa nhẹ nhàng, chớ là rối loạn bày trí bên trong.

Tan học tôi chỉ ước có thể một bước được trăm mét mà lao tới nhà ăn, bị Trần Nhất Cách làm chậm trễ không ít thời gian, phiền chết được. Cũng không quản đến lời hỏi thăm nhắn nhủ của hắn, xách theo hộp cơm mà lăn ngược về lớp học, chạy đến trước mặt Tống Dữ Miên đang thu dọn sách vở, đem cơm đặt lên bàn cậu ấy.

Bởi vì tâm tình không tốt, nên vang lên âm thanh không nhỏ.

Tống Dữ Miên theo thanh âm mà ngước lên nhìn hộp cơm, lại nhìn nhìn tôi, kinh ngạc chốt lát. Hỏi: "Đây là cái gì?"

"Cơm trưa, cho cậu."

Tôi còn nhung nhớ thịt kho tàu số lượng có hạn của nhà ăn, căn bản không chú ý bên trong hộp cơm kia có gì. Thuận miệng trả lời một câu, không chờ thái độ của cậu ấy, liền như hoàn thành nhiệm vụ mà chạy như bay đi mất.

Sau đó, vì hộp cơm này mà tôi chậm trễ, quả nhiên không ăn được thịt kho tàu tôi mơ ước.

Mỗi khi nghĩ đến, tôi liền đau lòng không thôi, hiện tại lại lần nữa nhắc tới, tôi nhịn không được mà trách cứ: 'Đừng nói nữa, nếu không phải ngày đó cậu phá đám, tôi mới không....'

'Lần đó tôi chuẩn bị đều là món cậu ấy thích ăn!' Trần Nhất Cách ngăn lời oán trách: 'Sao cậu một chút cũng không để ý?'

'Tôi phải tranh thủ thời gian.' Tôi yếu ớt phản bác: 'Hơn nữa tôi lại không có...'

'A, là hộp cơm kia sao.' Lê Sướng đang xem bọn tôi cãi cọ bỗng nhiên nhớ đến gì đó, 'Tôi nhớ ngày đó không biết vì sao Tống Dữ Miên không đến nhà ăn, lại mang theo hộp cơm kì quái kia, tôi còn đi hỏi cậu ấy.'

Tôi tò mò: 'Cậu ấy nói sao?'

Lê Sướng nói: 'Cậu ấy nói, 'Thường Nhạc cho tôi.''

Trần Nhất Cách sửng sốt: 'Sau đó thì sao?'

Lê Sướng nói: 'Không có sau đó, tôi nói, không nghĩ tới Thường Nhạc còn biết nấu cơm. Cậu ấy nói, tôi cũng không nghĩ đến. Sau đó tôi nói với cậu ấy, Thường Nhạc đối với cậu thật tốt. Sau đó cậu ấy cười cười.'

Tôi như bị đánh trúng.

'Cậu nói cái gì?'

Lê Sướng cười: 'Ai nha, nhớ đến cũng quá ngốc, ngày đó như thế nào tôi lại cảm thấy là do cậu làm.'

Tôi khó thở: 'Đây là trọng điểm sao? Sao đến giờ cậu mới nói cho tôi biết.'

Trần Nhất Cách nóng nảy: 'Tôi thì sao?'

Lê Sướng: 'A ha ha, không phải giờ tôi mới nhớ đến sao?'

Lại trả lời có lệ với Trần Nhất Cách: 'Không nhắc tới cậu đâu.'

'Mẹ nó.'

Tôi và Trần Nhất Cách đồng thời nổi lên sát tâm với tên ngốc này.

'Tống Dữ Miên nghĩ tôi nấu cơm mang cho cậu ấy à?'

'Đến bây giờ Tống Dữ Miên vẫn không biết cơm là do tôi chuẩn bị sao?'

'A?' Lê Sương sau đó mới nhận ra vấn đề, hít sâu một hơi: 'Thì ra cơm đó không phải của Thường Nhạc hả?'

'Đúng vậy, cho nên Tống Dữ Miên là đang cảm thấy cậu đã đem món cậu ấy thích quăng ra sau đầu đi?' Lê Sướng nói, sau đó ngữ khí đột nhiên trở nên nôn nóng: 'Thôi xong, Thường Nhạc, không chừng cậu ấy đã phát hiện hộp cơm năm ấy không phải của cậu chuẩn bị rồi?'

Mẹ nó.

Sau này phải nhìn mặt với cậu ấy thế nào đây?

Vô luận là loại kết quả nào đối với tôi mà nói đều là một hồi cực khổ, hai mắt tôi tôi sầm mà đem tắt đi nhóm chat, vài giây sau, tên Lê Sương không có mắt nhìn đời kia lại kiên trì mà phát biểu cảm nghĩ của cậu ấy.

Lê Sướng: 'Thường Nhạc, cậu thật thảm nga.'

Tôi tức giận vô cùng: 'Còn không phải vì cậu?'

Trần Nhất Cách: 'Hai người các cậu, có thể suy xét một chút tâm trạng của tôi được không?'

Tôi lại nói: 'Cậu cũng không thoát khỏi liên quan!'

Khi đó tôi còn thắc mắc vì sao Tống Dữ Miên chủ dộng đem hộp cơm đã rửa sạch trả tôi, còn nói cảm ơn, thì ra là hiểu lầm lớn.

Xong rồi xong rồi.

Tâm tình đẹp đẽ ngày hôm nay lại bay sạch rồi.

Giờ đã biết được chân tướng tàn khốc, quả thật là sống không còn gì luyến tiếc.

Sau khi báo cáo món Tống Dữ Miên thích cho Diệp Mẫn Mẫn xong, bọn họ hứng thú bừng mừng vội vàng đi thu xếp, bỏ lại mình tôi đối diện với u buồn, một làn nữa lấy hết can đảm đối mặt với hiện thực.

Thời gian còn lại chúng tôi đem bản kế hoạch chỉnh sửa một lần nữa, còn phải rút ra thời gian quý báo sau khi học xong để giúp Thường Hỉ, bận đế vắt chân lên cổ nhưng lại bị chị ấy quỵt mất hai bửa cơm,còn bị ép phải mời chị ấy cùng tham gia đội ngũ tiệc đóng máy.

Gà bay chó sủa, ngày giờ trôi nhanh như nằm mơ. Ngày đến ngày đi cuối cùng buổi tối thứ bảy cũng đến, đoàn phim "Thiên thần sa đoạn" chúng tôi đúng hẹn mà tổ chức tiệc đóng máy.

Lúc này để thể hiện sự quan tâm của tôi đối với bạn học cũ, sáng sớm tôi đã nhắn cho Tống Dữ Miên báo thời gian và địa điểm, lại vô cùng tri kỉ mà thắm hỏi. Cuối cùng còn tỏ vẻ rất chu đáo, rằng tôi có thể đến ký túc xa đón cậu ấy cùng đến địa điểm ăn cơm.

Sau đó tôi bị đằng ấy vô cùng khách khí từ chối.

Bất quá ngay sau đó Tống Dữ Miên liền cho tôi một lời giải thích vô cùng hợp lý, nói rằng buổi chiều cậu ấy có một cuộc họp nhỏ với hội học sinh bộ môn, su khi họp xong cậu ấy sẽ tự đến.

Tôi cũng không kiên trì, cả buổi trưa lười biếng chôn mình trong chăn xem phim, khi gần đến thời gian hẹn với đơn giản sửa soạn một chút, nhàn nhã gọi Thường Hỉ và bạn cùng phòng cùng đi đến nơi hẹn.

Nơi tổ chức cách trường học không xa, đi bộ khoảng 10 phút là dến. Chúng tôi một đường đi đi dừng dừng, nhân tiện còn mua vài ly trà sữa, vẫn đến trước những người khác một chút.

Mắt thấy đã đến giờ hẹn, chúng tôi lấy điện thoại nhắn cho hai diễn viên chính một tin nhắn, tôi hỏi Tống Dữ Miên đã đến nơi chưa, khoảng năm phút sau, khung thoại rốt cuôc cũng hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn.

Lúc này Diệp Mẫn Mẫn phụ trách hỏi Tô Kiến Trạch cũng mở miệng :"Tô học trưởng nói anh ấy đã đến cửa."

Bên này Tống Dữ Miên cũng trả lời: 'Tới rồi.'

Vì vậy chúng tôi liền đứng dậy nghênh đón.

Ước chừng mười giây sau, Tống Dữ Miên và Tô Kiến Trạch song vai mà xuất hiện trong tầm mắt, Tô Kiến Trạch quay đầu thấy chúng tôi trước, vui vẻ mà phất tay với chúng tôi, sau đó vỗ vỗ bả vai Tống Dữ Miên, tựa như ôm lấy cậu ấy hướng về phía bàn đi tới.

Tuấn nam mỹ nữ, vô cùng chói mắt, ba người bạn cùng phòng trăm miệng một lời oa một tiếng tỏ vẻ rất tán thưởng cp này.

Thường Hỉ tương đối đặc biệt, tán thưởng xong vẫn chưa đủ, không ngừng oa oa nga nga vô nghĩa.

Là người bình tĩnh duy nhất trong đám hoa si, tôi lịch sự mà tiến lên chào hỏi, nhớ lại lời xã giao ban đầu của Thường Hỉ, ra vẻ nhiệt tình cười nói: "Tốt quá, hai người cùng đến rồi,"

Tống Dữ Miên gật gật đầu với tôi, vừa hơi mở miệng định nói gì đó, đã bị Tô Kiến Trạch đoạt trước: "Là trùng hợp." Tô Kiến Trạch rất chủ động giúp Tống Dữ Miên kéo ghế sau đó ngồi xuống bên trái cậu ấy: "Lúc tôi vừa ra khỏi trường trùng hợp gặp em ấy, liền lái xe chở em ấy đến."

Diệp Mẫn Mẫn oa một tiếng.

Giang Vũ Tây cũng oa một tiếng.

Thường Hỉ lại oa nga cái nữa.

Hà Lưu tỏ vẻ đã hiểu, nói: "Thật trùng hợp."

Tống Dữ Miên lịch sự mà cảm ơn: "Làm phiền học trưởng."

Tô Kiến Trạch xua tay cười: "Không có không có, đừng khách sáo."

Mà tư duy của tôi vẫn còn dừng tại câu phía trước của Tô Kiến Trạch, 'Lái xe chở em ấy đến.'

Lái xe, chở em ấy, đến.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lưu Luyến

Copyright © 2022 - MTruyện.net