Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 2
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thường Hỉ cái gì cũng không biết, còn tưởng rằng chính mình đã thúc đẩy được một tình bạn đẹp, tiếp tục vui vẻ làm hoa hoa bướm bướm chơi đùa. Phía bên kia, cả trai lẫn gán xin WeChat của Tống Dữ Miên nối liền không dứt, tính tình Tống Dữ Miên vô cùng tốt, ai muốn đều cho, tôi ở bên cạnh nội tâm bất an, thừa lúc Tống Dữ Miên bận rộng xã giao, tôi nơi này không ai chú ý liền tự mình hiểu lấy mà đi về trước.

Giữa tháng mười, phương nam còn chưa chuyển lạnh, về đến ký túc xá bất quá mới 9 giờ rưỡi. Bước vào cũng chỉ có Diệp Mẫn Mẫn ở giường đối diện ở trong phòng, Mẫn Mẫn là người Phúc Kiến, nói chuyện mang theo một ít giọng đặc trưng của người Đài Loan, hơn nữa dáng người nhỏ xinh, cho người khác thấy cảm giác rất muốn che chở.

Mẫn Mẫn đang đắp mặt nạ, quay mặt liếc mắt nhìn tôi một cái, lại nhìn nhìn thời gian trên di động, hỏi: " Cậu không phải nói tham gia buổi gặp mặt kết bạn sao, thế nào mà về sớm như vậy?"

Tôi tỏ vẻ buổi hội mặt phi thường không thú vị, cậu ấy cũng không hỏi nhiều, quay người tiếp tục chơi di động. Tôi không có việc gì làm, liền nhanh chóng rửa mặt tiến vào ổ chăn chuẩn bị lên mạng lướt tin.

Thời điểm di động sáng lên tôi mới thấy được tin nhắn hơn mười phút trước của Tống Dữ Miên gửi đến, ngắn gọn hỏi, 'Về rồi sao?'

Cũng mất công nàng từ nơi bao người náo nhiệt vây quanh, tốn thời gian chú ý đến tôi đã rời đi, lại từ mười mấy bạn tốt mới thêm trong WeChat tìm thấy tôi, không đau không ngứa hỏi một câu quan tâm giống như chúng tôi rất quen thuộc.

Cái này làm tôi có chút sợ hãi, bởi vì tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng tôi căn bản không tốt đến mức có thể trò chuyện riêng, huống chi, thái độ vừa rồi của tôi không tính là tốt, không bằng nói là vô cùng kém.

Nghĩ như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy có chút áy náy, Tống Dữ Miên trước đến nay khi nào không được người người chào đóm, cố tình lại tại chổ tôi ăn một đống mặt lạnh, hơn nữa lý do vốn xuất phát từ chính bản thân tôi .

Vì thế, tôi vô cùng khách khí mà đáp lại một câu: 'Ân, tôi nhớ ra vẫn còn chút việc, nên về trước.'

Tống Dữ Miên không nói gì nữa, cuộc đối thoại trở nên im bặt, cực kỳ giống lần gặp lại tối nay. Hai câu nói đều tẻ nhạt vô vị, lăn qua lộn lại lướt tin cũng làm tôi không còn hứng thú, tôi dứt khoát đem điện thoại ném sang một bên, nằm yên nhìn trần nhà chờ cơn buồn ngủ kéo đến.

Tống Dữ Miên là người không nói nhiều, điều này tôi đã biết từ sớm, thời gian cùng lớp ngắn ngũi, chúng tôi trước sau vẫn là quan hệ xa lạ. Giao chủ yếu giới hạn trong việc truyền bài cùng thu bài thi, khi ngẫu nhiên khách sáo "Của cậu" cùng "Cảm ơn" ngay cả khi cùng tổ thảo luận, khi ấy trên mặt cũng luôn mang biểu cảm nhạt nhẽo. Chúng tôi đều không phải kiểu người thích tham gia hoạt động tập thể, bốn người thảo luận, phần lớn thời gian đều là tôi nói chuyện với người ngồi cùng bàn của nàng, chỉ khi xác định kết quả thảo luận cuối cùng, mới ngẫu nhiên có vài lần ăn ý không đáng nhắc đến.

Có rất nhiều người thích Tống Dữ Miên, mặc dù nàng lãnh đạm đến mức làm người ta không biết biểu đạt tình cảm như thế nào, cũng không thể ảnh hưởng đến vị trí nữ thần trong lòng đa số các nam sinh. Ngồi gần nàng, mọi người tựa hồ cũng nhìn tôi bằng con mắt khác, tan học khi đến bãi giữ xe, luôn có rất nhiều nam sinh ngồi xổm bên cạnh xe tôi, chỉ vì nhờ tôi chuyển giao thư tình. Thường xuyên qua lại cũng xem như thân thiết, có người dứt khoát trực tiếp nhờ tôi viết thư, làm tôi  kiếm không ít tiền nhờ sáng tạo thư tình.

Cuối cùng Tống Dữ Miên không chịu nỗi sự nhiễu loạn này, thời điểm tôi gửi đến phong thư tình thứ 32, cậu ấy không nhịn nhíu mi, mở miệng hỏi tôi: " Thường Nhạc, cậu rảnh lắm sao?"

Này, này thật... cậu ấy thật sự là không hiểu được một chút nghệ thuật ngôn ngữ nào cả.

Tôi quả thật rất rảnh, nghe không hiểu toán lý hóa nên tôi đã từ bỏ từ lâu, mỗi ngày đều đếm tay chờ phân ban tự nhiên, văn học. Nhưng bị hỏi như vậy, trong lòng ít nhiều cảm thấy khó chịu, hơn nữa, thư đây ít nhiều cũng có chút chân tình thật cảm, đột nhiên tôi có một loại ảo giác rằng với Tống Dữ Miên có một chút thân quen, tức giận bất chấp tất cả dứt khoác đáp: " Đúng vậy, tôi quả thực rất rảnh."

Thư tình này, nàng thích thì lấy, không thích cũng phải lấy, tôi liền đi ra ngoài.

Chẳng quan tâm nữa.

Không nghĩ tới còn chưa đi, giấy tiếp theo Tống Dữ Miên đã mở miệng: " Vậy cậu giúp mình viết tùy bút đi"

" Vì sao tôi phải giúp cậu?"

" Bởi vì, mình cảm thấy cậu viết văn khá tốt." Tồng Dữ Miên nói từ trong ngăn kéo lấy ra bảy tám lá thư đủ loại màu sắc, tất cả đều là do tôi hao tâm tổn huyết viết giúp đám nam sinh kia, "Đây đều là do cậu viết đi, thay vì giúp bọn họ, không bằng cậu đem sức đó cống hiến cho lớp đi."

Tức chết mất.

Tôi vốn định biện giải, nhưng lời nói ra lại không như ý nghĩ, không đầu không đuôi mà nhảy vọt qua giảo biện, trực tiếp thừa nhận: "Sao cậu biết đây là do tôi viết?"

Tống Dữ Miên đem dống giấy kia thả lại trong ngăn kéo, lần nữa cầm lấy tiểu thuyết lên: "Bí mật."

Sau đó không thèm nhìn tôi nữa, mãi đến khi tôi thu thập xong cặp sách chuẩn bị rời khỏi phòng học, cậu ấy mới từ trang sách ngẩng đầu, gọi một tiếng: "Thường Nhạc"

Tôi còn đang đau khổ suy tư làm thế nào Tống Dữ Miên phát hiện thư tình là do tôi viết, nghe thấy có người gọi phản xạ có điều kiện mà trả lời: "Làm gì?"

Trong phòng học trống rỗng, bả vai thon thả của nữ sinh khi ấy ngược sáng có vẻ đặc biệt đơn bạc, cửa phòng học không biết ai treo chuông gió. Thời điểm gió thổi mang thanh âm lách cách vang lên, làm tôi không phân biệt được là Tống Dữ Miên thật sự cất giọng nói, hay là do tôi có tật giật mình sinh ảo giác. Tôi nghe thấy nàng nói, "Trở về nhớ viết tùy bút."

Sau đó, tôi thật sự viết.

Con mẹ nó, thật sự rất mất mặt.

Không biết do lão sư thiên vị Tống Dữ Miên, hay văn do tôi viết thực sự nổi bật, tùy bút do tôi viết giúp cậu ấy cư nhiên lại được giải nhất, được chủ nhiệm lớp tán thưởng nhiệt tình, lại được cổ vũ bằng đồ ăn vặt đích thân chủ nhiệm chuẩn bị.

Khi Tống Dữ Miên mang đồ ăn được thưởng tới trước mặt tôi, nội tâm tôi là từ chối. Bời vì trong mắt nàng tôi thấy được một tia vui mừng như gặp lãng tử quay đầu, điều này làm cho tôi cực kỳ khó chịu. Nhưng đối mặt với nữ thần đột nhiên trở nên thân thiện, tên ngồi cùng bàn với tôi kích động đến mức nói lắp, miệng thì nói lắp nhưng vẫn không quên nhanh tay nhận lấy đồ ăn vặt.

Này làm tôi thật sự rất khó nhìn người.

"Tôi không thích đồ ăn vặt."

Lời cự tuyệt còn chưa nói ra, đã bị nàng nói trước đẩy về, nhìn tôi nhận lấy, Tống Dữ Miên tựa như hoàn thành nhiệm vụ, giành giật từng giây mà xoay người, bỏ lại tôi và tên cùng bàn dáo dác lấm la lấm lét, đối diện với một bàn đồ ăn vặt nhìn nhau.

Trên đường trở về tôi bị Trần Nhất Cách, tên nhờ viết thư tình lâu nay chặn đường, tên này ở trường cũng xem như nửa nhân vật có danh dự uy tín, nhân vật phong vân. Một là bởi người này quen thuộc, với tôi cũng như bèo nước gặp nhau, trợ thủ viết cũng như gửi thư tình,  coi như là bằng hữu giao hảo không giấu diếm nhau điều gì. Hai là do nhà hắn thật sự có mỏ quặng, Tương Châu xem như là một ngọn núi, mà nhà hắn chính là khai thác mỏ, rõ ràng là phú nhị đại, sinh ra vốn dĩ để hưởng thụ.

Cùng ngày việc thư tình bị phát hiện, tôi liền tìm hắn chịu đòn nhận tội, không nghĩ tới người anh em này tấm lòng so với Nữ Oa vá trời còn lớn hơn, vung tay nói không có việc gì, hắn theo đuổi Tống Dữ Miên bất quá là do mọi người đều theo đuổi, nên tham gia náo nhiệt, bị từ chối thì từ chối đi, cũng không phải chuyện to tát gì.

Thái độ không việc gì của tên tra nam này thật sự chọc giận tôi, bên này cả tuần tôi khổ tâm suy nghĩ viết thư tình thế nào, thiếu chút nữa thành diễn đạt cảm tình của chính mình, tên này lại đem chuyện thành này một trò đùa, một giấc mộng.

Ngày đó trong lòng ta mắn chửi hành hung hắn một trận, giận dữ rời đi. Không nghĩ tới chưa đến một tuần, người anh em này lại tự đến tìm tôi.

Tôi thật sự là không muốn để ý đế hắn, vừa muốn vòng đi đã bị hắn kéo lại: "Nghe nói Tống Dữ Miên cho cậu đồ ăn vặt?"

Ôi trời!

Tôi còn chưa cảm khái xong trường học này tốc độ bát quái cũng nhanh quá đi, hắn lại tiếp lời: " Cậu giỏi a Thường Nhạc, quan hệ của các cậu khá tốt?"

"Không thân." Đồ ăn vặt này nói sâu xa cũng là do hắn ban tặng, bèn nói qua loa: "Vì cậu ấy không thích đồ ăn vặt mà thôi."

"Ai, cậu từ từ chờ tôi."Trần Nhất Cách phi thường không có mắt nhìn  mà phóng xe theo tôi, "Thì cũng là cho cậu a, chứng minh cậu ta cũng thích cậu đấy."

Mẹ nó....

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net