Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ là tôi không thể thốt ra được, chỉ một câu thôi, về nỗi buồn và những nghi vấn đã đè nặng suốt bao nhiêu năm. Có lẽ tôi sẽ mãi không bao giờ có thể nói ra được tình cảm mình dành cho nàng, và rất nhiều những điều nhỏ nhặt, tầm thường cứ thế tan biến lặng lẽ dưới ánh mặt trời cùng những bông tuyết mềm mịn.
Sau một buổi lăn lộn trên tuyết, ngày hôm sau Tống Dữ Miên đã theo gia đình rời đi. Tôi nằm chán chường trên giường suốt cả ngày, chờ đến khi Thường Hỉ hoàn thành việc của mình, chúng tôi mới cùng nhau lên chuyến tàu trở về nhà.
Học kỳ đầu tiên của đại học trôi qua nhanh như một giấc mơ. Tôi ngồi dựa vào cửa sổ rộng rãi, nhìn ra khung cảnh bên ngoài khi tàu chạy. Thường Hỉ đeo bịt mắt, ngủ say sưa quên trời quên đất . Trên tàu chật kín người, hầu hết đều là sinh viên giống như chúng tôi, trở về nhà nghỉ đông, tuổi trẻ hối hả giữa những tháng ngày mơ hồ, như một đoạn phim chứa đầy những hy vọng về tương lai tràn ngập sắc hoa anh đào dưới ánh mặt trời.
Nhớ lại thời trung học, dù tôi luôn mệt mỏi và có lúc chẳng thể đứng dậy nổi, nhưng chưa bao giờ bỏ lỡ những niềm vui và cả những nỗi thất vọng mà tuổi trẻ thường trải qua. Những ngày hè dài lơ đãng chỉ lo chạy nhảy khắp nơi chẳng khác gì mùa hè trong thực tế của tôi – một hình ảnh thu nhỏ của bốn mùa. Lần đầu tiên tôi xem bộ phim "Cổng trời màu xanh" là ở buổi tập huấn cuối tuần của câu lạc bộ nghệ thuật. Khi ấy vừa mới kết thúc kỳ nghỉ hè năm lớp 11. Xem một bộ phim về mùa hè vào lúc cuối hè có lẽ là điều hợp lý và lãng mạn, nhưng ngày đó tôi lại cảm thấy trống rỗng. Trên đường về, trong đầu tôi chỉ nhớ hai điều: Quế Luân Mỹ Chi – nữ chính trong phim – cũng như tôi, đã phải chịu đựng nỗi đau đớn của một tình yêu không được đáp lại; và câu nói mơ hồ vang lên từ chiếc xe đạp vụt qua ở cuối phim: "Nếu chúng ta giữ lại điều gì đó, chúng ta sẽ trở thành những người lớn như thế nào?"
Đôi khi tôi nghĩ mình sắp trở thành người lớn, nhưng lại chẳng có gì trong tay. Tôi luôn thiếu niềm tin vào chính mình, và điều đó khiến tôi cảm thấy rằng Tống Dữ Miên và tôi thực sự thuộc về hai thế giới khác nhau. Tôi cứ tự lừa dối bản thân, giống như trái tim vẫn đang ngủ say dưới chiếc quạt vào buổi trưa hè, trong khi cơ thể đã bước ra con phố rực nóng. Cảm giác lệch lạc ấy khiến tôi nhận ra dù đã nắm lấy những khoảnh khắc với nàng, dù đã chạm vào tuyết lạnh hay khao khát điều gì đó, hình ảnh của Tống Dữ Miên trong tâm trí tôi vẫn là bóng dáng gầy gò ngồi trong phòng học, lặng lẽ như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chìm vào im lặng.
Nghĩ đến đây, tôi nhận ra sự mất mát mà Tống Dữ Miên để lại trong lòng mình quá lớn, quá vô cớ. Tôi không thể tìm thấy một điểm tựa nào giữa quá khứ và hiện tại.
Tiếng nam ca sĩ cất lên: "Chỉ là ngươi đến trễ một ngàn năm, hoàng hôn sau sẽ không còn đêm." Tôi ngáp dài, cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều. Chuyến tàu vẫn chạy về hướng mùa đông. Tôi dụi mắt, ngừng nghĩ về Tống Dữ Miên, rồi dựa vào cửa sổ, gối đầu lên tay và ngủ thiếp đi.
Thời gian sau đó trôi qua thật nhanh. Kỳ nghỉ đông của tôi, nói thẳng ra, chẳng khác gì cuộc sống học tập của tôi – không hề học hành nghiêm túc, cũng không sống hết mình.
Bạn bè tụ tập nhiều đến mức cũng trở nên nhàm chán. Năm nay, trò chơi "Ma sói" lan rộng khắp nơi, các sinh viên mới tổ chức các nhóm chơi ngày đêm, từ nhảy sói điên cuồng đến bày nồi thần, lặp đi lặp lại. Tôi cũng theo Lê Sướng và các bạn chìm đắm trong trò chơi một thời gian dài. Cuối cùng, vì làm sói lừa gạt quá nhiều lần, tôi mất hết lòng tin của mọi người. Nhận ra trò chơi này quá dễ khiến những mối quan hệ tan vỡ, chúng tôi dần dần rút lui khỏi cơn cuồng nhiệt.
Sau những cảm xúc mãnh liệt ấy, sẽ luôn có một khoảng thời gian dài trống rỗng. Để không quá sa đọa, tôi nhớ lại lời khuyên chân thành của Tống Dữ Miên và Thường Hỉ ngày hôm đó, quyết định thay đổi bản thân. Tôi tải một ứng dụng học từ vựng, bắt đầu chậm rãi thay đổi mình.
Kết quả của quyết tâm ấy là chất lượng giấc ngủ của tôi cải thiện đáng kể. Tôi ngủ đúng giờ, dậy sớm, sống điều độ một thời gian, nhưng trình độ tiếng Anh không tăng bao nhiêu. Tuy nhiên, cơn đau cổ do thức đêm làm bài tập đã giảm bớt, không biết có nên coi đó là thành quả không.
Tôi cố gắng không nghĩ đến Tống Dữ Miên nữa, nhưng vào đêm giao thừa, sau một hồi do dự, tôi vẫn nhắn tin chúc nàng một năm mới vui vẻ. Để không quá gượng ép, tôi còn thêm một vài biểu tượng cảm xúc cũ kỹ để làm tin nhắn trông bình thường hơn.
Lúc gửi tin nhắn, tôi và Thường Hỉ đang ngồi trong phòng khách của ông ngoại. Các trưởng bối đang chơi mạt chược, còn Thường Hỉ lại phi thường hiếm thấy không đi ra ngoài chơi với bạn mà ngồi ở nhà chơi game ăn gà.
Khoảng mười phút sau, Tống Dữ Miên trả lời. Khi đó, tôi nhìn Thường Hỉ nghịch ngợm với thao tác chơi vụng về lại khôi hài để giảm bớt căng thẳng chờ đợi. Cảm nhận được điện thoại rung, tôi mở khung chat.
Tống Dữ Miên chỉ nhắn bốn chữ 'Chúc mừng năm mới' ngắn gọn, không biết là đáp lại hay chào hỏi, cũng rất giống tin nhắn gửi tập thể. Nhìn dòng tin nhắn đơn giản khó mở đề tài tán gẫu ấy, tôi nghĩ mãi cũng không biết phải nói gì, nghĩ tới nghĩ lui hết mười phút, lại đánh răng thêm nữa ngày vẫn không tìm được đề tài, rồi cuối cùng tôi không trả lời nữa.
Thường Hỉ nhìn tôi, dùng khuỷu tay khẽ chạm: "Sao em không cùng bọn chị chơi game?"
Tôi liếc nàng: "Các người vừa đủ bốn người mà."
"Có một người muốn đi ngủ." Thường Hỉ giải thích. "Em đến, cùng chơi đến sáng đi."
"Không được." Nhớ đến thao tác dở tệ của Thường Hỉ, tôi nghĩ mình có lẽ sẽ tức chết trước khi trời sáng. "Chị chơi đi, em mệt rồi, đi rửa mặt rồi ngủ."
Nói xong, tôi đứng dậy rời khỏi phòng, sau lưng nghe tiếng Thường Hỉ oán trách: "Thường Nhạc, em thật không biết điều!"
Không biết điều thì kệ vậy, tôi vẫy tay chúc nàng ngủ ngon rồi trở về phòng.
Trong suốt Tết, nhà tôi không hề có ý định dừng chơi mạt chược. Tôi thức đêm chờ đến sáng rồi ngủ đến trưa. Chiều mùng một, trong nhà lại bắt đầu những trận mạt chược, Thường Hỉ không tham gia, nhưng không chịu ở yên, lôi kéo tôi ra ngoài giết thời gian.
Ngồi đối diện nhau trong một quán Starbucks, tôi vẫn còn ghi hận vì nàng đã phá giấc ngủ quý giá của tôi. Nhìn Thường Hỉ chăm chăm vào điện thoại, tôi càng thêm khó chịu.
Tôi hỏi nàng: "Chị ra ngoài chỉ để chơi điện thoại? Chị lôi em ra đây làm gì?"
"Đương nhiên là khác rồi." Thường Hỉ ngẩng đầu từ màn hình điện thoại, đẩy ly cà phê về phía tôi. "Ở nhà là ở nhà, ra ngoài là ra ngoài. Em không thấy không khí bên ngoài tốt hơn sao?"
"Không thấy."
"Vậy em không cảm thấy ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh, thưởng thức cà phê và buổi chiều thanh bình là một điều rất dễ chịu sao?"
Tôi nhìn logo Starbucks trên ly cà phê, không ngẩng đầu: "Đó là vì chúng ta đang tiêu tiền."
"..."
Thường Hỉ bị tôi phản ứng thờ ơ đến mức cà phê cũng uống không nổi, thở dài thật lâu rồi mới mở lời: "Thường Nhạc, không phải chị muốn nói, nhưng với bộ dạng này của em, chị thật khó mà tưởng tượng nổi học kỳ sau em sẽ suy sụp đến mức nào."
Tôi hỏi lại: "Tại sao em lại suy sụp?"
"Em nhìn em xem, chị mà không có ở đây thì không ai rủ em đi chơi, thân thể em sẽ thấy trống rỗng. Tống Dữ Miên cũng không ở, không ai để em thương nhớ, trái tim em sẽ trống rỗng."
"Mỗi ngày trống rỗng như vậy, em bảo sao không suy sụp được chứ?"
Tôi bật cười, bưng tách lên, giả bộ nghiêm túc mà phản bác: "Chị nghĩ quá nhiều rồi. Thứ nhất, ngoài chị ra, em còn có nhiều bạn khác. Thứ hai, đúng là em từng thích Tống Dữ Miên, nhưng chuyện đó đã qua rồi, chị cũng thấy đấy, giữa chúng ta chẳng có gì khả thi. Em là người luôn hướng về phía trước, không đời nào lãng phí thời gian vào những thứ không có kết quả đâu."
Thường Hỉ bán tín bán nghi: "Thật không đấy?"
Tôi gật đầu: "Thật chứ."
Cô nàng định nói thêm gì đó thì bất chợt hạ thấp giọng, khẽ huých vai tôi rồi chỉ ra ngoài cửa sổ: "Tống Dữ Miên?"
Tôi bật cười lạnh nhạt: "Thường Hỉ, chị dùng trò này lừa em một lần là đủ rồi."
Thường Hỉ trừng mắt lườm ta một cái, đá nhẹ vào chân tôi và thốt lên: "Thật sự là Tống Dữ Miên mà!"
Tôi vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng lại với cửa sổ, không hề có ý định quay đầu: "Chị lừa em mãi."
"Bà đây lừa mày cái gì chứ!" Thường Hỉ nhìn thấy tôi vẫn không tin, liền cầm điện thoại lên, chụp ngay một bức ảnh, sau đó đẩy mạnh cái điện thoại về phía tôi và nói to: "Tống Dữ Miên! Đang ở tiệm hoa đối diện kìa!"
Tôi nửa tin nửa ngờ cúi đầu nhìn vào điện thoại, thấy trong bức ảnh một cô gái mặc áo khoác dài màu đen, ôm một bó hoa. Thường Hỉ phóng to lại phóng to, may mà độ phân giải đủ rõ. Chỉ cần nhìn lướt qua một chút, tôi liền nhận ra ngay, đó chính là Tống Dữ Miên.
Vội quay đầu lại, quả nhiên, người nọ đã không còn ở chỗ cũ. Thay vào đó, chỉ còn một chiếc xe hơi màu đen đang rời đi. Chiếc xe đó tôi đã gặp từ hồi cấp ba, là xe nhà Tống Dữ Miên thường đến đón đưa nàng.
Nói không hối hận là không đúng. Tôi quay sang trách Thường Hỉ: "Sao chị không nói sớm với em?"
Thường Hỉ nhún vai: "Chị nói sớm rồi, em không tin mà."
Tôi định trách tiếp việc Thường Hỉ thường ngày không giữ gìn chút tín nhiệm ít ỏi trong lòng tôi, nhưng sự hoài nghi lớn hơn đã lấn át đi cơn bực dọc ấy.
Trong bức ảnh, ánh mắt Tống Dữ Miên như chất chứa một nỗi buồn khó diễn tả. Nàng ôm một bó hoa nhã nhặn màu trắng, điểm thêm chút sắc vàng nhạt.
Tôi không rành về các loài hoa, nhưng vẫn nhận ra loại hoa này. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó là vào mười năm trước, khi bà ngoại tôi qua đời. Từ đó, mỗi dịp Thanh Minh, nhà tôi đều mang vài bó như vậy đặt trước mộ bà.
Hoa cúc.
Hôm nay là mùng Một Tết, tôi nghĩ, chắc chắn nàng đang đến thăm một người vô cùng quan trọng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");