Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 32
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có lẽ do đã lâu không gặp, khi gặp lại Tống Dữ Miên, tôi cảm thấy như trở về thời kỳ đầu đại học, khi lần đầu gặp nàng, mọi thứ đều mơ hồ và bối rối. Trong bầu không khí ồn ào, âm thanh bị hòa trộn khiến tôi không thể nghe rõ lời nói, chỉ muốn nói mà lại không dám. Đành phải gần gũi với Lê Sướng, ngồi xuống cùng đám bạn học.

Tống Dữ Miên ngồi cách tôi không xa, nhưng cũng không quá gần, khoảng cách giữa chúng tôi khiến tôi không thể nghe rõ cậu ấy nói gì. Thật lạ lùng, khoảng cách này giống như mối quan hệ giữa chúng tôi, không tính là quá thân thiết nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ, giống như hồi còn học trung học, chúng tôi ngồi ở hai đầu bàn trong thư viện, không giao tiếp nhưng lại cùng đếm thời gian trôi qua.

Tống Dữ Miên thích đọc sách, thường ngồi ở bàn gần cửa sổ, say mê với những tác phẩm danh tiếng mà tôi thấy khó đọc. Màn rèm xanh thẫm bao trùm cả thư viện, tạo ra một không gian yên tĩnh như một hòn đảo cô lập, âm thanh lật trang sách nhẹ nhàng như một cuốn phim cũ. Tống Dữ Miên, với sự kiên nhẫn và định lực của tuổi trẻ, luôn làm tôi cảm phục.

Còn tôi thì giống như phần lớn bạn học khác, thường sẽ giấu truyện tranh dưới sách giáo khoa, chỉ cần lấy ra một cuốn tiểu thuyết nào đó là có thể đắm chìm vào thế giới riêng. Chúng tôi như hai mảnh ghép khác biệt, một chăm chú và một giả bộ, nhưng lại có thể thoải mái làm việc cùng nhau.

Vì Tống Dữ Miên thấp hơn tôi nửa cái đầu, mỗi khi sắp xếp sách báo, tôi thường là người trèo lên thang, còn cậu ấy đứng dưới giúp đỡ. Người kia thỉnh thoảng cũng chỉ ra vài cuốn sách thú vị, tạo nên một bầu không khí vui vẻ giữa chúng tôi. Tống Dữ Miên đã đọc rất nhiều sách, mỗi khi chia sẻ suy nghĩ, nàng khiến tôi cảm thấy mình thật nông cạn. Nhìn lại, có lẽ lúc ấy, tôi đã thích người này rồi.

Nhưng cảm xúc này mơ hồ và không rõ ràng, không kịp định hình trước khi tôi nhận ra ánh nắng trong thư viện chỉ chiếu vào Tống Dữ Miên, khiến nàng trở nên đặc biệt. Khi kỳ học kết thúc, cậu ấy đã mượn một cuốn sách có tên "Frankenstein", mà tôi cũng bỗng dưng muốn mượn theo. Cảm xúc hưng phấn khiến tôi viết tên mình bên dưới tên nàng trên giấy mượn sách, nhưng sau đó lại quên khuấy đi, và khi đến hạn trả sách, tôi chỉ có thể im lặng mà trả như không có việc gì.

Trong những buổi tụ họp của sinh viên, nội dung thường chỉ xoay quanh ăn uống và ca hát. Hiểu được điều này, lớp trưởng đã tìm một địa điểm vừa ăn vừa ca hát, không lâu sau, bữa tiệc dần dần chuyển sang KTV. Bia được mang ra từng thùng, tiếng hát vang lên, bầu không khí dần dần trở nên cuồng nhiệt.

Tống Dữ Miên dĩ nhiên là tâm điểm chú ý, nàng càng trở nên nổi bật hơn sau khi vào đại học. Hai bài hát của nàng cũng được mọi người nhiệt tình yêu cầu, câu ấy vui vẻ uống một chút rượu. Còn tôi, không có quá nhiều cảm tình với đám đông này, chỉ uống vài chén để giữ thể diện, trong khi Lê Sướng—người luôn có nhiều bạn bè—thì không ngừng hòa nhập vào không khí tiệc tùng. Mất đi người bạn đồng hành, tôi không biết nên ngồi ở đâu, đành phải cầm một chai bia và tìm đến sân nhỏ bên ngoài, ngồi lên ghế đu đong đưa.

Tôi không thích uống rượu hay chơi đùa, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. May mắn thay, đêm ở Tương Châu gió nhẹ và ấm áp, núi xa xa dần biến mất trong màn đêm. Không khí ẩm ướt có mùi bia bay lơ lửng, nghĩ lại một năm qua, lần nữa nghĩ về Tống Dữ Miên, tôi thế nhưng không có dịp chạm ly với nàng. Thế giới thật nhỏ bé và cũng thật rộng lớn, giống như khoảng cách giữa chúng tôi, gần mà lại xa.

Vì thế, tôi nhâm nhi hơn nửa chai bia, khi mắt đã bắt đầu mơ màng, tôi tự nhủ nên dừng lại, nếu không tôi sẽ không còn dũng khí để với tay chạm vào những ngôi sao.

Nhàn rỗi nhưng cũng thoải mái, chân tôi lắc lư trên mặt đất, tạo ra những chuyển động nhỏ. Có lẽ do tính trẻ con chưa dứt, mà vẫn rất hứng thú với những điều nhỏ nhặt. Trong lúc tôi nghiêm túc thử giữ thăng bằng, bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên trong đêm tối, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, "Thường Nhạc."

Khi tôi nhìn về phía cửa, hai ánh mắt giao nhau, trên mặt còn treo nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.

Sau đó, tôi đột nhiên cảm thấy chân mình chao đảo, như thể phanh gấp, suýt chút nữa đã ngã từ chiếc ghế đu xuống. Không kịp để ý đến cơn tê dại đang lan tỏa ở chân, tôi chỉ chăm chăm nhìn về phía cửa, nơi có một thân hình từng bước tiến lại gần. Lúc này, sợ hãi khiến lời nói của tôi bị lắp bắp.

"Tống, Tống Dữ Miên?"

Trong ánh đèn mờ tối, Tống Dữ Miên nhẹ nhàng tiến đến, ánh mắt lướt qua chiếc ghế đu rồi dừng lại nhìn tôi. Đôi mắt nàng, thường hắc bạch rõ ràng, giờ đây như được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, tôi dường như còn có thể ngửi thấy mùi rượu từ người cậu ấy.

Tôi theo bản năng dịch người sang bên, nhường chỗ cho Tống Dữ Miên, nàng không nói gì, chỉ thuận thế ngồi xuống bên cạnh.

Chiếc ghế đu rung lên nhẹ nhàng vì trọng lượng tăng thêm, tôi cảm thấy hơi lúng túng, không biết nên treo chân hay để xuống. Cuối cùng, tôi chỉ có thể gượng cười, bắt đầu cuộc trò chuyện sau thời gian dài không gặp.

"Cậu uống nhiều sao?"

Nói xong, tôi tự mắng mình vì đã lắm lời. Tại sao lại phải mở đầu với một câu hỏi như thế?

"Còn tốt." Tống Dữ Miên hít hít mũi, không còn cậy mạnh như trước, "Hình như là có chút say."

Tôi không nhịn được mà châm chọc: "Biết sẽ say còn uống nhiều như vậy."

"Bởi vì đều là đồng học, không thể từ chối."

Thật lạ, lại chẳng thấy có ai mời tôi uống như vậy.

Trong lòng tôi có chút tủi thân, nhớ đến lần đó khi tôi bị đánh rơi điện thoại, lại nhớ khi ấy nàng đã từ chối tôi nhanh chóng như vậy. Nhìn Tống Dữ Miên, giờ đây do cảm giác say mà trở nên dịu dàng hơn, tôi không còn bận tâm đến những cảm xúc vụn vặt ấy, chỉ an ủi: "Mọi người đều tìm cậu uống, chứng tỏ họ đều thích cậu."

"Phải không." Tống Dữ Miên ngả một tiếng, cả người mềm đi, tựa lưng vào bàn đu dây , khoảng cách rất gần, gần đến nỗi cạua áy chỉ cần nghiêng đầu là có thể dựa vào vai tôi.

Sau đó, bả vai tôi trầm xuống.

" Cậu thì sao?"

"Tôi...." tôi vẫn đang sôi sục với cảm giác Tống Dữ Miên dựa vào vai mình, cơ bản không thể tập trung vào câu hỏi được, "Tôi làm sao?"

"Cậu không tìm mình uống rượu."

Tôi xấu hổ khụ một tiếng, nhớ tới chai bia đã vơi hơn nửa bị tôi để trên mặt đất, chột dạ mà tự an ủi bản thân, giải thích: "Tôi muốn tìm, nhưng cậu rất bận."

"Mình không bận." Tống dữ Miên chớp mắt, thình lình vương tay với lấy bình rượu trên bàn đu dây, quơ quơ trước mặt tôi, cười, "Mình bây giờ rất rảnh."

"Không bận thì ngồi nghỉ một lát a." Tôi vươn tay muốn lấy lại bình rượu, nhưng cậu ấy tránh tay rồi mở ra. Đến lúc này, tôi chỉ còn cách tận tình khuyên bảo, "Cậu đừng uống, uống nữa sẽ say mất."

"Sẽ không, mình tỉnh rượu rồi."

Tỉnh cái rắm.

Nhìn gương mặt và đôi đã tai đỏ lên của người kia, tôi hỏi: "Cậu có biết tôi à ai không?"

"Vấn đề này lần trước cậu đã hỏi qua."

Ta giờ mới thấy mắt Tống Dữ Miên, không biết từ lúc nào mà rõ ràng như vậy.

"Chắc chắn có muốn nói với ta điều gì không?"

"Vấn đề này lần trước đã hỏi rồi." Tống dữ Miên ngồi cổ lên, định uống cạn ly rượu của tôi, nhưng khi nghe thấy câu hỏi cũ rích của tôi, nàng mím mày, "Vậy cậu thử nói xem, đã biết mình là ai không?"

Tôi nhanh tay lẹ mắt cướp lấy bình rượu từ tay nàng, trước khi nàng phản ứng, tôi đã ừng ực uống hết, kìm nén cảm xúc xao động trong lòng, trả lời: "Cậu là Tống Dữ Miên."

"Ai?"

"Tống Dữ Miên."

Tống Dữ Miên giãn mày, đưa tay kéo ống tay áo tôi, yêu cầu "Cậu lặp lại lần nữa."

"..." Tôi trơ mắt ra nhìn cậu ấy túm từ ống tay áo đến cổ áo, cuối cùng còn kéo cả cà vạt của tôi, rồi khéo léo xoay vòng quanh quanh cổ tay nàng. "...Hay là, tôi đưa cậu về nhà sớm một chút đi."

Vừa dứt lời, cà vạt đột nhiên bị kéo mạnh, khiến tôi không còn lựa chọn nào ngoài hướng người về phía nàng. Sau một trận hồi hoảng loạn, tôi phát hiện mặt cậu ấy đã đến rất gần, đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của người nọ.

Giọng nàng vang lên, như có chút bất mãn: "Mình tỉnh rượu rồi."

"...Tôi biết rồi."

Như nhận ra tôi chỉ đáp qua loa, Tống Dữ Miên nâng cao giọng, gọi tôi thêm một lần nữa.

"Thường Nhạc."

Tôi cắn răng: "Gì?"

"Tại sao không tìm mình?"

Câu hỏi này, tôi phải bắt đầu trả lời từ đâu đây?

Tôi không rõ nàng đang hỏi về quá khứ hay hiện tại, nhưng dù đầu óc có tiến hành đến đâu, đến lúc này tôi cũng nhận ra sự khác thường của Tống Dữ Miên. Nhịp tim tôi tăng dần thay đổi, mạnh mẽ hơn như chưa từng có. Trong cơn loạn loạn, tôi nhìn sang hướng khác, đáp: "...Tôi không có không tìm cậu."

Trong đêm tối, một tiếng thở dài khe vang lên. Giây tiếp theo, nàng ngồi thẳng dậy, tay buông cà vạt của tôi. Trước khi tôi kịp thấy mất mát, lại nghe thấy giọng cậu ấy gọi.

"Thường Nhạc."

"Sao thế?"

Lần này, nàng kéo mạnh cà vạt tôi về phía trước. Tôi cảm nhận được một sự ấm áp nhẹ nhàng qua khóe miệng, tựa như một cái thoáng thoáng qua. Ngay sau đó, nàng thả tay, còn trong đầu tôi pháo hoa như nổ tung.

!!!

Chết tiệt!

Lúc này, tôi mới hoàn toàn nhìn rõ mắt Tống Dữ Miên, không biết từ khi nào đã trở nên tỉnh táo, sáng rõ.

"Cậu có muốn nói gì với mình không?"

!!!

Chết tiệt!

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra cái cảm giác kia là gì. Tôi, Thường Nhạc, hình như vừa bị Tống Dữ Miên hôn!

Tôi chìm trong cơn bão cảm xúc mờ mịt, đưa tay lên chạm vào môi mình, nhìn thẳng vào mắt Tống Dữ Miên, hỏi: "Cậu... vừa... làm gì... vậy?"

Nói xong câu hỏi ngằn ngoèo, tôi cảm thấy mình nên tự đánh vào mặt. Vì ngay khi tôi hỏi xong, nụ cười trên khóe miệng Tống Dữ Miên lập tức biến mất. Khi tôi định mở miệng giải thích điều gì đó, cậu ấy bất ngờ ngáp một cái, đứng dậy và đi thẳng ra ngoài.

"Aizzz, mình uống nhiều quá, phải về nhà thôi."

Thường Nhạc: Muốn tự sát!!!!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Đến Từ Bóng Tối

Copyright © 2022 - MTruyện.net