Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi xuất khẩu, tôi lập tức nhận ra mình đã làm điều ngốc nghếch.
Tôi hiểu rằng việc chủ động đế gần ai đó là một việc tốn rất nhiều nhiều dũng khí, mà việc lấy lại dũng khí đã mất cũng cần một sự quyết tâm không nhỏ. Bất kể Tống Dữ Miên có tâm trạng như thế nào để thực hiện hành động đột ngột ấy, tôi cũng không nên hồ đồ mà dội một gáo nước lạnh lên cậu ấy.
Khoảnh khắc đẹp đẽ đêm hè bị tôi làm rơi vào trạng thái khó xử, Tống Dữ Miên nói được làm được, không hề lưu luyến đứng dậy phắt dậy, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi phòng. Mặc cho tôi ngơ ngác cầm lấy bàn đu dây, không kịp suy nghĩ lại ý tứ của người kia.
Khóe miệng vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp khiến tim người ta đập nhanh. Tôi trơ mắt nhìn cậu ấy mở cửa, đóng cửa, đi qua những âm thanh ồn ào của căn phòng, gật đầu chào những bạn học và bước ra ngoài. Toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một phút, khi tôi hồi phục tinh thần thì hình bóng Tống Dữ Miên đã biến mất.
Tôi còn hồi tưởng điều gì nữa a?
Nghĩ đến tốc độ của Tống Dữ Miên lao đi, nếu cậu ấy quyết định chạy trốn, tôi dù có chạy mất cả chân cũng không thể theo kịp. Tôi thầm kêu lên rằng không ổn, vội vàng chào hỏi bạn học mà không kịp để tâm, rồi chạy nhanh ra ngoài. Tiếc là tôi vẫn chậm một bước; khi tôi ra khỏi hành lang, cửa thang máy vừa khép lại, thấy con số trên màn hình thang máy giảm dần. Không còn cách nào khác, tôi đành phải đẩy cửa thang máy ra, chạy như bay xuống cầu thang.
Khi tôi thở hổn hển đến đại sảnh, cửa thang máy vừa mở, và Tống Dữ Miên bước ra với khuôn mặt không cảm xúc. Có vẻ cậu ấy không nhìn thấy tôi, chỉ chớp mắt và bước qua cánh cửa xoay.
May mắn thay, tốc độ của cánh cửa xoay khá chậm, cho tôi một chút thời gian để ngăn người nọ lại khi trước nàng gọi xe.
Tôi cảm thấy mình chưa bao giờ rơi vào tình cảnh chật vật như thế. Tống Dữ Miên có vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, chỉ liếc nhìn tôi rồi không nói lời nào. Tôi thấy người kia mở ứng dụng gọi xe trên điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác mạnh mẽ: nếu tôi để Tống Dữ Miên rời đi lần này, tôi sẽ không còn cơ hội để quay lại.
Dù rằng việc quay lại cũng không hẳn là điều tốt.
Tôi ba bước thành hai vọt tới trước mặt nàng, thở hổn hển, lại sợ thở d.ốc sẽ khiến cậu ấy lên xe mất. Lúc này, tôi liền đánh liều, kéo tay cậu ấy mà đoạt lấy di động, nói: "Cậu khoan hãy đi."
Tống Dữ Miên bình tĩnh chờ tôi lấy lại hơi thở. Khi hô hấp của tôi cuối cùng cũng ổn định, cậu ấy mới vươn tay: "Trả lại cho mình"
"Cái gì?"
"Di động."
Lúc này tôi mới nhận ra vành mắt nàng hơi đỏ. Trong lòng tôi chợt nhói lên, theo bản năng, tôi liền đưa điện thoại trả lại.
"Thật xin lỗi." Dù trong đầu có muôn vàn điều muốn nói, nhưng cuối cùng tôi không thể tìm ra lời nào thích hợp. Chỉ đành phát ra một câu xin lỗi ngắn gọn, rồi nhìn Tống Dữ Miên cúi đầu lấy di động. Tôi lo nàng sẽ rời đi, nên vội vàng giữ lại: "Cái kia..., tôi không cố ý. Cậu đừng vội đi được không?"
Tống Dữ Miên không thèm để ý đến tôi, xoay người đi dọc lối đi bộ một đoạn ngắn, cuối cùng dừng lại bên xe taxi. Nhìn thấy tôi vẫn không buông tha mà đi theo, cậy ấu chỉ nhấp miệng, hơn nửa ngày mới lạnh lùng mở miệng:
"Mình không giận cậu, mình chỉ muốn về nhà."
Khi nàng nói, hai chiếc taxi với đèn "Xe trống" sáng lên đi ngang qua chúng tôi. Mỗi lần có chiếc đi qua, tôi lại lo lắng đề phòng, con đường này đông đúc như thế, đứng đây có lẽ sẽ có vài chiếc nữa đi qua. Lòng tôi như thắt lại.
Khuyên cậu ấy quay về thì chắc chắn không có khả năng, vì vậy tôi đành phải lùi lại và nói: "Để tôi đưa cậu về."
Tống Dữ Miên từ chối: "Nhà mình cách nơi này rất xa."
"Không sao, tôi có thể lái xe ——" Nói đến một nửa, tôi mới nhớ ra hôm nay không có xe và đã uống rượu, nên phải sửa lại: "Tôi có thể ngồi cùng cậu."
Mẹ nó, nghe sao mà hèn như vậy chứ.
Câu nói này rõ ràng rất lúng túng, Tống Dữ Miên có lẽ trong lòng đã đánh giá tôi không ít. Sau khi tôi đưa ra cái đề nghị không hề thiết thực này, người này chỉ quay người, giơ tay, và dễ dàng gọi được xe.
Này thật là, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.
Tống Dữ Miên quay đầu lại, nói một câu "Cậu về đi," rồi mở cửa xe bước vào. Khi cửa xe sắp đóng lại, không biết từ đâu tôi có được dũng khí, liều lĩnh kéo cửa ra lần nữa và cũng theo nàng lên xe. Để tránh bị Tống Dữ Miên đuổi xuống, tôi nhanh chóng ngồi vào, đóng cửa lại, rồi quay sang tài xế và nói: "Sư phụ, đi đến Rương Sơn Thủy Ngạn."
Một chuỗi động tác hoàn thành một cách liền mạch. Khi cửa xe khép lại với tiếng "răng rắc" và lại bắt đầu lăn bánh, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Tống Dữ Miên. Ánh sáng mờ mịt khiến môi nàng, vốn căng thẳng, giờ cũng có phần dịu lại. Khi xe bắt đầu di chuyển, tôi mới cảm thấy yên lòng và nhẹ nhàng mở lời: "Cái đó, về chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy cần phải giải thích một chút..."
Tống Dữ Miên quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, để lộ hơn nửa cái ót, cứng rắn nói: "Mình không muốn nói chuyện này bây giờ."
Tôi nghẹn lời, giằng co một lúc lâu, Tống Dữ Miên mới hít hít mũi và nói thêm: "Có chút mất mặt."
Tôi lập tức bừng tỉnh, nhìn nàng. Nhận thấy cậu ấy tạm thời không có ý định đuổi tôi đi, tôi rất hợp tác chuyển sang chủ đề khác: "Vậy, về lần trước gọi video nói chuyện phiếm, tôi cũng cảm thấy cần giải thích một chút..."
"Mình cũng không muốn nói chuyện này."
Tôi lại một lần nữa bị nghẹn, hỏi: "Cũng vì mất mặt sao?"
"Không phải." Tống Dữ Miên nói, cuối cùng cũng quay mặt về phía tôi, "Mà vì có chút xấu hổ."
Mẹ nó.
Này không phải là một ý nghĩa sao.
Thỉnh thoảng tôi cảm thấy mình và Tống Dữ Miên có sự ăn ý, nhưng phần lớn thời gian, tôi lại cảm thấy mình không theo kịp mạch suy nghĩ của nàng. Tôi suy nghĩ mãi vẫn không phân tích được sự khác biệt giữa mất mặt và xấu hổ trong ngữ cảnh này, đành phải tiếp tục hỏi và đáp.
"Vậy cậu định khi nào nói chuyện này với tôi?"
"Không biết." Tống Dữ Miên có vẻ rầu rĩ, "Có lẽ ngày nào đó tâm trạng tốt thì sẽ muốn nói."
Tôi suýt nữa buột miệng hỏi nàng rằng khi nào tâm trạng có thể tốt, nhưng may mắn thay tôi đã bình tĩnh lại, rất lý trí ngăn chặn câu hỏi ấy. Nghĩ đến việc hàng ngày theo mẹ xem những video vui vẻ, tôi ôn tồn hỏi nàng: "Vậy làm thế nào để cậu có tâm trạng tốt lên?"
Nàng cuối cùng cũng nâng mắt nhìn tôi, hàng mi dài như có chút ướt, hiện lên vẻ đáng thương: "Cậu nói xem."
Gì đây?
Nếu tôi biết, liệu tôi còn độc thân đến giờ không?
Nghĩ đến đây, tôi cũng không lý do gì mà không cảm thấy đau lòng, nhớ lại thời niên thiếu mình đã phải chịu đựng sự từ chối, đơn độc đứng trên sân thể dục đón gió và rơi lệ, thương tổn quá sâu khiến tôi không còn khả năng yêu ai. Giờ đây phong thủy đã chuyển biến, thật vất vả mới đến lượt Tống Dữ Miên nếm trải nỗi đau, mà nước mắt nàng vẫn chưa rơi xuống, tôi liền vội vàng an ủi nàng.
Sao lại như vậy?
Nghĩ đến việc li.ếm láp những vết thương, tôi quyết định phải trở thành một người kiên cường, dù sao bây giờ chúng tôi chỉ là hai người ngồi trên một chiếc xe, trừ khi nhảy xuống xe, nếu không ai cũng không thể đuổi ai đi. Hơn nữa, nếu không phải vì thái độ gần xa của Tống Dữ Miên trong một năm qua, tôi cần gì phải lo lắng lâu như vậy? Tất cả những gì xảy ra trước đây, những nỗi hận và thù mới, rốt cuộc là do Tống Dữ Miên gây ra. Giờ còn phải chờ cậu ấy có tâm trạng tốt! Tôi- Thường Nhạc, hiện tại tâm trạng cũng không sung sướng hơn người này là mấy!
Nghĩ đến tình hình giữa chúng tôi không suôn sẻ, tôi lập tức lấy lại tinh thần, sống lưng thẳng tắp, tư thế ngay ngắn. Có câu nói rằng, vận mệnh nằm trong tay mình. Giống như cuộc trò chuyện đêm nay, hỏi nhanh đáp nhanh sẽ không bao giờ có kết quả. Tôi nên chủ động, nắm giữ quyền chủ động trong tình cảm này, chất vấn nàng đã thẳng thừng từ chối tôi trong quá khứ, hiện tại lại đang khinh bạc tôi, và cuối cùng cho cậu ấy biết đem tình cảm ra trêu đùa là không tốt .
Không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, thực tốt.
Suy nghĩ rõ ràng, tôi bình tĩnh nói, liều lĩnh kéo vai Tống Dữ Miên để chúng tôi nhìn nhau. Tất cả diễn ra chỉ trong khoảnh khắc, khiến cả hai chúng tôi đều bất ngờ.
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Tống Dữ Miên, vốn dĩ tôi tự tin, không ngờ thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt nàng, miệng tôi đột ngột thay đổi, câu nói vốn nên trừng phạt nàng lại biến thành một nỗi u buồn không ngừng chảy ra, ngừng lại bên tai, trở thành những lời thổn thức của thiếu nữ.
"Tống Dữ Miên, có phải cậu vẫn luôn biết tôi thích cậu hay không?"
Không, không phải câu này!
Nói xong, tôi cảm thấy mũi đau xót, ngay sau đó, nước mắt trào ra từ hốc mắt.
Không, không phải diễn biến thế này!
Tôi kiên cường, tôi có đạo đức, tôi là Thường Nhạc mạnh mẽ a?
Tống Dữ Miên không ngờ sẽ nhận được một lời thẳng thắn này từ tôi. Nàng sửng sốt một giây, rồi đưa tay lên, như sắp khóc: "Thường Nhạc, mình....."
"Tôi không muốn nghe!"
Cứu mạng!
Kỳ thật, tôi phi thường muốn nhảy xuống xe.
Nhưng tôi không thể kiểm soát được nỗi bùng phát cảm xúc trong lòng, lý trí như bị r.út ra khỏi cơ thể. Trong mắt người ngoài, tôi hoàn toàn bị cảm xúc chi phối, không thể ngăn lại, không thể quên đi, chỉ còn biết bất chấp tất cả, đào tim đào phổi.
Hình ảnh tiếp theo là tôi ôm chặt lấy Tống Dữ Miên, khóc rống trong lòng nàng, nỗi đau đớn không thể kìm nén, lăn qua lộn lại, tôi nói: "Cậu biết không, mỗi khi cậu ở bên cạnh, tôi vui vẻ đến nhường nào? Sao cậu có thể nói đi thì đi, thật phụ lòng bạc bẽo."
"Lúc cậu từ chối tôi, còn cùng cái cô soái tỷ ấy mỗi ngày đi ăn, tôi cũng chưa từng tìm cậu để nói lý lẽ, mà cậu lại còn đến đây gây sự với tôi."
Cả một đoạn đường thảm không nỡ nhìn, sống dở chết dở, chưa kịp bộc lộ tình cảm chân thành, xe đã dừng lại. Ánh đèn sáng lên chiếu vào tôi và Tống Dữ Miên, làm cả hai đều trông thật chật vật. Tôi đột ngột im lặng, trong xe lặng ngắt một hồi lâu. Tài xế, vốn không được chú ý, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, quay đầu lại, nhìn tôi rồi nhìn Tống Dữ Miên, không rõ chúng tôi là bạn bè thân thiết hay đang yêu nhau, chỉ có thể ngượng ngùng cười và nói: "36 tệ, thanh toán qua WeChat hay Alipay?"
Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn!!!
Tôi dùng chút kiên cường cuối cùng lau khô nước mắt, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán. Sau khi nghe tiếng "leng keng" báo thành công, tôi mở cửa xe, trước mắt là cổng tiểu khu quen thuộc, tôi ngây ngô bước ra khỏi xe, nghe thấy Tống Dữ Miên vẫn còn ở trong xe hỏi tài xế: "Sư phụ, đây là chỗ nào vậy?"
Tài xế trả lời: "Rương Sơn Thủy Ngạn."
Tống Dữ Miên cũng không hiểu, theo tôi xuống xe và hỏi: "Rương Sơn Thủy Ngạn là chỗ nào?"
Sau một hồi im lặng, tôi nhận ra rằng mình lại khiến tình huống trở nên lộn xộn.
"...Đó là nhà của tôi." Lúc này tôi mới nhớ ra mình đã vô tình nói địa chỉ trong lúc hoảng hốt, và điều này khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng hơn, "Tôi sợ cậu đuổi tôixuống xe, nên mới thuận miệng nói ra địa chỉ."
Tống Dữ Miên nhíu mày, có lẽ trong lòng cũng đang chạy qua hàng ngàn suy nghĩ, sau một hồi do dự, nàng mở miệng đề nghị: "Vậy mình gọi tài xế..."
Lời chưa dứt, một cái xoay người, xe taxi đã chạy được hơn 50 mét. Nhà tôi ở vùng ngoại thành Tương Châu, và giờ chỉ còn lại hai chúng tôi đứng giữa con đường vắng vẻ mặt đối mặt.
Cơn gió thổi từ núi mang theo cái lạnh, làm cho cảm giác cô đơn và bất lực hiện rõ trên gương mặt chúng tôi, thổi bùng lên những nỗi niềm vỡ nát trong lòng.
Tôi suy nghĩ về khả năng sẽ không có xe nào qua lại trong đêm này, rồi nhìn Tống Dữ Miên với dáng vẻ mỏng manh. Nghĩ rằng hôm nay đã không còn mặt mũi nào để về, có lẽ tôi nên mạnh dạn hơn một chút và đưa ra một lời đề nghị táo bạo.
"Tống Dữ Miên, tôi nghĩ giờ không có xe nào tới đây đâu." Khi gió đã làm khô những giọt nước mắt trên mặt, tôi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chọc chọc vào bả vai nàng, hỏi: "Cậu có muốn... đến nhà tôi ngồi một chút không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");