Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 41
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lời đã nói ra giống như bát nước đã hất ra ngoài, thật là một hiện thực thường cảm.

Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rất lâu, chờ đợi cũng không thấy Tống Dữ Miên có ý định thay đổi quyết định. Dù vậy, tôi vẫn chưa từ bỏ, hỏi cậu ấy: "Cậu chắc chắn không phải đang đùa sao?"

Tống Dữ Miên đáp: "Mình không đùa, mỗi ngày mình đều đến thư viện."

"......" Cảm giác như muốn nổ tung, nhưng tôi vẫn quyết định liều mình bám lấy bạn gái: "Vậy có thể cho tôi 10h đến không? Đến sớm thì... tôi không dậy nổi."

"Có thể." Tống Dữ Miên trả lời rất sảng khoái, "Vậy cậu hãy đến lúc 10 giờ nhé."

Ngụ ý là cậu ấy vẫn sẽ đến từ lúc 9 giờ. Thật đúng là tật xấu của sinh viên thời nay, sao có người lại muốn dậy sớm học tập vào kì nghỉ hè hè chứ?

Một chút ảo não, tôi kết thúc cuộc trò chuyện với Tống Dữ Miên, quay sang nói với mẹ: "Mẹ, ngày mai con muốn ra ngoài."

Mẹ tôi cũng lười biếng không thèm ngẩng đầu: "Tùy con."

Thấy mẹ đồng ý dễ dàng, tôi thử thăm dò thêm: "Vậy, mẹ có thể cho con mượn xe không?"

"Con muốn đi đâu?" Mẹ tôi từ bếp liếc tôi một cái, "Ngày mai mẹ đi sửa xe, con tự lo liệu đi."

Tự lo liệu có nghĩa là, ngày hôm sau, vì ngủ dậy muộn, tôi đã bỏ lỡ một vài chuyến xe công cộng. Dù có gọi xe, tôi cũng vẫn đến muộn.

Đúng 10 giờ rưỡi, khi tôi hối hả đến thư viện, thì thấy Tống Dữ Miên ngồi ở bàn bên dưới đồng hồ treo tường. Người nọ thấy tôi đến, bắt đầu từ từ dọn dẹp trên bàn.

Tôi nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện, ngượng ngùng cười.

Tống Dữ Miên nói: "Cậu đến muộn."

Tôi lấy từ trong cặp ra một bộ tài liệu, bài ra tư thế chăm chỉ như muốn học lên thạc sĩ, thành khẩn xin lỗi: "Tôi đến muộn, thật xin lỗi."

"Không sao." Không đợi tôi giải thích lý do đến trễ, Tống Dữ Miên gật đầu tiếp nhận lời xin lỗi, nhanh chóng dọn dẹp vài quyển sách trên bàn và bỏ vào balo. Nàng đứng dậy, với dáng vẻ như sắp đi, và trong lúc tôi hoang mang, cậu ấy hỏi: "Trưa nay cậu muốn ăn gì?"

Tôi nhìn bàn trống không trước mặt, nghi hoặc hỏi: "Không phải cậu muốn học tập sao?"

"10 giờ 40." Tống Dữ Miên chỉ tay lên đồng hồ, nghiêm nghị nhìn tôi, "Cậu muốn học không?"

Không, tôi không nghĩ vậy.

Nhưng tôi vẫn chưa làm rõ tình hình hiện tại.

Ngày hôm qua, sau khi Tống Dữ Miên có một cuộc trò chuyện chân thành với tôi, cậu ấy thông báo ngắn gọn về mối quan hệ của chúng tôi. Sau cuộc trò chuyện đó, không khí dần trở nên ấm áp. Đang lúc tôi cảm thấy hào hứng thì nàng lại đề xuất buổi hẹn hôm nay để học tập.

Giờ tôi đã đến và chuẩn bị bắt đầu học cùng cậu ấy, nhưng người này lại sắp đi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi nắm chặt tay cậu ấy, giữ lại và hạ thấp giọng nhắc nhở: "Tống Dữ Miên, cậu nói hôm nay sẽ đọc sách mà."

"Cậu đến trễ nên không kịp rồi, mình đã đọc xong." Tống Dữ Miên chớp mắt, "Không phải chúng ta muốn hẹn hò sao?"

"A?"

"Chẳng lẽ cậu muốn ở chổ này?"

Tôi lúc này mới hiểu ra, Tống Dữ Miên nói "thư viện" có nghĩa là cậu ấy chỉ muốn gặp nhau ở thư viện, chứ không phải muốn ở đó cả ngày.

Ôi, sao không nói sớm?

"Tôi còn tưởng rằng... cậu muốn học cả ngày chứ."

Tống Dữ Miên cười: "Mình không phải người máy."

Hiểu được ý của Tống Dữ Miên, thấy cậu ấy nghiêng đầu đáng yêu, tôi lập tức vui vẻ hẳn lên, quên cả sự buồn ngủ đang bủa vây mình. Tôi vội vàng nói: "Vậy chúng ta đi thôi."

Nói xong, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng bị Tống Dữ Miên kéo lại, nhắc nhở: "Thường Nhạc, cậu còn chưa thu dọn đồ đạc."

"Ôi." Có lẽ vì quá kích động, tôi lại ngơ ngác quay về thu dọn tài liệu. Mùa hè ở thành phố núi, giữa trưa, ánh nắng thật chói chang khiến tôi choáng váng. Tôi ra cửa vội vàng, mãi đến khi đứng ở cổng mới nhận ra tôi quên mang ô.

May mắn thay, Tống Dữ Miên đã chuẩn bị sẵn, vừa ra đến cổng đã giơ ô lên, quay lại gọi tôi: "Thường Nhạc?"

Tôi cau mày, hoảng hốt: "Sao vậy?"

"Muốn nắm tay không?"

"A?" Tôi không thể tin vào tai mình, lắc đầu, cúi xuống, thấy Tống Dữ Miên đang giơ bàn tay trắng nõn về phía tôi.

Tôi nhìn tay nàng, rồi lại nhìn nàng, đánh giá qua lại, xác nhận: "Cậu... cậu nói gì?"

"Nắm tay." Tống Dữ Miên lặp lại, "Muốn cùng mình nắm tay không?"

Ôi trời!

Muốn, muốn lắm!

Tôi kiểm tra lại lòng bàn tay mình, không thấy có mồ hôi, rồi vươn tay nắm lấy tay nàng.

Da thịt tương dán trong nháy mắt, ban ngày ban mặt, tôi cảm thấy như có vạn đóa pháo hoa nổ tung trước mắt. Cảm giác này thật khó quên, như những cơn sóng lớn dập dềnh, như ngân hà rực rỡ, như những trận mưa xối xả. Tôi bị cuốn vào trong đó, mơ hồ tầm mắt, lòng không ngừng cầu nguyện: "Ông trời ơi, xin hãy cho thời gian chậm lại một chút."

Các bạn có hiểu không?

Tôi cùng Tống Dữ Miên nắm tay nhau!

Niềm vui sướng này thấm đẫm từng phút giây, tôi hớn hở cầm ô, nắm tay Tống Dữ Miên lên taxi, lại vui vẻ đi dạo; ở trung tâm thương mại, tôi vui vẻ ăn trưa xong, rồi lại phấn khởi đến rạp chiếu phim mua vé.

Kỳ nghỉ hè thật tuyệt, không cần lo lắng điều gì có thể làm hỏng tâm trạng. Khi bưng Coca ngồi cạnh Tống Dữ Miên, tôi vẫn ngất ngây trong dư vị nắm tay. Ai, mọi người nói xem, Tống Dữ Miên có phải đã học được những bí kíp tình yêu nào đó không? Sao mà khéo léo vậy, từ "Cứ làm theo ý mình" đến "Mang cậu đi", rồi đến bây giờ "Muốn nắm tay không?", mỗi lần đều chính xác chạm vào trái tim tôi.

Nghĩ vậy, tôi không nhịn được, hạ giọng hỏi Tống Dữ Miên: "Tống Dữ Miên, cậu có phải đã học được bí kíp gì không?"

Tống Dữ Miên nhìn tôi ngơ ngác: "Học cái gì?"

Tôi đỏ mặt, nói: "Những tiểu kỹ xảo trong tình yêu, hay những lời ngọt ngào."

"Nga, tiểu kỹ xảo." Tống Dữ Miên như đang suy nghĩ, "Không có, tại sao phải học cái đó?"

"Vậy cậu... sao lại nói được như thế?" Tôi cầm Coca, hút một ngụm lớn, cố gắng làm dịu bớt cái nóng trên mặt, nửa đùa nửa thật, "Quá kỳ lạ."

"Kỳ lạ?" Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ má, tôi quay sang thấy Tống Dữ Miên đang đưa cốc vào má mình, vẻ mặt có chút không hài lòng, "Mỗi câu mình nói đều xuất phát từ chân tình."

"Cậu không thích sao?"

Không thích... cái gì vậy chứ.

Thích đến mức trái tim tôi loạn nhịp!

"Ân... chỉ là cảm giác không giống trước kia." Tôi gãi đầu, "Không phải không thích, chỉ là có chút không quen."

"Nga." Tống Dữ Miên thu tay lại, uống hai ngụm đồ uống, quyết tâm, "Vậy từ nay mình sẽ kiềm chế một chút, cố gắng ở trong phạm vi cậu tiếp nhận được."

Thật ra không cần thiết.

"Ai nha, tôi không có ý đó." Tôi vội vàng giải thích, "Thực ra, tôi chỉ muốn khen ngươi, nhưng lại ngại không thể khen thẳng, nên đành phải vòng vo. Lại đi vòng có chút lớn, vẫn chưa chuyển tới trọng tâm mà tôi muốn nói."

"Vậy trọng tâm của cậu là gì?"

"...Cậu cứ tiếp tục như thế." Tôi càng nói, âm thanh càng thấp và thiếu tự tin, "Còn có cái kia, chuyện là—"

"—Cậu có thể dạy tôi không?"

Tống Dữ Miên bật cười, âm thanh như một làn gió nhẹ, làm nổi bật sự yên tĩnh của đại sảnh.

"Thường Nhạc." Khi tôi cảm thấy biểu cảm của mình sắp biến thành một mớ hỗn độn, nàng tiếp tục cười, "Cậu học cái này làm gì?"

"...Tôi thấy như vậy thật đáng yêu." Tôi nhìn nàng với ánh mắt kiên quyết, "Tôi cũng muốn trở nên đáng yêu một chút, có được không?"

"Vậy mình dạy cậu kiểu gì?" Tống Dữ Miên đôi mắt sáng lấp lánh, "Cậu tự học, rồi thực hành một chút."

Màn hình lúc này mờ nhạt, những hình ảnh cổ điển tràn ngập cảm xúc, khi ánh sáng chiếu vào gương mặt Tống Dữ Miên, nàng như được phủ lên một lớp ánh sáng mềm mại, khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm quyến rũ.

Mũi nàng rất đẹp, góc cạnh hoàn hảo, mang lại vẻ thanh thoát mà không mất đi sự nữ tính. Tôi nhận ra rằng một phần tình cảm của tôi dành cho Tống Dữ Miên là do vẻ đẹp của nàng. Trong đống truyện tranh hồi trung học, không có ai đẹp như nàng; trong những cảnh phim đại học cũng không có ai như vậy; mỗi tấm vé 40 nghìn đồng để xem phim cũng không thể so sánh với nàng.

Đáng tiếc, nhiều lúc cậu ấy lại không hề nhận ra vẻ đẹp của mình, vì thế mà mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt đều chứa đựng sự trêu chọc vô tình.

Tôi nuốt nước miếng, khi âm thanh phim dâng cao, quay đầu đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Cái kia, Tống Dữ Miên."

"Ân?"

Tống Dữ Miên hỏi, hơi nghiêng người về phía tôi, đầu như dựa vào bả vai .

"Cậu cảm thấy phim thế nào?"

"Cũng được, không có gì đặc biệt."

"Nhưng vẫn xem tiếp mà."

"Cái đó." Tôi cảm thấy như mình đang lén lút, nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó dứt khoát hỏi, "Tôi có thể ngồi gần cậu không?"

"Đó là cách cậu học đi đôi với hành sao?" Tống Dữ Miên cười, ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, "Cứ tự nhiên thôi."

Mẹ nó.

Tôi bị từ chối sao?

Thua người không thể thua trận, tôi mạnh miệng nói: "Nếu không thì thôi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm

Copyright © 2022 - MTruyện.net