Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 43
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 43

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giống như một đoàn tàu lữ hành xuyên qua những đường hầm liên miên, gào thét cùng tiếng gió, ánh sáng lúc thì sáng, lúc thì tối. Ngắn ngủi, nhưng đưa ta đến một khe hở của thời gian, nơi ta mở mắt nhắm mắt, chỉ còn lại Tống Dữ Miên trong tâm trí.

Bảy giây đủ để làm gì?

Một khoảnh khắc rơi xuống, một đoạn nghỉ chân, một đoạn hồi tưởng về một con cá mang trong mình cả đời ký ức, hoặc là một cuộc chiến loạn lạc, với vô vàn lựa chọn kéo dài thời gian. Những lựa chọn ấy không dẫn đến một tương lai giống nhau; chúng quấn quanh ta, tạo thành những nút thắt phức tạp, mà khi nắm chặt, cảm giác thật nặng nề.

Bảy giây thực sự đủ để làm nhiều việc.

Khi nhắm mắt lại, tôi đã nghĩ như vậy.

Một chút hơi nóng của mùa hè hòa quyện với sự nhiệt huyết, và rồi thế giới như dừng lại trong một khoảnh khắc.

Các bạn ạ, các bạn có biết điều gì là sự lặp lại không ngừng của mùa hè không?

Chính là khoảnh khắc này, ngay lúc này, những giây phút lén lút vụng trộm bí mật. Chìm trong tuổi 19 lắp lánh, có một điều cần nói với cả thế giới: tình yêu, thật sự là món quà đẹp nhất của cuộc đời.

Điều này khiến tôi nhớ lại một câu chuyện đã đọc rất lâu trước đây, về hai con ma hút máu đang trò chuyện trên sân thượng, trong đó có con yêu nhân loại, khiến con kia không thể hiểu nổi.

Bởi vì sự vĩnh cửu thật sự là vô vọng và dài dằng dặc, trong khi cuộc sống con người lại ngắn ngủi. Không yêu sẽ không chết, nhưng sống mà không yêu chỉ mang lại cô đơn và đau khổ; có lẽ thà ngay từ đầu không cần yêu.

Nhân vật chính trong câu chuyện rất hạnh phúc, đến nỗi không để ý đến bạn bè, rồi đứng dậy và nhảy xuống từ sân thượng. Bạn của hắn thấy hắn ngốc nghếch, nhưng nghe được nhân vật chính trong gió nói: "Không yêu sẽ không chết, mà yêu sẽ mang lại sự sống."

Tôi cảm thấy đây là một câu chuyện rất dễ thương, vì vậy sau đó đã tìm kiếm để chia sẻ với Tống Dữ Miên.

Tình yêu của tôi như cái chết.

"Ê, Thường Nhạc!"

Nó trong mùa hè tĩnh lặng, khép mắt lại.

Tôi một bên lật xem một bài thơ Bắc Âu không tên, một bên hồi tưởng lại những kỷ niệm đập thổn thức: làn da Tống Dữ Miên thật mịn màng, môi nàng thật mềm, mùi nước hoa mang hương anh túc và lúa mạch của nàng thơm.

"Thường Nhạc!"

Ngoại trừ vài tiếng tạp âm khó chịu thỉnh thoảng vọng lại, ánh nắng tươi sáng chiều nay khiến không gian trong phòng trở nên yên tĩnh.

Tôi nhắm mắt, nằm nửa người trên ghế bập bênh ở ban công, trong lòng nghĩ ngày mai sẽ cùng Tống Dữ Miên làm gì, thì bỗng bị một người lâu không gặp lắc mạnh vai, cả giận nói: "Thường Nhạc! Em, cái tên được một tấc lại muốn một thước!"

Cảm giác bất ngờ suýt nữa đã đẩy tôi ra khỏi ban công, tôi hoảng hốt mở mắt, theo bản năng quay đầu tìm cách cầu cứu, và thấy không ai khác chính là Thường Hỉ, tỷ tỷ yêu mến của tôi.

Tôi thở phào, ôm lấy mình để tạo khoảng cách: "Chị vào nhà em bằng cách nào? Mẹ em đâu?"

"Đừng có bày ra mặt đó!" Thường Hỉ ngồi xuống bên cạnh, "Mẹ em đang ở nhà chị chơi mạt chược, thấy họ mê say quá nên chị đến đây."

Tôi không hiểu: "Từ khi nào vậy? Sao em không biết?"

"Em biết được mới lạ, chị vừa vào đã thấy em mơ mộng không biết đang làm gì. Gọi em cũng không phản ứng." Thường Hỉ nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Rốt cuộc em bị gì?"

"......" Cảm giác yên bình buổi trưa đã bị những câu hỏi lạnh lùng của Thường Hỉ làm tan biến. Tôi giơ tay đầu hàng, hỏi Thường Hỉ: "Được rồi, em sai."

"Chị có chuyện gì sao? Nếu không nói thật em sẽ ——"

"Đương nhiên là có!" Thường Hỉ không đợi tôi nói xong, đã cắt ngang, bày ra tư thế nghiêm túc, chỉ vào điện thoại của tôi. "Em mau xem cái này!"

Tôi chậm rãi rút điện thoại ra, dưới ánh mắt mong chờ của nàng, nhấn mở thông báo. Tiêu đề nổi bật hiện ra: "Ngô Đảo- bờ biển hoàng kim, Kỳ Nghỉ Lướt Sóng Mùa Hè – Đặt Chỗ Ngay!"

Trong đầu tôi lập tức hiện lên hàng loạt dấu chấm than đỏ rực. Tôi nhướng mày, dò hỏi: "Không phải ý chị là muốn... đi lướt sóng đấy chứ?"

Thường Hỉ phấn khởi đứng dậy, gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng vậy, Thường Nhạc, chúng ta cùng đi lướt sóng đi!"

"Không cần." Nhớ đến cái nóng oi ả bên ngoài và những con sóng cuộn trào, tôi lập tức cảm thấy không muốn: "Sẽ bị phơi đen."

"Vậy chúng ta đi ngắm biển!"

Tôi nổi giận: "Có gì khác nhau đâu?"

Thường Hỉ suy nghĩ một hồi, rồi quay lại nhìn tôi, hỏi: "Có phải em ngượng khi mặc đồ bơi không?"

"Em không!"

"Vậy em còn lý do gì không đi, em đâu có chuyện gì để làm?"

"Làm sao em không có chuyện?" Tôi liệt kê những việc có thể làm, chẳng hạn như nói chuyện với Tống Dữ Miên, gặp mặt nàng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, "Em rất bận!"

"Được thôi." Thường Hỉ giả vờ thở dài, "Vậy em bận đi, chị sẽ đi hỏi Tống Dữ Miên xem có muốn đi không."

???

Đây là trò gì vậy?

"Tại sao chị lại như vậy?" Tôi không nhịn được hỏi, "Chị có nhiều bạn bè, sao không đi cùng họ?"

"Bọn họ đều đi thực tập cả, sắp năm bốn."

"Vậy sao chị không đi thực tập?"

"Không muốn." Thường Hỉ trả lời tự nhiên, "Có cần phải đi làm sớm vậy không? Cảm giác cuộc sống quá nhẹ nhàng sao?"

"Vậy chị tìm Tống Dữ Miên để làm gì?"

"Bởi vì Miên Miên nói em ấy chưa bao giờ thấy biển." Thường Hỉ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, "Em không biết sao?"

Tôi càng bất ngờ: "Thế sao chị biết được điều đó?"

"Thì em ấy vừa vào học sinh hội đã nói rồi, em ấy bảo chưa bao giờ đến bờ biển." Thường Hỉ nghiêng đầu nhớ lại, "Sau đó chị bảo có cơ hội thì cùng đi chơi, Miên Miên đồng ý, giờ thì đúng lúc có cơ hội, chị muốn hỏi em ấy xem có muốn đi không."

"Vậy sao chị không nói sớm cho em biết?"

" Chính em nói các người không thân."

Tôi: "...... Em còn trẻ và không hiểu chuyện, khẩu xuất cuồng ngôn.'"

"Biết là được rồi." Thường Hỉ vừa nói vừa lắc lắc điện thoại, nhìn vào màn hình rồi thốt lên một tiếng kinh hỉ, quay sang cười với tôi: "Em ấy nói có thể tham gia."

Tôi cười tươi, "Vậy em ——"

"Vậy em có thể ngồi nhà mà chờ." Thường Hỉ vui vẻ vỗ vai tôi, "Yên tâm, tỷ tỷ sẽ chăm sóc tốt cho các nàng."

Chờ đã.

"Các nàng?"

Tôi hỏi, cảm thấy ngán ngẩm: "Cái gì là các nàng?"

"A." Thường Hỉ đáp, "Chính là bạn em, Lê Sướng, và mấy người bạn khác mà chị chưa thực tập cùng."

"Chị làm sao liên lạc với Lê Sướng?"

"Chị đã đăng một bài trên vòng bạn bè." Thường Hỉ nhấn mở bài đăng của của mình, "Em ấy là người đầu tiên bình luận."

Tôi chú ý nhìn vào, thì ra Thường Hỉ đã sớm đăng một bài mời gọi, với nội dung: "Mùa hè yên tĩnh bên biển, có bạn nào cùng đi không?"

Quả nhiên, bình luận đầu tiên đến từ Lê Sướng — [nhấc tay] tôi muốn đi!

Thường Hỉ đáp lại: [vỗ tay] Được!

Tôi chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Thường Hỉ thì lại rất vui, trong lúc tôi tâm trạng phức tạp và hoang mang, chị ấy đã nhảy lên và đi về phía cửa. Tôi vội vàng đứng dậy đuổi theo: "Chị muốn làm gì?"

"Ra ngoài." Thường Hỉ thản nhiên nói, "Chuyến đi đã sắp xếp xong cả rồi, chị khôngv nên đi mua sắm, chuẩn bị sao?"

"Không phải, vậy em thì sao?" Tôi mở to đôi mắt vô tội nhìn chị ấy, thật sự giữa chúng tôi không có sự ăn ý nào. Thường Hỉ nhìn tôi một hồi, rồi hiểu ra: "EM không phải muốn ở nhà sao?"

"Em đã thay đổi ý định." Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi theo Thường Hỉ ra cửa. "Chị đi đâu, em cùng đi mua sắm với chị, lại cùngchuẩn bị."

"Thiệt hay giả vậy?" Khi lên xe, Thường Hỉ vẫn còn nửa tin nửa ngờ. "Bờ biển thật sự sẽ phơi nắng đến đen đó."

"Không sao, em sẽ dùng kem chống nắng."

"Không phải em có nhiều việc phải làm sao?"

Vội cái gì rắm.

Bà chị này kéo cả bạn gái của tôi đi xem biển, tôi có thể bận gì nữa?

Tôi cười gượng: "Em không vội."

Lúc này Thường Hỉ mới đắc ý quay đầu, lái xe ra khỏi khu.

Trên đường, tôi nhìn phong cảnh trôi qua ngoài cửa sổ, hỏi Thường Hỉ: "Chúng ta đi đâu?"

"Trước tiên tới trung tâm thương mại, tỷ tỷ sẽ dẫn em đi mua một bộ áo tắm dễ thương."

???

"Hả?"

Trán tôi nổi gân xanh: "Chị không có việc gì khác sao?"

Vừa dứt lời, điện thoại rung lên. Tôi mở tin nhắn ra, là Tống Dữ Miên.

Cô ấy viết: "Thường Nhạc, cảm ơn cậu đã mời mình đi xem biển,mình rất mong chờ."

Tôi lại ngạc nhiên???

"Sao lại thế này?" Tôi không hiểu sao mà quay đầu, vừa lúc thấy Thường Hỉ đang cố nhịn cười. "Chị nói sao mà thành em mời?"

"Chỉ là một chút nói dối thiện ý thôi." Thường Hỉ cười khúc khích, "Chị sợ bị từ chối, nên nói em muốn mời nàng đi, nhưng ngại ngùng, nên chị đã mở miệng."

"Hơn nữa, nếu em ấy đi, thì chắc chắn em cũng sẽ đi, vui mà."

"Hừ, cái rắm." Tôi nổi giận: "Thường Hỉ, đây là lần thứ bao nhiêu chị lừa gạt em rồi?"

"Không cần phải như vậy, ít nhất kết quả tốt mà, em thấy đó, em đang cười vui vẻ."

"Em mới không ——" Nói đến đây, tôi bất giác quay đầu nhìn kính chiếu hậu, và thấy mình trong gương, một người cười hiền hậu giống mẹ mình.

Chính là tôi!

"Tỷ tỷ biết em thẹn thùng, em nha Thường Nhạc, nói thật đi, có phải đã muốn mua áo tắm từ lâu rồi không?"

Tôi lập tức ngưng cười, mặt mày xụ xuống: "Em không có! Em chỉ vui vì Tống Dữ Miên muốn đi, chứ không liên quan gì đến chị cả."

"Nga." Thường Hỉ gật gù. "Tống Dữ Miên dáng người nhìn cũng khá ổn, em nghĩ em ấy sẽ mặc áo tắm gì?"

"Đừng có kích thích em, em là chính nhân quân tử." Tôi cười lạnh. "Chị nghĩ chỉ nói vài câu như vậy là có thể tha thứ cho hành vi lừa gạt của chị à?"

Thường Hỉ liếc tôi một cái, rồi đưa cho tôi một tờ giấy: "Vậy em hãy lau máu mũi đi."

"A?" Tôi ngớ người, cúi xuống nhìn tay mình, thấy có hai vết máu đỏ tươi. Tôi sờ mũi, lòng bàn tay cũng có một vết đỏ.

Trời ạ, cuộc sống này còn có thể tệ hơn sao?

"Chính nhân quân tử à?"

"...... Em muốn xuống xe."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Công Lược Ta Thành Công, Hắn Đã bỏ Rơi Ta

Copyright © 2022 - MTruyện.net