Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 5
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc sau tình yêu là gì không quan trọng nữa, vì không lâu sau đó, khi mà tôi cho rằng mối tình đầu của tôi sẽ giống như vô vàng những câu chuyện của người khác không bệnh mà chết, theo gió mà biến mất, thì tôi, người đã tan nát cõi lòng nay lại càng nát hơn sau khi vô tình biết được tin tức khiến tôi hoài nghi nhân sinh. Đó chính là Tống Dữ Miên cùng một học tỷ vô cùng nổi danh, Tần Dương, cùng nhau ăn cơm.

Lúc đầu tôi còn nghĩ do Lê Sướng thấy tôi không vui nên nói đùa, thẳng đến một ngày trên đường đến nhà ăn, tôi tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ sóng vai mà đi trước mặt.

Tôi cảm thấy nhân sinh của tôi thật sự không tốt.

Tần Dương vốn dĩ rất nổi danh, vì chị ấy rất bình thãn mà thừa nhận xu hướng giới tính của mình trước toàn trường, hơn nữa diện mạo hay cách sống đều toát ra soái khí, là một nhân vật được nhiều người kiêng nể ở Tương Châu, bất đồng so với cái tên Thường Nhạc vương tử được mọi người thổi phồng mà có của tôi, thì người này thật sự là có ngoại hình của một vương tử. Hơn nữa mỗi người bạn gái đều là người nổi danh xinh đẹp, chẳng qua không nghĩ đến người luôn luôn lãnh đạm như Tống Dữ Miên, cũng không thoát nổi mị lực.

Trong lúc mọi người đều thổn thức, Trần Nhất Cách đã thật lòng mà bất bình vì tôi rất lâu, vì chuyện này mà tôi và hắn đã ở phòng vẽ tranh chia một lọ Brandy, mượn rượu tiêu sầu. Không nghĩ đễn đó là rượu mà cha hắn vô cùng yêu thích, sau khi bị gia trưởng phát hiện, ông ấy đã cho hắn một trận thật đau.

Nhưng tất cả điều đó đều không quan trọng, quan trọng là, người vừa bị cự tuyệt chưa tới nữa tháng, thây cốt chưa lạnh là ta, đã bị vả mặt thật đau.

Trước đó không lâu Tống Dữ Miên còn son sắt mà nói với tôi, 'Mình không nghĩ đến sẽ cùng nữ sinh yêu đương', hiện tại lại xoay người đem một học tỷ biến thành bạn gái, cùng nhau ăn cơm trưa.

Đây không phải là đang gạt người sao?

Hay nói đúng hơn, Tống Dữ Miên thật ra có thể yêu thích nữ sinh.

Chỉ là không thích tôi. Nhưng không muốn làm tôi mất mặt. Vì thế, đây là một lời nói dối thiện ý.

Mẹ nó, bất kể là nguyên nhân nào, đều làm người ta tức giận có được không?

Cái này không cần năm giây, một giây thôi cũng đủ làm tôi chảy nước mắt, tôi đúng là rất thảm.

Sau khi trãi qua cảm giác không thể tin tưởng, tức giận tột cùng, giả vờ mất trí nhớ, đau thương như biển Thái Bình Dương, rốt cuộc tôi đã hiểu được, vô luận thế nào, chuyện Tống Dữ Miên không thích tôi là sự thật.

Nghĩ đến khi đó có thể miễn cưỡng cười nói có thể làm bạn của nhau, tôi liền cảm thấy không chổ dung thân. Trong lớp, ngồi sau lưng nhìn hình bóng của nàng đều không tập trung được, cũng may không lâu sau chúng tôi liền tiến hành phân khoa. Tống Dữ Miên đương nhiên chọn học lớp khoa học nhiên, còn tôi vội vàng thu tập sách vở, nói lời từ biệt bạn cùng bàn, sau đó lặng yên không một tiếng động mà trốn chạy.

Khoa văn đương nhiên tốt hơn khoa tự nhiên rất nhiều, sau khi rời khỏi nơi đó tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa do chiều ngang tầng lầu quá lớn, trừ bỏ tụ họp của học sinh trong khóa, tôi đều không còn giao thoa gì với lớp cũ, đến nỗi sau khi học tỷ kia tốt nghiệp, tin tức bát quái về Tống Dữ Miên đều không nghe thấy nữa. Lục lại những tin tức có liên quan đến nàng, cũng đều là những tin tức về đoạt giải thưởng học tập.

Tôi, Thường Nhạc, nhẹ nhàng mà đến, nhẹ nhàng mà đi, vẫy vẫy ống tay áo, không để lại gì.

Làm người không có tiếng tăm cũng thật muốn rơi lệ.

Lần nữa gặp lại Tống Dữ Miên ở khoảng cách gần, là đại hội thể thao năm 11, chúng tôi trở thành người cuối cùng trong cuộc thi 4*100 của mỗi lớp, ở trên đường chạy, nàng vẫn là bộ dáng quạnh quẽ, thời điểm chuẩn bị xuất phát, còn nhìn tôi rất lâu.

Tôi bị nàng nhìn đến có chút chột dạ, nghĩ đến năm trước thời gian nói với nàng sẽ là bạn của nhau cũng không sai biệt lắm.

Một năm qua đi, chúng tôi gặp mặt cũng không được mấy lần, quả thật có chút châm chọc.

Vì thế tôi nỗ lực giơ lên nụ cười như ánh mặt trời, vẫy tay với nàng mà nói, "Tống Dữ Miên, cố lên."

Đúng rồi, bạn bè đều gọi nàng là Miên Miên, tuy nói tôi cũng là bạn, nhưng tôi biết, tôi còn chưa đủ tư cách.

Cho nên tôi vẫn đối với nàng gọi Tống Dữ Miên.

Vừa dứt lời, tôi thấy nàng giật giật môi, giống như muốn nói gì, nhưng ngay lúc này tiếng súng hiệu lệnh rất không hợp tình tình mà vang lên, tiếng hoan hô lấn mất ít ỏi vài câu nói, thời gian thi chạy phả giành giật đến từng giây, chúng tôi cũng không thể hàn huyên được, trong chớp mắt, người đua thứ ba đã vọt đến trước mắt chuyển gậy.

Thời khắc chúng tôi tiếp gậy gần như là đồng thời, người khác chậm thơi một chút, cuộc đua quán quân liền chỉ có chúng tôi. Tống Dữ Miên vẫn luôn chạy nhanh hơn tôi, năm trước, nàng chính là người chạy ở đường đua cuối cùng, tôi chưa từng cảm thấy đường đua 100m dài như vậy, dài đến mức tôi có thể nhìn rõ khoảng cách của chúng tôi càng ngày càng lớn, cuối cùng, nàng vẫn đến nhất.

Thôi, vốn dĩ trước nay tôi đều không đuổi kịp Tống Dữ Miên.

Tôi hốt hoảng chạy về phía lớp,, ban văn trước đến nay vốn không có tôn nghiêm trong đại hội thể thao, khó có được mà giành giải, lại còn là á quân, cả ban đều hưng phấn, vì thế nghênh đón tôi như biển người cuộn trào, cuối cùng còn nâng tôi lên, một lần lại một lần ném lên không trung, đến khi đầu óc tôi hoàn toàn choáng váng mới thôi. Khi ấy Tống Dữ Miên sớm đã không còn bóng dáng.

Được rồi, mấy năm đó, chúng tôi thật sự không có duyên.

Những ngày tháng sau đó hồi ức của tôi về Tống Dữ Miên không nhiều lắm, chỉ trong chớp mắt đã đến tuyên thệ trước 100 ngày thi đại học, nêu rõ ý chí muốn trúng tuyển. Đời người như giấc mộng, những tiểu nhân vật đến từ Tương Châu như chúng tôi đã đến thành thị.

Hiện tại, tôi đang ngồi trên xe điện, chán đến chết ở ký túc xá học viện quản lý chờ nàng.

Vì xem một hồi cũng không thấy được người mà tôi nhận thức trong hơn mười tiết mục thi đấu.

Thật sự không nghĩ đến Tống Dữ Miên sẽ đáp ứng lời mời của Thường Hỉ, không nghĩ đến nhất là, sẽ có một ngày, tôi sẽ cùng nàng đồng ý lời mời đến nơi nhàm chán chết đến kia.

Cũng không biết tôi hay Tống Dữ Miên xảy ra vấn đề, 7 giờ bắt đầu biểu diễn, chúng tôi phi thường hiểu rõ mà không hỏi đối phương có muốn cùng nhau đi ăn com trước không. Vì cố gắng giảm bớt thời gian xấu hổ chờ đợi biểu diễn, tôi cố ý hẹn gặp mặt lúc 6h50, một đường đến nơi cũng xem như không tẻ nhạt.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn là không yên lòng mà đến trước thời gian hẹn, một đường cố gắng kéo dài thời gian, đến dưới lầu vẫn là sớm hơn 10 phút.

Thật phiền!!!

Giống như tôi rất mong đợi được đi cùng cậu ấy.

Tôi thừa nhận con người của tôi tương đối biệt nữu, đem chuyện tình mà nói, sau chuyện với Tống Dữ Miên, không phải tôi chưa thử cùng người khác tìm hiểu qua. Nhưng không biết vì sao, rất khó để tôi toàn thân đắm chìm vào một đoạn tình cảm, vì thế cuối cùng đều không bệnh mà chết. Giống như lúc này liền cảm thấy bất an, thật là đau đầu.

Khoan đã, đây như là đang nói Tống Dữ Miên rất đặc biệt vậy.

Nhanh chóng dừng tiểu kịch trường trong não lại, cúi đầu xem thời gian trên di động, đã là 6h49, điện thoại còn đang dừng lại ở câu của tôi

' 6h50 xuống lầu được không?', nàng trả lời, 'Được."

Khách khí lại xa cách, rất khó tưởng tượng chúng tôi còn phải vượt qua một đêm khó hình dung, tôi rất muốn hút một điếu thuốc giảm một chút lo âu, lại sợ Tống Dữ Miên nhìn thấy sẽ nghĩ tôi là một thiếu nữ sa ngã không đứng đắn. Hơn nữa, kỳ thật tôi cũng không nghiện thuốc lá, chẳng qua khi đó áp lực thi đại học quá lớn, ngẫu nhiên theo bạn học hút thử một cây, hiện tại đã hơn nửa năm, thật sự muốn hút, còn phải đến cửa hàng tiện lợi để mua.

Đang lúc miên man suy nghĩ, phía xa, tôi nghe được thanh âm Tống Dữ Miên.

"Thường Nhạc."

Theo âm thanh phản xạ có điều kiện giương mắt nhìn lên, thấy nàng đang đứng ở cửa ký túc xá, thay đi áo khoác hội học sinh buổi sáng, đêm tháng mười, Tống Dữ Miên mặc một chiếc áo gió màu đen. Bên trong áo sơ mi mở một nút, cổ áo có chút tùy ý mở, theo động tác của nầng loáng thoáng có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp.

"Cậu chờ có lâu không?"

Tôi nghe thấy nàng hỏi, khóe mắt lấp lánh chút ánh sáng, tóc cũng hơi uốn một chút, có chút khác với nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa trong trí nhớ, sửng sốt thật lâu tôi mới ý thức được, thì ra nàng trang điểm.

"Không, không có."

Đột nhiên tôi có chút hoảng loạn không lý do, tôi cúi đầu bang một tiếng mở đèn xe, ngồi lên phía trước ý bảo nàng lên xe, một bên trả lời: "Cũng không lâu, chỉ vài phút."

Sau đó tôi cảm giác được xe điện trầm xuống, một bàn tay nhẹ nhàng đáp trên vai, nói với tôi: "Thường Nhạc, mình ngồi vững rồi."

Qua kính chiếu hậu tôi thấy được non nửa khuôn mặt nàng, vừa quen thuộc lại xa lạ, xương bả vai bị chạm vào không biết vì sao nóng như thiêu, tôi cảm thấy có khả năng tôi ngu ngốc, nên phản ứng luôn chậm, khi nàng lần thứ hai kêu tên, tôi mới luống cuống tay chân mà khởi động xe.

Buổi tối hôm nay khá sáng sủa, không có gió, không khí cũng không thể mát được.

Tống Dữ Miên ngồi phía sau tôi, khoảng cách rất gần, nhưng trừ bàn tay đỡ phía ngoài bả vai, phi thường lễ phép mà không có tiếp xúc thân thể dư thừa khác. Mặc dù như vậy,  tôi vẫn mơ hồ ngửi được một cổ lãnh hương trên người nàng, tựa như nhiều năm trước kia, ngồi sau lưng nàng ngửi được.

Một đường không nói chuyện, không biết Tống Dữ Miên nghĩ gì, nhưng trong đầu tôi có một dòng chữ lăn lộn, không ngừng lặp lại nhanh dần theo tốc độ xe.

'Amen.

Người này sao lại xinh đẹp như vậy.'

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dễ Dàng Luân Hãm

Copyright © 2022 - MTruyện.net