Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai mươi phút sau, tôi càng nghĩ càng thấy Tống Dữ Miên lạnh lùng vô tình. Tôi ở đây đau lòng khổ sở, trong khi nàng lại chỉ chê tôi quá mẫn cảm. Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi thật sự rất khó để giao tiếp với nhau.
Nàng bảo ta trẻ con, nhưng tôi thấy nàng cũng chẳng trưởng thành hơn là bao.
Sau khi ăn xong, tôi tức giận rời KFC về ký túc xá. Để phân tán sự chú ý, tôi dọn dẹp một lượt ký túc xá, giặt sạch quần áo. Ánh nắng trên ban công từ chói chang dần trở nên dịu dàng, cuối cùng tôi cũng không có việc gì làm, chỉ nằm đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình thực sự đáng thương. Không chỉ bị điểm kém trong bài thi, giờ bạn gái còn muốn chia tay. Khi tôi thở dài và xoay người, Diệp Mẫn Mẫn cuối cùng cũng không thể không chú ý đến tâm trạng khác thường của tôi, nhắc nhở: "Thường Nhạc, 5.0?"
"Ừm." Tôi lật qua cuốn sổ ghi điểm, lặp lại: "5.0"
Diệp Mẫn Mẫn hỏi: "Hôm nay không đi ra ngoài ăn cơm à?"
Đi ăn cơm chỉ có thể là cùng Tống Dữ Miên, từ khi có tình cảm, nếu không có lý do đặc biệt, việc đi ăn tối với nàng đã trở thành thói quen của tôi. Hôm nay, tôi ở trên giường, thật sự là một chuyện hiếm hoi.
Nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe của Tống Dữ Miên khi nàng nói câu đó, tôi chợt nhận ra, có lẽ chúng tôi thực sự đã chia tay. Nỗi đau từ trong lòng dâng lên, khiến tôi cảm thấy không thể chịu nổi. Cho tới bây giờ, cậu ấy cũng không có ý định liên lạc với tôi, trong khi tôi thì lại không biết tối nay liệu có ăn tối cùng nhau nữa không.
Nghĩ lại, nếu đã phải chia tay, thì ăn uống gì nữa?
Muốn ăn cũng phải chờ cậu ấy xuống nước với tôi trước, đến khi đó tôi suy nghĩ thêm.
Vì vậy, tôi không có nửa điểm ý tứ muốn ngồi dậy, đáp: "Không đi."
"Sao tôi cảm thấy hôm nay các cậu có điểm khác thường nhỉ?" Diệp Mẫn Mẫn hơi nghi ngờ, giơ tay kéo màn giường lên. Tôi theo phản xạ che mắt, chỉ nghe Mẫn Mẫn hỏi: "Các cậu có cãi nhau không?"
Chỉ là cãi nhau sao?
Tôi buồn rầu nói: "Không có."
"Không có mới lạ." Diệp Mẫn Mẫn không tin, "Vậy sao cậu lại khóc?"
"Tôi không có." Tôi dời tay che mắt, giải thích: "Chỉ là ánh sáng hơi chói, tôi có gì đâu mà khóc."
"Nga." Diệp Mẫn Mẫn nhìn tôi một lúc, nửa tin nửa ngờ, "Vậy cậu có bệnh không?"
"... Tôi còn ổn."
"Vậy sao không đi ăn cơm?"
Tôi há miệng, nhụt chí nói: "Cậu ấy cũng chưa gọi tôi."
"Cậu xem." Diệp Mẫn Mẫn đánh mạnh vào đùi tôi, chắc chắn nói, "Các người chính là cãi nhau."
Tôi nhăn nhó: "Vậy cậu đập chân tôi làm gì?"
Không biết là chân đau hay lòng đau, cảm giác đột nhiên như gãi đúng chỗ ngứa, khiến tôi thực sự rơi vài giọt nước mắt. Nàng nhìn thấy, áy náy nói: "... Được rồi, đúng là cãi nhau. Chờ hết giận thì nói lời xin lỗi, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Vốn dĩ tôi định cứng rắn tiếp tục mạnh miệng, nhưng cái tát đó không chỉ làm đùi tôi đau mà còn làm tan nát lòng tự tôn của tôi. Đầu vừa nhấc lên, tôi đã không còn chỗ nào để trốn, há miệng thở dố.c, còn chưa kịp nói gì nước mắt đã tuôn trào, tôi nghẹn ngào: " Ổn không được, cậu ấy nói muốn chia tay với tôi."
"A? Ai? Cậu, cậu đừng khóc." Diệp Mẫn Mẫn không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, vội vàng đưa khăn giấy cho tôi, "Bình tĩnh lại đã, vậy cậu nghĩ thế nào?"
Trong lúc tôi đang rơi nước mắt, làm sao có thể bình tĩnh được? Không hỏi thì còn đỡ, vừa hỏi, ủy khuất lại dâng lên: "Đương nhiên là không muốn rồi."
"Vậy lúc đó cậu có nói ra suy nghĩ của mình không?"
"Không có." Tôi suy nghĩ một chút, "Cậu ấy nói xong rồi đi luôn."
"Còn cậu?"
"Tôi?" Tôi hít hít mũi, "Tôi đang đợi cậu ấy quay lại."
Diệp Mẫn Mẫn sắc mặt thay đổi, xác nhận: "Cậu đang ở đó chờ nàng quay lại à?"
"Đúng vậy."
"Vậy Tống Dữ Miên có trở lại không?"
"Không." Tôi nói tới đây, vừa khổ sở lại có chút tức giận, "Tôi đã chờ một giờ, nhưng cậu ấy vẫn chưa về."
Diệp Mẫn Mẫn hít một hơi thật sâu, hỏi: "Vậy trong một giờ đó, cậu làm gì?"
"Tôi... cũng chỉ tức giận." Tôi nhớ lại, "... Sau đó thì ăn KFC."
Đến đây, tôi nhận ra vấn đề.
Không cần chờ Diệp Mẫn Mẫn lên tiếng, tôi đã rõ ràng nhận thức được mình đã sai ở đâu, hoảng hốt nói: "Sao tôi lại có tâm trạng đi ăn KFC?"
Diệp Mẫn Mẫn cũng cảm thán: "Đúng vậy, sao cậu lại có tâm trạng ăn KFC?"
Tôi che mặt: "Có phải tôi nên đuổi theo không?"
Diệp Mẫn Mẫn thở dài: "Đúng vậy, sao cậu không đuổi theo?"
Nước mắt tôi lại trào ra: "Chết rồi, có phải chúng tôi thật sự phải chia tay không?"
"... Nói thật nhé?" Diệp Mẫn Mẫn thở dài, "Nếu là bạn trai tôi, tôi không chỉ muốn chia tay, mà còn muốn quay lại mắng cho hắn một trận."
Nàng tự tin như vậy, nhưng tôi chỉ cảm thấy mình lâm vào bế tắc. Giống như người chết đuối mà muốn bám vào một cọng rơm, tôi tiếp tục nói: "Nhưng mọi chuyện đều do cậu ấy nói, dễ dàng chia tay như vậy cũng do cậu ấy nói."
Nhớ lại trước đây, khi nàng say xỉn chất vấn tôi "Có phải cậu nói gì cũng không giữ lời không?", hay câu nói bên bờ biển "Chúng ta không đừng chia tay dễ dàng.", tôi rất muốn hỏi nàng, rốt cuộc ai là người không giữ lời, và ai lại nói chia tay dễ dàng đến thế.
Cuối cùng, đầu ngón tay tôi dừng lại trên bàn phím thật lâu. Không biết có nên mở miệng nói gì hay không, nhưng chỉ một câu thôi cũng không thể thốt ra. Thời gian trôi đi trong sự do dự mơ hồ, Tống Dữ Miên không liên lạc với tôi, còn tôi thì không thể thuyết phục bản thân cúi đầu dễ dàng như vậy. Màn hình điện thoại tối sầm lại, sắc trời dần dần chuyển sang tối, tôi thở dài hòa mình vào bóng đêm, không biết bên kia Tống Dữ Miên đang cảm thấy thế nào.
Ngày hôm sau, Tống Dữ Miên vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Tôi vô cớ bắt đầu cảm thấy lo lắng, ép bản thân chịu đựng thêm một ngày. Đến ngày thứ ba, tôi không thể nhịn được nữa, rời giường thì gửi cho nàng một tin nhắn, hỏi xem có thể nói chuyện không.
Gửi xong tin nhắn, chờ thật lâu mà không thấy bên kia trả lời. Nhìn thời gian trôi qua, đến lúc gần trưa mà vẫn không có phản hồi, tôi cuối cùng không chịu nổi, quyết định thay quần áo, đến ký túc xá của Tống Dữ Miên.
Tôi đã từng vài lần may mắn mà trà trộn vào tòa nhà này, nhưng giờ đây, đứng trước thang máy, tôi tưởng tượng ra cảnh tượng sẽ thấy Tống Dữ Miên sau hai ngày không gặp, lại suy nghĩ làm sao cậu ấy có thể vượt qua hia ngày này. Lấy hết dũng khí, tôi gõ cửa, nhưng chỉ thấy bạn cùng phòng của nàng ở trong.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của họ, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Chưa kịp hỏi họ điều gì, tôi đã vội vàng hỏi: "Tống Dữ Miên đâu?"
Bạn cùng phòng của Tống Dữ Miên trao đổi ánh mắt một cách kinh ngạc, rồi một người trong số họ, là cô gái đeo kính, lên tiếng với vẻ cẩn thận: "Cậu không biết sao? Cậu ấy gặp phải một chút ngoài ý muốn... hiện đang ở bệnh viện."
Lời nói của cô như sấm sét giữa trời quang, làm ta choáng váng. Tôi không biết mình đã rời khỏi ký túc xá của họ bằng cách nào, chỉ mơ hồ nhận thức được rằng taxi đã dừng lại trước cổng bệnh viện. Đứng ở hành lang, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang quay cuồng.
Cô bạn cùng phòng đã kể rằng, tối hôm trước, Tống Dữ Miên tâm trạng không tốt, vốn dĩ 5 giờ sẽ ra ngoài, nhưng bất ngờ lại ngồi lại đến tận 8 giờ. Sau khi nói là ra ngoài để thở thở không khí, Tống Dữ Miên bất ngờ gặp sự cố ngay trên con đường gần trường học. Trong lúc các xe bán hàng tránh các quản lý đô thị, một người bán rong lái xe điện ba bánh băng qua đường mà không kịp dừng lại. Mặc dù lúc đó tốc độ không nhanh lắm, nhưng xe vẫn đập vào Tống Dữ Miên . Dù không bị thương nặng, nhưng lúc đó nàng đã ngất xỉu, và trên đùi có vết thương khá lớn. Sau khi được đưa vào bệnh viện, để đảm bảo an toàn, họ đã thực hiện nhiều kiểm tra kỹ lưỡng. Đêm đó, cha mẹ nàng đã vội vàng đến đây.
Sau khi nghe chuyện, tôi không còn tâm trí để lo lắng cho mình nữa. Bạn cùng phòng đã cho tôi địa chỉ, và tôi tìm đường đến đó. Khi vừa bước vào hành lang, mí mắt tôi không tự chủ được mà nặng trĩu, nhưng khi chuyển qua hành lang, tôi nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế dài trước cửa phòng, thấy tôi, bà đứng dậy.
Khi tôi tiến lại gần, phát hiện Tống Dữ Miên và mẹ nàng có nhiều nét giống nhau, đặc biệt là đôi mắt và chiếc mũi. So với Tống Dữ Miên, bà có phần nhu hòa hơn, và ánh mắt cũng mang một chút yếu ớt.
Khi tôi đến gần, mẹ Tống Dữ Miên gọi tôi lại. "Cháu là bạn của Tiểu Miên sao?"
Tôi dừng lại, không biết nên trả lời thế nào. Tống Dữ Miên và tôi, hay tôi với Tống Dữ Miên, gọi nhau là bạn nghe có vẻ không ổn. Nhưng đứng trước mẹ của Tống Dữ Miên, tôi chỉ có thể lễ phép gật đầu, tự giới thiệu: "Chào dì, cháu là —"
"Thường Nhạc." Bà nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của tôi, rồi duỗi ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi do dự một chút, nhưng rồi vẫn ngồi xuống bên cạnh bà. Nghe bà nói: "Dì biết cháu."
Tôi vừa định nói vài câu khách sáo thì câu tiếp theo của bà làm tôi cảm thấy như có một dòng máu lạnh chạy qua người.
Bà nói rằng, trong kỳ nghỉ hè năm nay, có một người bạn của bà đã thấy Tống Dữ Miên và một cô gái hôn nhau tại quảng trường nhà ga ở Tương Châu.
Sự tình đó xảy ra là ngày tôi rời thành phố H để học, khi Tống Dữ Miên đưa tôi đến ga tàu. Nàng không phải là người nói dối, mẹ cậu ấy chỉ cần lơ đãng hỏi một chút, sẽ biết được cậu ấy cùng ai ra ngoài.
Vì thế, Tống Dữ Miên đã nói thật với mẹ nàng, rằng hôm đó nàng ra ngoài cùng Thường Nhạc.
Tôi biết bà đã nắm rõ diện mạo, thân phận và thậm chí một chút về gia cảnh của tôi. Ở một thành phố nhỏ như Tương Châu, không nghi ngờ gì nữa, việc đó dễ dàng như trở bàn tay.
Mẹ Tống Dữ Miên không nói gì nhiều, nhưng tôi biết trong lòng bà chắc hẳn đã dấy lên sự lo lắng. Tôi đã tưởng tượng rằng lần gặp này sẽ trở thành một câu chuyện bi hài kịch không thể vãn hồi, nhưng trái lại, bà lại rất bình thản. Không có phẫn nộ, không châm chọc, cũng không có những câu chuyện cầm 500 vạn rời bỏ Tống Dữ Miên như trong kịch bản phim. Mẹ nàng chỉ nhẹ nhàng nói với tôi, và khi nhắc đến Tống Dữ Miên, trên mặt bà còn có vài tia ý cười.
Tôi cảm thấy bất ngờ trước sự bình thản của bà. Mẹ nàng, nhìn tôi với ánh mắt chân thành và dịu dàng, như thể đang tìm kiếm một kết nối nào đó giữa tôi và Tống Dữ Miên.
Bà nói không biết Tống Dữ Miên có nói gì với tôi về chuyện của Tống Vu Thiên hay chưa.
Nàng kể rằng từ nhỏ Tống Dữ Miên đã hiểu chuyện, luôn mơ ước được đi du học. Nhưng mấy ngày trước, nàng lại đột ngột nói không muốn ra nước ngoài.
Cuộc đối thoại của chúng tôi không dài. Cuối cùng, với giọng điệu gần như cầu xin, bà ấy nói: "Thường Nhạc, dì biết nhà cháu điều kiện tốt, có nhiều cơ hội để thử nghiệm. Nhưng Tiểu Miên thật sự không thể chơi nổi."
"Thường Nhạc, a di thật sự không thể mất Tiểu Miên nữa."
Nói xong, nàng không kiềm được, vội nghiêng đầu lau nước mắt.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Những lời của mẹ Tống Dữ Miên như khắc sâu vào tim tôi, vừa đau đớn vừa nặng nề. Tôi nghĩ đến Tống Dữ Miên cô độc, nghĩ đến nước mắt nàng, nhớ đến ánh mắt nàng lướt qua đám đông, dừng lại trên tôi, với vẻ thâm tình và nỗi chênh vênh. Tôi nghĩ đến nàng đã do dự, nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để giữ tôi lại.
Tôi trầm mặc đứng dậy, nhẹ nhàng vòng qua nàng, đẩy cửa phòng bệnh.
Tống Dữ Miên ngồi trên giường, sắc mặt vẫn tái nhợt, có phần dọa người. Khi nhìn thấy tôi, môi nàng run rẩy gọi: "Thường Nhạc."
Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng, không mất đi sự trong trẻo của một cô gái, nhưng trong lời nói lại chất chứa nỗi đau đớn.
Nàng nói: "Thường Nhạc, hôm trước... mình vẫn luôn đợi cậu đến ăn cơm."
"Là mình đã quá khinh suất, không suy nghĩ đến cảm xúc của cậu."
Tôi cảm thấy mình thật không xứng.
Nàng lại nói: "Thường Nhạc, mình không sao đâu, cậu đừng khóc."
Tôi mới nhận ra không biết từ khi nào mình đã bắt đầu khóc. Đến khi cảm thấy gương mặt ướt đẫm, tôi không thể nói gì thêm, chỉ biết ngước nhìn lên trần nhà.
Tôi thấy trong mắt nàng vẫn ánh lên ý cười thanh thuần, xuyên thấu qua gương mặt mà lẽ ra tôi phải quen thuộc nhất. Nhớ lại câu nói của mẹ nàng, rằng bà không thể mất Tống Dữ Miên một lần nữa.
Vì thế, tôi nói với nàng: "Tống Dữ Miên, tôi cảm thấy cậu nói đúng."
Tôi cố gắng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng có lẽ trông còn tệ hơn cả việc khóc. Những từ ngữ lộn xộn trong lòng tôi, xen lẫn giữa sự thích thú và sự không cam lòng. Cuối cùng, tôi nói: "Tống Dữ Miên, tôi nghĩ chúng ta nên tách ra."
Nàng ngây người, rồi rất nhanh phản ứng lại, hỏi tôi: "Vì sao?"
"Không có lý do nào cả." Nói đến đây, tôi lại không rơi nước mắt, chỉ khẽ cắn môi, nhẫn tâm nói.
"Chúng ta không thích hợp, chia tay có lẽ là điều tốt nhất."
Lời tác giả: Khẩn cầu ông trời làm ơn buông tha một đôi yêu nhau...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");