Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Dữ Miên nói xong, liền lướt qua tôi, mở cửa phòng, bước vào vài bước, rồi quay lại thấy tôi do dự không muốn vào, liền thúc giục một câu: "Thất thần làm gì? Vào đi."
Trên giường bệnh quả nhiên là gương mặt quen thuộc, nữ thần từng khiến bao ánh mắt chú ý ở trường trung học Tương Châu, Lâm Vãn Tinh.
Từ trạng thái cơ thể và tinh thần của cô ấy, tôi nhận ra lần này tai nạn xe cộ thực sự không phải là một tai nạn nghiêm trọng. Khi thấy tôi, cô ấy đang nhai một quả táo và dùng tăm xỉa răng. Phỏng chừng cũng không nghĩ sẽ gặp tôi trong hoàn cảnh này, sau vài giây kinh ngạc, cô ấy nhanh chóng nở nụ cười lịch sự: "Cậu là... Thường Nhạc phải không?"
Thấy tôi im lặng gật đầu, Lâm Vãn Tinh nhìn về phía Tống Dữ Miên: "Chị đụng... Không phải là cậu ấy chứ?"
Tống Dữ Miên đáp: "Là chị của cậu ấy."
Lâm Vãn Tinh không kèm nén được sự ngạc nhiên: "Không thể nào, trong tiểu thuyết cũng không thể viết như vậy."
"Đôi khi số phận thật sự kỳ diệu."
Cứu mạng.
Tôi cảm thấy muốn chạy trốn, nhưng Thường Hỉ ở phòng bên cạnh, không có chỗ nào để đi. Họ vẫn tiếp tục đối thoại, trong khi tôi chỉ có thể đứng bên cạnh, ngại ngùng không biết nói gì. Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tống Dữ Miên, tôi lại cảm thấy như rơi vào tình huống khó xử.
Có lẽ do vội vàng đến đây, người này không trang điểm, chỉ để mặt mộc, sạch sẽ nhưng vẫn rất đẹp. Khi cậu ấy gọi tên tôi, cảm giác như chúng tôi chưa từng xa cách.
Thực ra, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Tống Dữ Miên, từ lần gặp cuối cùng đến những chuyện như 'Cậu có khỏe không?' 'Về nước khi nào? Vì sao lại ở H thành?', và tâm trạng của cậu ấy khi gặp lại tôi sẽ là dạng gì.
Nhưng khi cậu ấy đứng trước mặt tôi, tôi lại không thể thốt ra một lời nào, chỉ biết đứng đó cảm thấy thật không tự nhiên. Thêm nữa, do vừa mới thêm một tuần nghỉ học cho dự án, tôi không quá chú ý đến hình tượng. Bây giờ nhìn lại bộ đồ lôi thôi lếch thếch, áo oversize, quần short, như của một kẻ thất nghiệp mà đứng cạnh Tống Dữ Miên, sự đối lập khiến tôi trông thật thảm hại. Cảm giác như mọi người đi ngang khi nhìn thấy chúng tôi đều muốn rơi vài giọt nước mắt cho sự khác biệt.
Một tiếng chuông điện thoại từ phía sau vang lên, làm không khí trở nên lạ lùng. Tiếng nhạc vang lên từ điện thoại của Vương Phỉ, một câu hát quen thuộc: "Nếu tái kiến không thể hồng mắt..." Câu hát làm tôi cảm thấy bối rối, và khi tôi nhìn sang Tống Dữ Miên, chỉ thấy cậu ấy không có dấu hiệu nào của sự bối rối hay xao xuyến, mắt không đỏ, mặt cũng không làm cho gợn sóng trong lòng tôi cũng tan đi.
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy chút mất mát. Những cảm xúc ấy chưa kịp thể hiện ra ngoài thì Tống Dữ Miên đã nhìn về phía tôi, bắt gặp ánh mắt tôi. Chưa kịp để tôi né tránh, cậu ấy đã lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: "Thường Nhạc, cậu nóng lắm sao ?"
Tôi bị câu hỏi bất ngờ này làm cho ngẩn người, sờ sờ đầu: "À... không có đâu."
Tống Dữ Miên nói: "Vậy sao mặt cậu lại đỏ?"
???
Sao lại như vậy, tôi vì sao lại đỏ mặt ?
"Ha? Mặt tôi đỏ sao?" Tôi hoài nghi Tống Dữ Miên đang trêu mình, nửa tin nửa ngờ, tôi lấy điện thoại ra mở camera trước, "Không thể nào, hành lang bệnh viện lạnh như vậy mà—"
Câu nói còn chưa dứt, tôi đã im bặt.
Tôi thuận tay đóng điện thoại lại với một tiếng "răng rắc".
Mẹ nó, thật hồng.
Tôi không được tự nhiên nhét điện thoại vào túi, rồi nhanh chóng sửa miệng: "Hành lang bệnh viện này rất nóng."
Sợ Tống Dữ Miên không tin, tôi còn giả vờ dùng tay phẩy phẩy để làm mát.
Lâm Vãn Tinh lại hiểu ý, nói: "Vậy nhanh vào đi, bên trong mát mẻ hơn."
"......" Tôi bám lấy khung cửa, giải thích: "Tôi không phải ý đó..."
Bây giờ tôi cảm thấy như tự mình đào hố, không thể tiến cũng không thể lùi. Nghĩ đến Thường Hỉ muốn tôi làm cho người ta phải bồi thường nhiều, tôi càng cảm thấy bất an. Những câu không biết xấu hổ mà nàng dạy vẫn quanh quẩn trong đầu, nhưng tôi không thể nào thốt ra. Cuối cùng, sau khi rối rắm một hồi, tôi quyết định đánh liều: "Nếu không thôi đi, mọi người đều biết nhau, cũng chỉ là chuyện nhỏ, chúng ta đừng khách sáo, không cần bồi thường gì cả..."
Tống Dữ Miên nhìn tôi, hỏi: "Đó có phải ý của tỷ tỷ cậu không?"
Tôi cắn chặt răng, quyết định vẫn phải hy sinh Thường Hỉ một chút, gật đầu: "Đúng vậy, đó là ý của chị."
Tống Dữ Miên trầm ngâm một lúc, rồi ngẩng đầu: "Mình đi xem học tỷ."
Nói xong, cậu ấy định bước qua.
"Cũng không cần!" Tôi nhanh chóng giang tay chặn lại, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cậu ấy, tôi nuốt nước bọt, từ chối: "Cái đó, tỷ của tôi hiện tại không tiện..."
Tống Dữ Miên khoanh tay trước ngực, nhìn tôi một hồi lâu, như thể thấy rõ những lý do vụng về của tôi, câu ấy cảm thấy có chút buồn cười nhưng không cố ý nhịn xuống mà bật cười một tiếng thật khẽ.
Âm thanh cười nhẹ ấy như một mũi tên bắn vào tai tôi, và ngay sau đó, tôi nghe thấy cậu ấy nói: "Thường Nhạc, đừng nháo."
Tôi lại một lần nữa cảm thấy bại trận, chẳng biết phải làm gì.
Cuối cùng, Thường Hỉ vẫn gặp được Tống Dữ Miên. Sau khi thể hiện sự kinh ngạc gấp mười lần Lâm Vãn Tinh, nàng hoàn toàn quên đi sự xấu hổ của tôi. Không thèm để ý đến tôi, nàng và Tống Dữ Miên bắt đầu trò chuyện. Đều là người quen trong học viện, họ kéo tay nhau như thể họ là tỷ muộ tình thâm.
Thường Hỉ hỏi: "Sao về H thành rồi?"
Tống Dữ Miên đáp: "Tốt nghiệp xong, em liền trở lại. Vừa lúc biểu tỷ ở đây, nên cùng nhau ở lại, chuẩn bị tìm công việc."
"Thế nào, mấy năm qua có khỏe không?"
"Khá tốt." Tống Dữ Miên cười dịu dàng, "Tốt nghiệp thuận lợi, gần đây có nhiều nơi gửi thư mời phỏng vấn, tiếp theo em muốn tìm công ty để thử sức."
Cậu ấy trả lời những câu hỏi mà tôi cũng muốn biết, nên tôi im lặng, dựng lỗ tai nghe hai người trò chuyện.
Sau một hồi, Tống Dữ Miên quay về chủ đề chính. Thường Hỉ cuối cùng cũng đồng tình với tôi, kiên quyết không muốn bồi thường, hai người tranh luận một lúc. Khi tôi tỉnh lại sau một giấc ngắn, cuối cùng đã có kết quả.
Khi mở mắt ra, tôi nghe Tống Dữ Miên nói: "Được rồi, vậy nghe theo học tỷ."
"Nhưng khi xuất viện, chúng em sẽ mời chị ăn một bữa cơm, dù sao cũng là trách nhiệm của chúng em."
Tôi mơ màng nghe thấy họ từ chối việc mời cơm suốt một hồi, cuối cùng Thường Hỉ mới đồng ý, Tống Dữ Miên đứng dậy cáo từ.
Khi ra đi, cậu ấy còn rất lịch sự chào tạm biệt tôi, đi ngang qua, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Sau khi họ rời đi một lúc, tôi và Thường Hỉ chỉ nhìn nhau, mãi cho đến khi Thường Hỉ phá vỡ sự im lặng, nắm mặt tôi hỏi: "Thường Nhạc, chung ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Tôi tránh tay chị ấy, bực bội nói: "Không phải mơ, chỉ là gặp các nàng thôi."
"Thôi, em về trước nhé, mai đến đón chị."
Thường Hỉ kêu tôi lại: "Nếu em gấp, thì không cần phải xin nghỉ đâu."
"Thật sao?" Tôi ngạc nhiên, "Chị không phải muốn sớm xuất viện sao? Quan sát xong thì sáng mai về, chẳng phải hợp lý sao?"
"Không phải như vậy." Thường Hỉ cúi đầu, ngượng ngùng cười, "Thực ra, Hạ Như Tư nói tối nay sẽ đếnđây, ngày mai cậu ấy cũng sẽ chăm soc chị ."
"...... À. Thế thì em đi nhé." Bị bất ngờ với lời nói ngọt ngào của nàng, tôi suýt chút nữa sặc, thấy chị ấy giả vờ ngượng ngùng, tôi cũng không có lý do để ở lại, chỉ dọn dẹp đồ đạc rồi rời khỏi phòng bệnh.
Giao thông ở H thành thật sự rất tệ, nên mặc dù gia đình đã cho Thường Hỉ một chiếc xe, nhưng ngoài những ngày lễ hoặc khi ra ngoài chơi, tôi cũng không có hứng thú lái xe. Cuộc sống làm công ăn lương khiến tôi hiểu rằng kiếm tiền không dễ, vì vậy tôi cũng không tiêu xài phung phí. Lần này, từ công ty đến bệnh viện tốn gần một trăm tệ, nên trên đường về tôi quyết định đi chậm rãi đến trạm xe buýt.
Trạm xe không đông người, tôi lơ đãng nghe nhạc, cúi đầu xem bản đồ để tìm tuyến xe, cảm thấy có một chiếc xe dừng lại trước mặt. Tôi nghĩ có thể ai đó đang kêu xe, nên không ngẩng đầu lên. Vài giây sau, chiếc xe phát ra tiếng còi ngắn.
Khi tôi ngẩng đầu, thấy một chiếc BMW trắng, cửa sổ hạ xuống, lộ ra gương mặt Tống Dữ Miên trên ghế điều khiển.
Tôi nhìn cậu ấy, theo phản xạ vẫy tay chào, nói: "Cậu cũng về sao? Lái xe cẩn thận nhé."
Kết quả đốu phương không có một chút ý định đi, còn cụp một tiếng mở khóa cửa xe.
Trước ánh mắ mờ mịt của tôi, lại thấy tôi vẫn đứng ngơ ngác không có phản ứng, Tống Dữ Miên không khỏi nhăn lại mi, gọi tôi: "Thường Nhạc."
Tôi phản xạ có điều kiện mà đáp lại: "A?"
"Lên xe." Biểu cảm của cô ấy có chút bất đắc dĩ, "Mình đưa cậu về."
Tôi nghĩ rằng điều này không tốt lắm, nhưng trạm xe buýt không cho phép dừng lâu, và khi đang nói chuyện thì đã có hai chiếc xe khác vào trạm. Tống Dữ Miên không kiên nhẫn mà nhấn còi, tôi thấy cậu ấy không có ý định rời đi, đành phải kéo cửa ghế phụ, ngồi vào trong xe.
Tống Dữ Miên hỏi tôi: "Cậu đi đâu?"
"Tới Thiên Mục Giai Viên." Tôi báo tên khu phố. Tống Dữ Miên đưa điện thoại cho tôi, nói: "Cậu tìm đường cho mình."
Tôi nghe lời nhận điện thoại tìm đường, lộ trình khoảng hai mươi phút, khi giọng nói hướng dẫn bắt đầu phát, tôi thả điện thoại xuống giá để điện thoại của cậu ấy trong xe.
Một đoạn đường im lặng, chỉ thỉnh thoảng có giọng nói nhẹ nhàng từ GPS. Tôi đang băn khoăn không biết có nên mở lời với Tống Dữ Miên hay không. Rối rắm mãi đến khi dừng đèn đỏ, cuối cùng cậu ấy đã phá tan sự tĩnh lặng: "Hay là mình nghe chút nhạc đi?"
Tôi gật đầu: "Được."
Tống Dữ Miên liền gọi: "Tiểu Độ." Sau đó lịch sự hỏi tôi: "Cậu muốn nghe gì?"
"Cái gì cũng được." Tôi không nghĩ ngợi nhiều, "Bật bài cậu thích là được."
Tiểu Độ: "Bắt đầu bật bài hát yêu thích của bạn."
Ngay lập tức, trong xe vang lên một bài hát mà chúng tôi đều rất quen thuộc. Âm thanh cất lên, gợi nhớ lại những đêm yên tĩnh, chỉ có chúng tôi bên nhau, và Tống Dữ Miên đã từng chia sẻ ca khúc này với tôi.
Tôi ngẩn người, thấy cậu ấy cũng đang có chút bối rối, mất tự nhiên mà quay đầu. Tôi nhớ lại năm ấy, khi ngồi trên xe, vì phấn khích mà lòng bàn tay nắm chặt vô lăng, mồ hôi nhẹ ướt đẫm.
"Bài hát cuối cùng, đến từ một cô gái không muốn lộ tên họ Tống, dành cho bạn học bàn sau của Tống tiểu thư —"
"Khang Mỗ Sĩ: 'Em muốn thế nào, chúng ta như thế ấy'."
Đến khoảnh khắc này, tôi mới nhận ra rằng từng câu nói của người dẫn chương trình trên radio năm ấy, tôi vẫn còn nhớ rõ từng chữ.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã ám xuống, ánh trăng đã bắt đầu vươn ra những tia sáng dịu nhẹ, hòa quyện với bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm, lãng mạn như trong bài hát.
Sau khi chúng tôi tách ra, mỗi lần một mình đi trên những con phố, dưới ánh đèn đường, tôi thường ngẩng đầu nhìn lên, tự hỏi liệu có khi nào gặp lại Tống Dữ Miên. Cô ấy như một ngôi sao băng tuyệt đẹp, vụt qua cuộc đời tôi, để lại một ký ức không thể nào quên, nhưng lại quá xa xôi. Tôi luôn cảm thấy rằng mình có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, mà chỉ có thể lưu giữ những hình ảnh mờ nhạt trong tâm trí.
Thế nhưng, giờ đây, tôi lại lần nữa gặp lại nàng.
Nhiều năm không gặp, tôi đã cố đem hết những kỉ niệm vùi sâu vào một góc. Nhưng những kí ức mà tôi đã đem giấu sâu trong trí nhớ dần dần hiện lên khi tôi lần nữa nhìn thấy hình dáng nàng, từng điều từng điều ồ ạt trở lại.
Tôi lúc này mới nhận ra, trong ngân hà yên tĩnh, Tống Dữ Miên càng giống mặt trăng hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");