Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 62
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 62

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Dữ Miên luôn luôn nói là làm; nếu nàng nói muốn đến, nhất định sẽ đến.

Chỉ vì câu hứa hẹn ấy, tôi bắt đầu phấn khích từ lúc chuẩn bị, lặp đi lặp lại xem từng mẫu poster, thậm chí còn lôi kéo Thường Hỉ đi giúp chọn lựa quần áo cho ngày đó. Thường Hỉ, người vốn thích đi dạo phố, cũng bị tôi hành đến mức hết nhẫn nại, cuối cùng đến buổi tối trước hôm gặp mặt,, chị ấy không chịu được nữa, giành lấy bàn ủi trong tay tôi và chất vấn: "Thường Nhạc, em bị sao thế?"

Tôi đang mặc bộ trang phục mới mua, ngạc nhiên trước sự nghiêm khắc của chị ấy: "Em thế nào?"

"Con gì nữa." Thường Hỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi. "Em và Tống Dữ Miên không phải đã chia tay sao? Bây giờ thế này là ý gì?"

"Chúng em không có gì đâu." Gần đây tâm trạng tôi rất tốt, vì vậy dù Thường Hỉ có khó chịu, tôi cũng chỉ cười đáp lại, lấy lại bàn ủi và tiếp tục chăm chút cho bộ đồ của mình. "Chỉ là mời nàng đến xem triển lãm thôi."

"A, nữ nhân." Thường Hỉ cười lạnh, "Bình thường, em đâu có như vậy? Nhìn bộ dạng của em, chị ấy bắt đầu bắt chước tôi, nhảy nhót lung tung, giả vờ tình cảm chân thành: "Tống Dữ Miên! Tôi sẽ giữ vị trí cho cậu!" Người này bắt chước cũng thật giống, thêm thắt mắm muối, khiến tôi cảm thấy như đang xem một vở kịch vậy!

"...Hảo, đủ rồi, không cần diễn," tôi không nhịn được, quay người giữ chặt tay Thường Hỉ. "Em chỉ là... cậu ấy muốn đi Thượng Hải, rốt cuộc cũng có nhiều năm tình cảm, nên—"

"Em ấy muốn đi Thượng Hải à?" Thường Hỉ nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên hơn cả lúc tôi nhận tin. "Vậy... em phải làm sao?"

Tôi buông tay chị ấy ra, cúi đầu nhìn xuống sàn: "Em chỉ có thể như vậy, không thể nói mình bị vứt bỏ."

"Chúng em giờ đâu có ở bên nhau."

"Thôi đi." Thường Hỉ nửa tin nửa ngờ, đi ra bàn rót hai ly nước đá, lảo đảo quay lại phòng khách. "Vậy nếu sau này lại ở bên nhau thì sao?"

"Sau này cũng sẽ không." Tôi nhận ly nước từ tay chị ấy, bật cười. "Chị quên lời của mẹ nàng rồi sao?"

"Đúng vậy." Thường Hỉ thở dài, nhưng ngay sau đó lại nói, "Mẹ em ấy là mẹ em ấy, còn nàng thì là nàng."

"Nếu thật sự đủ kiên định, những vấn đề này cũng có thể giải quyết được."

Tôi liếc chị ấy một cái: "Vậy chị và Hạ học tỷ đã chuẩn bị tốt để vượt qua muôn vàn khó khăn chưa?"

"Khụ khụ, khụ khụ khụ—" Thường Hỉ nghẹn một ngụm nước, phải khụ mấy lần mới lấy lại hơi. Mặt chị ấy có chút hồng, nhưng nói thì vẫn rất tự nhiên. "Nghĩ làm gì, còn sớm mà."

"Mẹ chị cũng không phải đèn cạn dầu."

"Cũng phải." Nghĩ đến dì tôi, năm đó từng làm ba mẹ tôi chao đảo,nghĩ đến vẫn khiến tôi hơi sợ, "Nhưng không sao, mẹ em sẽ ủng hộ chị."

"A?" Thường Hỉ không hiểu ý tôi, nhìn tôi hồi lâu rồi quay lại đề tài: "Vậy em—"

"Vậy em—"

Hai câu đụng phải nhau, chúng tôi nhìn nhau im lặng một lúc, rồi cùng lúc nói: "Chị - em nói trước."

"Chị sẽ nói trước." Thường Hỉ không chần chừ, "Vậy em còn thích Tống Dữ Miên không?"

"Em ——" Tôi không nghĩ chị ấy sẽ trắng trợn như vậy, một câu "không thích" đang vòng vo trong lòng, cuối cùng khó khăn lắm mới tới bên miệng, lại nghe Thường Hỉ đuổi tận giết tuyệt.

"CHị muốn nghe lời nói thật."

"Em——" Em nuốt lời lại, nhắm mắt cảm nhận nhịp tim, đặt tay lên ngực tự hỏi một chút. Sau khi lấy hết can đảm để nói một ít về tình cảm đau thương, tôi lại nghe thấy một tiếng thở nhẹ từ phía đối phương.

"Cảm giác thế nào?"

Bị liên tục cắt ngang, dù tính tình tôi tốt cũng không chịu nổi, nhíu mày chất vấn Thường Hỉ: "Còn để người ta nói không?"

"Không đúng a," Thường Hỉ vẫn không quan tâm đến tôi, nghe thấy một vòng sau, hỏi: "Em đang nấu gì trong bếp sao?"

"Chị đang nói cái quái gì —— xong rồi!" Lời ta chưa nói xong, tôi chợt nhận ra điều không ổn, cúi đầu thì thấy: "Em đốt quần mới!"

Thường Hỉ phía sau tôinhìn thấy , cũng gào lên: "Bàn ủi của chị!"

Cứu mạng!

Giây tiếp theo, tôi nhanh chóng rút phích cắm bàn ủi, nhìn Thường Hỉ, bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau nói: "Đều tại chị/em!"

"Xong rồi." Tôi cầm cái quần mới mua, nhìn vào cái chỗ cháy đen, tuyệt vọng hỏi, "Giờ phải làm sao?"

"...Nếu không, chị cho em mượn?" Thường Hỉ cũng nhìn một hồi, xác nhận rằng cứu giúp khó khăn hơn cả việc Nữ Oa vá trời, rồi đề nghị, "Chính là bộ đồ xhij mặc lúc lên nhận chức chủ tịch hội sinh viên, tuy mộc mạc một chút, nhưng chắc cũng ổn."

Giờ cũng không còn cách nào khác, tôi nghi ngờ nhìn Thường Hỉ một lúc, cuối cùng vẫn chấp nhận đề nghị.

Sáng hôm sau, tôi mặc bộ đồ giống như bán bảo hiểm, như một bảo vệ đứng ở cửa phòng chiếu phim. Những người khác thì ăn mặc như nghệ sĩ hay minh tinh, ríu rít trò chuyện trong đại sảnh, chỉ có tôi mộc mạc và kiên định đứng chờ mà không biết thời gian cụ thể của cuộc hẹn.

Tôi vừa sợ nàng đến, vừa sợ nàng không đến.

Tôi mong Tống Dữ Miên hôm nay không tới, hoặc là ngày mai, như vậy tôi còn có cả đêm thời gian để chuẩn bị. Nhưng giấc mơ đẹp chưa kịp bay ra cửa sổ thì đã nghe thấy giọng lão Lý vang lên, xuyên qua đại sảnh trống trải: "Thường Nhạc! Có người tìm!"

Lòng tôi một hồi lộp bộp, thấp thỏm quay đầu lại, thấy Tống Dữ Miên trong bộ đồ lộng lẫy đứng ở cửa không xa, đi theo lão Lý. Khi thấy tôi,cậu ấy còn phất phất tay.

Tôi bước tới, nàng vẫn luôn nhìn tôi, cho đến khi tôi đứng bên cạnh họ, nàng chuyển tầm mắt, nhìn quanh phòng triển lãm, nói: "Thường Nhạc, hôm nay... Ân... thật lịch sự."

"..." Tôi trong lòng mắng Thường Hỉ và cả cái bàn ủi một trăm lần, lại tự nhắc nhở mình giữ bình tĩnh, mới đáp: "Cảm ơn, cậu hôm nay thật xinh đẹp."

Tống Dữ Miên cười: "Lời khách sáo hay thiệt tình?"

Tôi cũng cười: "Một nửa một nửa đi."

"Chúng ta đi chụp ảnh đi." Không khí thật tốt, Tống Dữ Miên cười tươi, từ trong túi lấy di động đưa cho lão Lý, kéo tay tôi, lôi kéo khuôn mặt có chút hoảng hốt của tôi hướng tới chỗ đánh dấu triển lãm tiếp theo, "Xin giúp bọn em, giáo sư."

"Được rồi." Lão Lý là người nhiệt tình, cầm di động lên chụp một chuỗi ảnh mà không màng đến biểu cảm của tôi. Chụp xong, ông còn chưa đã thèm, "Cô nương là bạn của Thường Nhạc sao? Lớn lên thật xinh đẹp."

Tôi thò đầu lại gần xem ảnh chụp, thật sự quá đẹp, như nữ minh tinh bên cạnh vệ sĩ. Nản lòng thoái chí, tôi không nhịn được phải kết thúc trò này ngay: "Cái kia, Tống Dữ Miên."

"Tôi dẫn cậu đi dạo, triển lãm này lớn lắm, chỉ cần ở phòng chiếu phim cũng có thể xem cả ngày."

"Vậy tác phẩm của cậu đâu?" Tống Dữ Miên đi được hai bước thì dừng lại, kéo tay tôi, "Trước tiên xem tác phẩm của cậu."

"A? A." Tống Dữ Miên chủ động như vậy khiến tôi có chút ngượng ngùng, "Vừa đến đã xem của tôi sao... Ngại lắm."

"Triển lãm có nhiều tác phẩm xuất sắc, có vài cái tôi cảm thấy khái niệm đặc biệt hay, chắc sẽ nhận giải, nếu không chúng ta hãy xem những cái đó trước ——"

"Xem của cậu đi." Tống Dữ Miên nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng nhếch lên, lộ ra má lúm đồng tiền. Nhưng câu nói của nàng khiến tôi khó có thể cười nổi, "Thường Nhạc, mình chỉ có một buổi sáng thôi."

"Vì sao?" Tôi còn chưa kịp phản ứng, "Có chuyện gì sao? Ngày mai hoặc ngày kia, buổi tối còn có lễ trao giải nữa, nếu cậu rảnh ——"

Chúng ta có thể chụp một bức ảnh chung, chờ tôi đổi một bộ quần áo đẹp hơn.

"Là mình không có thời gian, Thường Nhạc." Tống Dữ Miên vẫn lắc đầu, "Chiều nay mình phải đi Thượng Hải, sáng mai mình phải đến công ty báo danh."

Ánh mắt nàng lướt qua từng tấm poster, cuối cùng dừng lại ở quầy triển lãm của tôi, lặng lẽ nhìn tác phẩm hồi lâu, rồi lại trở về tiêu đề, lẩm bẩm: "Ngược lại."

"Khá tốt tên, rất giống phong cách của cậu."

Trong lòng có chút chua xót, tôi trầm mặc. Nàng rất tự nhiên mà vòng tay qua cánh tay tôi.

"Thường Nhạc, mang mình đi nhìn xem."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võ Đạo Luân Hồi Kỷ Sự

Copyright © 2022 - MTruyện.net