Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 8
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đương nhiên tôi kiên quyết từ chối.

Vờ không nghe thấy tiếng thở dài đầy mất mát của họ, tôi ngồi xuống bàn, đem những ảnh mà tôi cho rằng đẹp, cho vào một file rồi gửi cho Tống Dữ Miên, sau đó như trút được gánh nặng mà leo lên giường. Không nghĩ đến tên Diệp Mẫn Mẫn này lại cực kỳ mặc dày mà lên theo, nhỏ giọng nài nỉ trong sự hoảng loạn vạn phần cả tôi.

"Làm ơn! Thường Nhạc! Cậu hỏi cậu ấy một câu đi mà, đâu thiếu miếng thịt nào!"

"Sẽ thiếu." Tôi luôn không thích kiểu tiếp xúc thân thể thân mật giữa bạn bè, không bao lâu liền tước vũ khí đầu hàng "Được, được được, trước tiên cậu xuống đi đã, tôi còn có thể suy nghĩ."

"Cậu sẽ giữ lời đúng không?" Diệp Mẫn Mẫn buông lỏng cánh tay, nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Đương nhiên."

Dù sao cũng chỉ suy xét.

"Không được. Cậu suy suy xét xét, nhất định sẽ suy xét thành không được." Họ Diệp này lại phi thường hiểu tôi, "Nếu không chứ như vầy, cậu ngại mở miệng, chi bằng cho mình WeChat của Tống Dữ Miên. Tôi sẽ tự hỏi."

"Ha? Dựa vào cái gì?" Tôi theo bản năng từ chối "Các cậu không quen biết, nếu tôi tự ý đẩy WeChat của cậu ấy qua cho cậu, có vẻ rất tùy tiện di?"

"Cậu suy nghĩ quá nhiều đi, tôi là mời chuyện công a, hợp tình hợp lý, tôi thấy cậu đây là muốn độc chiếm WeChat của người ta đi?"

"Mới không có!" Tôi bị Diệp Mẫn Mẫn nói đến thẹn quá thành giận, lập tức tìm danh thiếp của Tống Dữ Miên gửi cho cậu ấy, "Đấy, cho cậu. Cậu tự hỏi đi thôi."

Gửi đi xong tôi liền hối hận.

"Được thôi haha." Họ Diệp kia được như ý muốn, nhẹ nhàng mà nhảy xuống giường tôi, tôi tự biết đã dại dột, thống khổ mà che mặt lại.

Năm phút sau, trong phòng một trận hoan hô của ba người kia: "Aaaa, cậu ấy đã đồng ý thêm bạn."

Thêm bạn thì thêm đi, cậu ấy chưa chắc sẽ để ý bọn họ, lại nói, cậu ấy chưa chắc sẽ đồng ý lời mời, mà đồng ý rồi thì vẫn có thể đổi ý mà. Không phải sao?

Mười phút sau, dưới giường lại một trận sôi trào.

"Trời ạ! Cậu ấy đáp ứng rồi!"

"Thường Nhạc, Thường Nhạc, cậu ngủ rồi sao? Tống Dữ Miên đồng ý rồi!"

"Thật tốt quá Cậu ấy còn nói cảm thấy hứng thú với kịch bản của chúng ta nữa...."

Quá khác thường, Tống Dữ Miên thế nào lại đáp ứng loại chuyện thế này a...

Tôi nhịn không được hỏi: "Cậu nói gì với cậu ấy vậy?"

"Hả?" Diệp Mẫn Mẫn nâng lên không mặt tươi cười không hề gian ác, nói: "Tôi nói mình là bạn cùng phòng của Thường Nhạc, hiện tại bọn mình đang tìm một nữ chính xinh đẹp quay phim ngắn, Thường Nhạc đề cử cậu. Cậu ấy liền đáp ứng."

Cứu mạng.

Theo tiếng gầm vui sướng của bọn họ, lục phủ ngũ tạng tôi đầy thống khổ sôi trào, quyết định làm lơ, nhắm hai mắt giả vờ đã ngủ để trốn tránh hiện thực ảm đạm, không nghĩ đến trốn tránh chưa bao lâu, liền ngủ thật.

Sau khi tỉnh lại đã chạng vạng tối, theo thói quen cầm lấy di động, thấy trong lúc tôi ngủ Tống Dữ Miên đã lịch sự mà trả lời một câu 'Cảm ơn.'

Trừ tin nhắn này thì chỉ có những tin nhắn của những nhóm bị tôi tắt thông báo không ngừng nhảy lên lượng tin chưa đọc, như nhắc nhở tôi và cuộc sống đại học náo nhiệt không hợp nhau.

Nói tới tôi ngày đêm làm việc và nghỉ ngơi rối loạn diênd dảo, cũng là do cao tam năm ấy tập huấn nghệ thuật tàn khốc ban tặng.

Ở đa số mọi người nghĩ, học sinh mỹ thuật vĩnh viễn là nhẹ nhàng nhất, một là đề thi trong trường đối với họ vô cùng nhẹ nhàng, hai là mấy năm nay tuyển sinh khoa mỹ thuật có rất nhiều thể loại văn hóa 'đường tắt' không ra gì. Nói thật ngay từ đầu tôi cũng mang tâm lý may mắn, nhưng khi thật sự dấn thân vào cuộc thi khảo sát nghệ thuật tàn khốc năm ấy, tôi mới phát hiện sự thật căn bản không nhẹ nhàng như vậy.

Thiên phú là thiên phú, nổ lực là nổ lực, hai loại người nhìn qua có vẻ chung nhịp thở, trên thực tế lại xa nhau như vực sâu không thấy đáy. Ở trong mắt lão sư, học sinh luôn luôn chia cấp bậc. Không cần biết trong lòng khác vọng đến thế nào, nhưng trước mắt thiên phú lại đem đến chênh lệch như vậy. Ở một nơi suốt ngày chỉ phong bế vẽ tranh, cảm giác áp bách mãnh liệt lại làm người ta không thể tránh né.

Ngày ngày đêm đêm, liền trong phòng vệ sinh ánh đèn yếu ớt cũng không ngừng rèn luyện là chuyện thường ngày của mỗi người. Tôi không tính là kiểu người nỗ lực, sau khi giãy giụa không có kết quả cũng nhận ra hiện thực tàn khốc cũng trở nên bình tâm, cứ như vậy nước chảy bèo trôi cắn răng hết nửa năm. Không nghĩ đến cuối cùng vận khí cũng không tệ lắm, thành tích so với ngày thường tốt hơn không ít.

Hồi tưởng lại, nếu không phải vì điểm thi vượt qua dự đoán kia, tôi cũng căn bản không thể trúng tuyển đại học H, dựa vào hứng thú mơ mơ hồ hồ ứng tuyển, cũng sẽ không... gặp lại Tống Dữ Miên.

Haha, Thường Nhạc a, cuối cùng cũng có thể hiểu được, định mệnh chú định phải gặp nhau.

Click mở nhóm lớp, không lâu trước lớp trưởng còn thúc giục tiến độ phim ngắn của các tổ, đây là lần đầu sáng tác kịch bản kể từ khi nhập học, suy xét đến trình độ của chúng tôi nên nội dung lão sư đưa ra là phục chế lại đoạn ngắn tác phẩm kinh điển, đề tài không giới hạn, sinh viên năm nhất lòng còn mang mơ mộng điện ảnh, về tình về lý mọi người đều rất coi trọng.

Mới vừa khai giảng mọi người đều chưa quen biết nhiều, mọi người liền thống nhất chia tổ theo phòng ký túc xá, tới giai đoạn này mọi người đều đang lục đục hoàn thành xong kế hoạch cùng kịch bản, bắt đầu quay chụp, trong nhóm không ngừng có nhóm báo cáo tiến độ tổ, đến lúc này, tôi thấy Hà Lưu cũng báo cáo tiến độ của chúng tôi.

Hà Lưu: 'Tổ Hà Lưu, Thường Nhạc, Diệp Mẫn Mẫn, Giang Vũ Tây, phim ngắn 'Thiên Thần Sa Đọa' tuyển diễn viên xong, giai đoạn trước công tác toàn bộ hoàn thành, buổi sáng 8h thứ hai tuần sau chính thức bắt đầu quay chụp.'

Diệp Mẫn Mẫn: 'Nữ chính rất xinh đẹp nhaaa!'

Có bệnh a, ai quan tâm nữ chính của cậu có xinh đẹp hay không.

Hắc tuyến trên đầu tôi còn chưa ra hết, đã bị tràn đầy nam nam nữ nữa trong nhóm vả mặt. Không nghĩ đến tin nhắn của Diệp Mẫn Mẫn trực tiếp làm phân nửa người chú ý, một cái lại một cái tin nhắn mà hiện lên.

Xinh đẹp cỡ nào?

Có ảnh chụp không?

Định nam chính chưa?

Đoàn phim có thiếu người không?

Lập tức trong nhóm phi thường náo nhiệt, người trong tổ chúng tôi liền bị tag điên cuồng, cuối cùng vẫn nhờ người luôn trầm ổn đáng tin cậy là Hà Lưu đứng ra trả lời từng người.

'Đặc biệt xinh đẹp.'

'Tạm thời chưa có ảnh chụp.'

'Nam chính định rồi.'

' Đoàn phim không thiếu người, nhưng hoan nghênh mọi người đến đoàn phim hỗ trợ làm tăng sức sống.'

Sau khi thấy tin nhắn nhờ đến hỗ trợ, mọi người sôi sôi nởi nổi tìm cớ offline, trong nhóm lập tức không phục sự lạnh băng yên tĩnh như lúc đầu. Tôi rời giường đơn giản mà rửa sạch mặt, đang suy nghĩ nên ăn cơm ở nhà ăn nào, đột nhiên hiện tên một hàng văn tự trong đầu.

'Nam chính định rồi.'

Ha

Quyết định ai là nam chính rồi.

Sao tôi không biết?

Tôi ném khăn lông trong tay xuống, lấy khí thế áp đảo mà vọt đến trước mặt Hà Lưu: "Chốt nam chính khi nào?"

"Hôm trước a, lúc cậu đi ra ngoài chơi."

"Kia, sao không nói cho tôi biết?"

"Là cậu nói, nam chính các thứ bọn mình quyết định a." Hà Lưu kì quái mà liếc nhìn tôi một cái, "Hơn nữa, thời điểm chúng ta thảo luận trong nhóm, cậu cũng không nói chuyện."

"Đó là vì...." tôi thở một hơi, nhớ lại quả thật do tôi mấy hôm trước đi ngủ, vì điện thoại cứ chấn động mãi mà tắt thông báo nhóm đi.

Giang Vũ Tây từ trên giường ló đầu ra: "Tôi còn thấy kỳ quái, Thường Nhạc, cậu ngay cả nhóm ký túc xá cũng tắt thông báo sao?"

"Không có mà..." Tôi chột dạ mà mở lại, sau đó chuyển đề tài: "Vậy các cậu định nam chính là ai?"

"Là học trưởng năm ba khoa mình, Tô Kiến Trạch."

"Là ai?"

"Cũng là một soái ca." Đạo diễn của chúng tôi- Diệp Mẫn Mẫn biết từ khi nào vòng tới bên cạnh tôi, mở di động tìm ảnh chụp của Tô Kiến Trạch giơ lên: "Tôi chính là dựa vào diện mạo tươi sáng tìm, thế nào? Có phải rất có nét thanh xuân không?"

Có cái...

Chết tiệt, quả thật rất thanh xuân.

Nhìn vào gốc độ này, thiếu chút nữa tôi thật sự xem đây là ánh nắng ban mai thời thanh xuân.

Tôi lại liếc liếc ảnh chụp, gian nan mà thừa nhận lời từ nội tâm: "Đúng là giống."

Họ Diệp kia rất vừa lòng lời tán đồng của tôi: "Đội của chúng ta chính là tuấn nam mỹ nữ đẹp mắt hội tụ, tôi rất lợi hại đúng không?"

Nội tâm tôi lộp bộp một tiếng, bị tuấn nam mỹ nữ kia hung hăng đánh một cái.

Thật vi diệu, thật mất mặt, thật phức tạp, không diễn tả nổi, hơi ảm đạm.

Tôi đem tâm tình phức tạp kia tất cả quy lại cho căn bệnh tổn thương tinh thần Tống Dữ Miên.

"Thường Nhạc, sao tôi cảm thấy cậu không vui lắm?" Không nghĩ tới một giây ảm đạm ngắn ngủi cũng bị Giang Vũ Tây sáng suốt bắt lấy, "Không phải cậu rất thích ngắm mỹ nữ sao?"

"Ai nói tôi rất thích ngắm mỹ nữ?" Không đúng, "Ai không thích nhìn những cô gái xinh đẹp a?"

"Vậy sao cậu nghe được diễn viên bọn tôi chọn không chút nào hưng phấn thế?" Giang Vũ Tây lại hỏi: "Hay là, kỹ thật cậu đối với Tô học trưởng...."

Tôi chém đinh chặt sắt nói: "Không có."

Diệp Mẫn Mẫn nga một tiếng: "Vậy cậu với Tống Dữ Miên..."

"Cũng không có."

"Kia..." Hà Lưu quay đầu, "Vậy chính là với an bài của tụi mình..."

"Không không không, cái gì cũng không có! Tôi một chút ý kiến cũng không có!"

"Như vậy vẫn là Thường Nhạc cậu kỳ quái â, rõ ràng có quen biết Tống Dữ Miên, còn không chủ động mời cậu ấy." Diệp Mẫn Mẫn làm bộ àm tịch mà phân tích, "Thật giống như cậu không muốn cậu ấy đến."

Tôi biện giải đến nội tâm tiều tụy: "Đó là bởi vì..."

"Tôi biết rồi!" Giang Vũ Tây kích động ngồi dậy, mặt nạ trên mặt bang một tiếng mà rơi xuống đất: "Có phải cậu muốn làm nữ chính hay không?"

Kỹ túc xá ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh, hai người còn lại dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, khó hiểu, cùng một chút thương hại.

Tâm tôi rắc một tiếng, vỡ nát.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nghe Nói Bạn Sợ Ma? Để Tôi Dẫn Bạn Đi Xem Lòng Người

Copyright © 2022 - MTruyện.net