Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Miên - Du Võng
  3. Chương 9
Trước /87 Sau

Vũ Miên - Du Võng

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian trốn tránh trôi qua rất nhanh, tuy tôi vì ánh mắt hiểu lầm của bạn cùng phòng mà phiền muộn, nhưng tiến độ phim trường cũng không thong thả mà đến. Chúng tôi quay chụp ở khu chung cư cũng sắp bị di đời kế bên trường học, vì ít người lui tới, cũng ít người còn ở nơi này, nên chủ nhà rất sảng khoái mà cho chúng tôi mượn để quay phim.

Đoạn phim phục chế không dài, chưa đến 20 phút.

Sau khi định xong diễn viên thì giai đoạn trước công tác cũng kết thúc,quyết định trang phục, bối cảnh, thiết bị đềusẵn sàng, sáng thứ hai lúc 8h, Tống Dữ Miên đúng giờ xuất hiện ở phim trường.

Xa xa thấy thân ảnh của người nọ, tôi liền cầm lên tư liệu trong tay, vờ như tôi bận rộn đến quên mình.

Bạn cùng phòng của tôi phi thường nhiệt tình mà vây quanh quanh, cùng Tống Dữ Miên hàn huyên, một vùng khí thế ngút trời, chỉ có mình tôi đang làm bộ làm tịch mà lật xem xấp tài liệu mà tôi đã nhỡ rất kỹ, cảm giác như mình là một kẻ đầu óc có vấn đề.

Thẳng đến khi cảm giác có một tầm mắt dừng trên người tôi lâu đến thái quá, tôi mới bất đắc dĩ mà bày ra bộ dáng vừa từ thế giới nghệ thuật đi ra, "A" một tiếng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của người kia.

Quả nhiên là Tống Dữ Miên.

Lại "A" một tiếng, lộ biểu cảm như ngoài ý muốn phát hiện phim trường vừa có thêm một người, một không đỏ tim không đập loạn mà chào hỏi: " Cậu đến rồi sao, không tôi chú ý."

"Ăn sáng chưa?"

Quào, Thường Nhạc, mày diễn xuất y như ảnh hậu luôn.

Tống Dữ Miên không nói chuyện, chỉ gật đầu với tôi, sau đó bị đám người vây quanh kéo đi hóa trang thay quần áo.

Không đến 5 phút sau, nam chính cũng đến. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tô Kiến Trạch, cùng trên ảnh chụp không khác mấy, soái ca trắng nõn lịch sự văn nhã, khi đứng ở góc tường không nói lời nào, thoát ra cảm giác cô độc lại u buồn của thiên thần sa đọa mà chung tôi tìm kiếm.

Nam nữ chính hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của chúng tôi, đơn giản chụp mấy tấm ảnh trên sân khấu, hiệu quả tốt đến không diễn tả nổi.

Hứng thú của Diệp Mẫn Mẫn tăng vọt, kêu gọi mọi người chụp chung một tấm ảnh trước, tôi không muốn ảnh hưởng sự vui vẻ, cũng phối hợp mà đứng ở vị trí cuối cùng bên trái.

"Thường Nhạc, cậu mau vào trung tâm đi" họ Diệp kia không muốn tha cho tôi, "Cậu là đạo diễn, đứng ở góc xó xỉnh kia quá kỳ cục đi."

Vì thế mọi người đều quay đầu nhìn bên đây, dưới tầm mắt mọi người, tôi không hể từ chối đành phải đi về phía giữa.

Đứng ở trung tâm đương nhiên là nam nữ chính, hai người đứng chung là một loại cảnh đẹp ý vui, tôi cũng rất có mắt nhìn không đứng giữa bọn họ, mà đứng bên cạnh Tô Kiến Trạch, xoa xoa tay chuẩn bị xong tư thế.

"Thường Nhạc." Thời điểm mà tôi nghĩ rằng ấn chụp một cái là xong việc, người vẫn luôn không hé răng- Tống Dữ Miên đột nhiên mở miệng, nghiêng nghiêng người sang một bên chừa một chổ trống giữa cậu ấy và Tô Kiến Trạch, nói: "Đây mới là trung tâm."

"A, vậy sau." Không nghĩ đến Tống Dữ Miên đột nhiên tích cực, tôi cũng cảm thấy lúc trước che che giấu giấu lãng tránh có chút ấu trĩ, lúc này Tống Dữ Miên chủ động cho tôi bậc thang, nếu lại thoái thác, quả thật có chút không thể nào nói nổi.

Hơn nữa trên người Tống Dữ Miên hôm nay thơm thơm, còn trang điểm khác ngày thường một chút, xinh đẹp lại lạnh lùng. Ân, cũng chỉ là chụp chung một bức ảnh mà thôi, tích cực mà nói, vẫn là tôi được lợi.

"Được a, mình liền đến..."

"Ai nha, không cần!" Tôi vừa mới lên tinh thần, chuẩn bị đến cạnh Tống Dữ Miên, tên chết dẫm Diệp Mẫn Mẫn kia lại nhảy đến: "Các cậu là diễn viên chính, đương nhiên phải đứng cạnh, Thường Nhạc cứ đứng chổ đó đi, được rồi, mọi người chuẩn bị, một, hai, ba, cà tím!"

"Ân, mọi người đều rất đẹp nga~~, Thường Nhạc, cậu có thể cười một cái hay không?"

" Hảo, chúng ta tại chụp thêm mấy tấm, mọi người đừng nhắm mắt, một hai,..."

Cái đầu cậu.

Tôi cứng dờ cười, ảm đạm thất sắc, ngàn vạn nỗi sầu.

Thường Nhạc, ghi nhớ, do dự sẽ bại trận.

"Chúng ta bắt dầu quay đi, hôm nay quay cảnh thứ hai trước, chúng ta bắt đầu thôi."

Nhanh chóng dựng lại tinh thần của chính mình, công việc vẫn quan trọng hơn, tôi vỗ vỗ tay bảo mọi người vào vị trí của chính mình. Đoạn phim của chúng tôi lời kịch không nhiều lắm, chủ yếu yêu cầu kỹ năng của người quay và biểu hiện thần thái của diễn viên tương đối cao. Là tác phẩm đầu tiên của mọi người, ai cũng đều công tác rất nghiêm túc, kịch bản, máy quay đều tương đối hoàn thiện, tiến độ quay chụp như dự đoán của chúng tôi cũng không sai biệt lắm.

Đối với tôi mà nói, vì lần đầu làm việc chung nên khi giao lưu với Tống Dữ Miên ít nhiều cũng có một tầng xấu hổ ngăn cách. Cậu ấy rất phối hợp, sau một ngày ở chung, không khí cũng xem như là vui vẻ.

Kịch bản vốn không dài, tính toán quay chụp đâu ra đấy bất quá cũng chỉ ba ngày. Ngày hôm sau mọi người cũng trở nên thân thiết, khi rảnh rỗi ngẫu nhieu sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm. Đoạn nữ chính xuất hiện kỳ thật không dài, vụn vặt vài thước phim, đa số thời gian Tống Dữ Miên đều an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở góc. Sau đó cũng không biết vì sao lại trở thành một công tác viên, làm cả thư ký trường quay, đưa đạo cụ. Tôi bận rộn cũng không để ý xung quanh, rất nhiều lần thuận miệng kêu người tìm đồ vật, quay đầu sang đều thấy Tống Dữ Miên vô cùng tự nhiên mà đưa thứ tôi muốn đến trước mặt.

Vô cùng vi diệu mà ăn ý, giống như thời cao trung ngồi sau lưng, cậu ấy chuyển đề thi đến tôi vô cùng trôi chảy nhịp nhàng.

Đôi khi ngẫu nhiên tôi sẽ nghĩ, nếu năm ấy tôi không đột nhiên thổ lộ, có phải câu chuyện giữa chúng tôi sẽ khác hay không?

Có thể chúng tôi sẽ trở thành bạn bè, tiếp tục thời kỳ viết hộ tùy bút đổi đồ ăn vặt. Ngay cả khi đã chia lớp, thời điểm gặp nhau trên đường cũng có thể nhẹ nhàng chào hỏi đối phương một tiếng.

Hoặc như bạn cùng lớp bèo nước gặp nhau, lên đại học lần nữa gặp lại, sẽ nhớ đến người đồng hương không giao thoa nhiều lắm khi xưa, một lần nữa làm quen, ở nơi tha hương xa lạ cũng có thể chiếu cố nhau một chút.

Nếu có khoảng thời không bốn chiều, có lẽ có cơ hội thay đổi, vô số cái kết sẽ diễn ra. Nhưng giờ phút này ở thời không của tôi, hoàn toàn không có cơ hội để có chọn lựa khác, chỉ có duy nhất một Thường Nhạc, cũng duy nhất một Tống Dữ Miên, đã trãi qua thời niên thiếu không thể cứu vãn, lại lần nữa ngồi cùng nhau.

..........

Giờ phút này tôi đang giảng diễn cảnh tiếp theo cho Tống Dữ Miên.

Đoạn tiếp theo yêu cầu cậu ấy phải diễn cảnh hút thuốc, người trong đoàn luôn keo kiệt, đạo cụ gì đó luôn hướng đến giá rẻ tiện lợi mà mua, vốn dĩ cảnh này chỉ cần một hộp thuốc 2 đồng có thể quay rồi, những nghĩ đến đối phương là Tống Dữ Miên, tôi đột nhiên cảm thấy khônt thể qua loa vậy được, vì thế tự xuất tiền túi mà đổi một hộp Marlboro.

Tôi lấy ra một điếu đưa cậu ấy, hỏi: "Cậu có hút thuốc không?"

Tống Dữ Miên lắc lắc đầu tiếp lấy thuốc, đôi mắt hắc bạch phân mình nhìn tôi hồi lâu, hỏi lại: "Cậu hút sao?"

Tôi theo bản năng định nói là không, nhưng nghĩ lại động tác mở hộp thuốc vừa nãy rất quen cửa quen nẻo, Tống Dữ Miên không ngốc, tất nhiên sẽ không tin lời nói dối của tôi.

"Tính là có đi." Tôi tận lực uyển chuyển mà nói, "Nhưng rất ít khi."

Tống Dữ Miên nghiêng nghiêng đầu, duỗi tay lấy hộp thuốc trên bàn đưa tôi một cây, giọng nói không nghe ra cảm xúc: "Vậy cậu dạy mình đi."

Tôi hiểu rõ, lấy bật lửa đã chuẩn bị trong túi ra, đem thuốc ngậm trong miệng, đốt lửa, hút một ngụm, sau đó nhả khói ra. Vị thuốc lá làm Tống Dữ Miên hơi nhíu mày, tôi ngượng ngùng cầm điếu thuốc trong tay, làm tốt phận sự tiến hành dạy học.

"Làm như vậy, lúc đốt lửa cậu hút một ngụm nhỏ, như này. A đúng rồi, cậu đừng đem xuống phổi, trực tiếp thả khói ra là được."

Nói xong tôi mới dám giương mắt nhìn cậu ấy: "Cậu nhớ chưa?"

Nhìn nửa điếu thuốc còn lại trong tay tôi, cậu ấy nhẹ giọng nói: "Mình thử xem."

Tôi bị người nọ nhìn đến không được tự nhiên, khẩn trương đến mức không biết mình đnag làm gì, ma xui quỷ khiến mà đem điếu thuốc lần nữa ngậm trong miệng, nói: "Được, cậu thử xem."

Nói xong liền đem bật lửa đưa qua, đằng ấy học tôi dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp điếu thuốc, xác nhận thêm lần nữa: " Phải đặt vào miệng mới đốt lửa đúng không?"

Tôi gật gật đầu, định lấy điếu thuốc ra nói đúng vậy, Tống Dữ Miên đã nghiêng qua thân mình.

Khoảng cách rất gần, như mặt sắp chạm mặt, đem điếu thuốc trong miệng chạm vào đầu thuốc của tôi, thế giới ngoài kia như yên tĩnh lại, an tĩnh đến mức cảm giác như tim tôi đã ngừng đập. Không biết qua bao lâu, thời gian như chậm lại, tôi thấy cây thuốc kia chậm rãi đỏ lên.

Tống Dữ Miên không nhận lấy bật lửa trong tay tôi.

Đến khi tôi lấy lại được ý thức, người nọ đã luyện tập đến hiệu quả mà chúng tôi mong muốn.

Trong làn khói mông lung, cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, tim tôi lại bắt đầu phanh phanh phanh nhảy dựng lên. Tôi ngeh được Tống Dữ Miên hỏi: "Thường Nhạc, như vậy đã được chưa?"

Đúng rồi, từ lúc vào đoàn đến nay mọi người đều kêu tôi là đạo diễn, chỉ có cậu ấy là không gọi.

"Được...., được rồi."

Tôi cảm giác mặt cũng bắt đầu nóng lên, lắp bắp mà khẳng định năng lực học tập của cậu ấy, vội nghĩ nên mau chóng tìm việc khác làm: "Kia, vậy chúng ta liền bắt đầu...."

"Thường Nhạc."

Đang lúc tôi đang từ sô pha đạo cụ tìm đường bỏ chạy, Tống Dữ Miên lại gọi tôi một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy người kia vẫn ngồi tại nơi đó, gương mặt trang điểm tinh xảo cùng với tóc xoăn nhẹ, hình ảnh nữ nhân nguy hiểm, diễm lệ xa cách lại làm người ta không dời mắt được.

Cậu ấy lấy đi điếu thuốc trong tay tôi, bỏ vào gạt tàn dập tắt ánh lửa. Tại thời điểm đại não tôi đã thành một mớ hồ nhão, người nọ ngẩng đầu không đau không ngứa mà nói với tôi:

"Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Copyright © 2022 - MTruyện.net